Một tuần lễ thời gian chớp mắt lướt qua, đảo mắt đã tới ngày 13, vừa mới quen thuộc tinh cầu này không lâu, Lạc Vân Thanh liền phải bước lên con đường hướng tới Thủ Đô tinh.
Những hàng xóm nhiệt tình vốn định
cùng nhau tập thể lại đây vui vẻ đưa tiễn cậu rời đi, nhưng vì người quá nhiều, Lạc Vân Thanh uyển chuyển từ chối, cho nên hiện tại người đi vào trạm đưa của hàng không tinh tế chỉ có một nhà Bulma.
Vì thời
gian dài rời khỏi tinh cầu H-MCK1, nên Lạc Vân Thanh đem rau củ quả dư
lại trong phòng bếp đều đưa cho một nhà Bulma, hơn nữa hai ngày trước
khi rời đi còn làm một vài món ngon, đem tiểu Henry vốn dĩ còn đang hơi
mang địch ý với cậu vì Bulma hoàn toàn thu mua, lại mang theo Henry chơi hai ngày, khiến cho Henry không phải đi nhà trẻ hoàn toàn trở thành con sâu nhỏ theo đuôi Lạc Vân Thanh.
Làm một con sâu nhỏ theo đuôi
đủ tư cách, đêm qua khi biết Lạc Vân Thanh phải rời khỏi nơi này Henry
gào góc, làm thế nào cũng không dỗ được, cuối cùng vẫn là Lạc Vân Thanh
làm cho nhóc một mâm sườn heo chua ngọt tràn đầy mới hống được nhóc con
này.
Quả thực khiến người đau đầu.
"Tiểu Thanh ca ca, anh
vì sao không thể ở chỗ này đi học vậy? Henry liền ở chỗ này đi học nha!
Vì sao phải chạy tới Thủ Đô tinh?" Tiểu nam hai mặc quần yếm, khuôn mặt
béo mũm ôm đùi Lạc Vân Thanh, vẻ mặt luyến tiếc.
Mắt to tròn xoe
nghẹn ngào ủy khuất, nước mắt lưng tròng, những nghĩ tới đêm qua đáp ứng với cậu không khóc nữa, tự nhận là tiểu nam tử hán Henry cố nén nước
mắt, nhưng giọng nói vẫn như cũ có chút nghẹn ngào.
Nông trường
Nông nghiệp tinh và bãi chăn nuôi từ trước tới nay không nhàn nhã, từ
sớm đã bận rộn tới muộn là chuyện bình thường, quanh năm suốt tháng thời điểm nhàn nhất cũng là mấy ngày tổ chức yến hội chúc mừng được mùa này.
Những thời điểm khác nhóm nông dân cần lao đều sẽ tiến hành quy hoạch canh
tác hợp lý, nhưng ruộng của mỗi hộ nông trường và hộ chăn nuôi thật sự
quá lớn, cho nên tuy có người máy hỗ trợ, nhưng vẫn như cũ một năm bốn
mùa bận rộn không dứt.
Những đứa trẻ lớn lên ở Nông nghiệp tinh
giống như Henry, ở nhà kỳ thực cũng không có quá nhiều hoạt động giải
trí, hơn nữa lại bởi vì bên này hoang vắng, vốn dĩ người đã không nhiều
lắm, đã vậy mọi người đều không quá muốn có con, ở nhà Henry cũng không
có bạn cùng chơi, vì thế đối với Henry mà nói trước kia vui vẻ nhất
chính là lúc đi nhà trẻ, vì có rất nhiều bạn học và lão sư bồi nhóc
chơi.
Mà hiện tại? nhà trẻ cũng không phải là nơi nhóc thích
nhất, cùng Lạc Vân Thanh chơi hai ngày kia, lên núi xuống biển, leo cây
gây sự, lại còn có các loại mỹ thực cung ứng, đây quả thực chính là
thiên đường trong lòng Henry! Dựa vào biểu hiện hai ngày nay của Lạc Vân Thanh, Henry cảm thấy mình hoàn toàn không ngại đem mẹ của mình phân
cho người ca ca này một chút.
"Vì nơi này không có cao đẳng học
viện nha, chờ Henry trưởng thành cũng sẽ đi bên ngoài đi học." Lạc Vân
Thanh ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang bằng mắt Henry, lấy một loại thái độ bình đẳng cùng nhóc đối thoại, chứ không phải dùng lý do ấu trĩ khác
lừa gạt nhóc.
Sờ sờ cái đầu nhỏ của Henry, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên lộ ra một cái tươi cười cực kỳ sáng lạn.
Da trắng dáng xinh chân dài, thêm vào nụ cười tươi làm tăng mạnh giá trị
xinh đẹp khiến Henry nhìn đến ngây người, hoàn toàn quên bản thân muốn
nói cái gì.
"Henry có muốn đi Thủ Đô tinh không?" Lạc Vân Thanh nhẹ giọng hỏi.
Henry ngây ngốc gật gật đầu, nhóc biết Thủ Đô tinh là gì, đó là nơi tất cả
mọi người đều muốn tới, nơi đó có công viên trò chơi chơi rất vui, có
kiến trúc xinh đẹp, còn có thật thật nhiều bạn nhỏ làm bạn cùng nhau
chơi...., trước kia ở nhà trẻ chơi rất thân với Henry, Effort chính là
đã đi Thủ Đô Tinh, nhóc cho Henry xem rất nhiều ảnh chụp ở Thủ Đô tinh,
lại còn gửi cho Henry một cái mô hình cơ giáp, Henry rất thích.
"Cho nên Henry phải học tập thật tốt, sau này lớn lên liền có thể đi học ở
Thủ Đô tinh." Lạc Vân Thanh ôm ôm nhóc con ngốc nghếch trước mặt, trong
lòng cũng trào ra một tia không nỡ.
Người ở đây nhiệt tình mà đơn giản, đối với ngươi tốt chính là đối với ngươi tốt, hoàn toàn không có giả dối.
Vốn dĩ Lạc Vân Thanh nhìn đến Henry cũng chỉ là nghĩ đùa với nhóc, dù sao
nhìn thấy một nhóc con trừng mắt với mình rất là mới mẻ, cho nên nhịn
không được trêu nhóc, không nghĩ tới ngắn ngủi hai ngày mà thôi, liền
sinh ra tình cảm.
"Vậy anh có thể chờ em trưởng thành rồi lại
cùng đi không? Đến lúc đó ra bên ngoài em sẽ bảo vệ anh, anh lớn lên quá xinh đẹp, sẽ bị nữ nhân xấu bắt nạt." Henry vỗ vỗ cái ngực mập mạp của
mình, lo lắng nhìn Lạc Vân Thanh, như ông cụ non thở dài một hơi.
Tiểu Vân Thanh lớn lên quá xinh đẹp, sẽ bị nữ nhân xấu bắt nạt, điều này thực khiến người lo lắng nha.
Lạc Vân Thanh:......
"Sẽ không." Lạc Vân Thanh vẻ mặt hắc tuyến, không dấu vết nhìn thoáng qua Edward đang ôm Bulma.
Ai có thể nghĩ đến đường đường đại nam nhân cao tám thước cư nhiên thích
xem phim mẹ chồng nàng dâu còn có phim tổng tài não tàn? Lạc Vân Thanh
thực sự không biết mình nên nói gì mới tốt, hơn nữa bản thân thích xem
thì thôi, còn mang theo con trai và vợ cùng nhau xem, đây là cái sở
thích gì vậy?
Phát hiện ánh mắt mịt mờ của Lạc Vân Thanh, Edward
hàm hậu ngượng ngùng sờ sờ đầu, hướng về phía cậu lộ ra một nụ cười ngây ngốc không khác gì Henry, làm người không biết phải nói gì mới được.
Có thể một màn phát sinh trước mắt quá thú vị, một nam hài tử đứng bên cạnh không nhịn được bật cười ra tiếng.
Giây tiếp theo nhì thấy bọn họ quay đầu nhìn về phía mình, ý thức được hành
vi của bản thân không tốt lắm, lại xấu hổ xin lỗi một tiếng, nhanh chóng chuồn.
............
Lúc này thanh âm chuyến bay vang lên, nhắc nhở hành khách chuyến bay H547 nên đi tới quầy check-in để tiến hành check-in.
Edward một phen bế lên Henry đang ôm đùi Lạc Vân Thanh không chịu buông, một
tay xách rương hành lý trên mặt đất, nói với Lạc Vân Thanh: "Vân Thanh
đi thôi, tiểu tử này cháu không cần quan tâm, đợi lát nữa chúng ta giảng đạo lý cho nó."
Bulma đứng ở một bên tán đồng gật gật đầu, nàng
hoàn toàn không biết con trai mình nghĩ cái gì, còn không phải là tiểu
Vân Thanh đi rồi sợ không có đồ ăn ngon, cũng không có ai chơi cùng sao. Mấy ngày nay nàng cũng học một ít đồ ăn với tiểu Vân Thanh, tuy làm so
ra kém cậu, nhưng bảy tám phần tay nghề vẫn là có, làm sao cũng có thể
dỗ được hùng hài tử này.
"Một mình ở bên ngoài phải cẩn thận,
không nên có lòng hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người. Thành phố
lớn không giống với địa phương nhỏ của chúng ta, làm nhiều nói ít, gặp
chuyện không cần cố ra mặt, phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm." Bulma trước
kia cũng ở thành phố lớn một đoạn thời gian, nơi đó khác xa với nơi này, quan hệ lợi ích giữa người với người rất lớn, rất nhiều kẻ ở trước mặt
ngươi là người, nhưng sau lưng ngươi lại chính là quỷ.
"Vâng,
thím yên tâm, cháu biết rồi." Lạc Vân Thanh trước kia dù sao cũng là
người từng va chạm xã hội, đương nhiên biết lời lẽ của Bulma tuy bình
thường, nhưng lại có chân lý.
"Cháu lớn rồi, những thứ khác thím
cũng không nói gì, nhưng cháu một mình ở Thủ Đô tinh, phải chú ý thân
thể, nhớ rõ thường xuyên tới bệnh viện kiểm tra, có thể đi tiếp xúc một
chút với nhà vị hôn phu của cháu, nếu thật sự không thích, liền tìm một
ngày đi giải trừ hôn ước đi." Một câu cuối cùng, Bulma nhìn vào mắt Lạc
Vân Thanh nói, hết sức nghiêm túc.
Nói xong, nàng tiếp nhận hành
lý trong tay chồng, đem rương hành lý giao cho Lạc Vân Thanh, đứng ở
quấy check-in dỗ Henry đang khóc nức nở, lo lắng mà nhìn theo cậu rời
đi.
............
Từ nơi này tới Thủ Đô tinh cần ba ngày,
cho nên Lạc Vân Thanh mua gian phòng ngủ hai người tương đối tốt. Vừa mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy một thanh niên quen mắt ngồi xổm trên mặt
đất tìm kiếm gì đó ở trong rương hành lý của mình.
Nghe được
tiếng mở cửa, thanh niên phản xạ có điều kiện nhìn qua, liền nhìn thấy
đối tượng mà vừa rồi không nhịn được bật cười, lập tức xấu hổ vô cùng.
Thanh niên:......
"Khụ khụ...xin chào, tôi tên Đường An, là đi tới đại học ở Thủ Đô tinh (Đại
học là một cách gọi khác của cao đẳng học viện)." Đường An ngượng ngùng
dẫn đầu tự giới thiệu.
"Xin chào, tôi là Lạc Vân Thanh." Lạc Vân Thanh vươn tay, hướng về phía hắn cười cười.
Nụ cười xinh đẹp khiến Đường An có chút hoảng thần, nhưng rất nhanh bình
tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn Lạc Vân Thanh tràn đầy thưởng thức, đương
nhiên chắc chắn là đơn thuần thưởng thức.
"Vừa rồi là em trai cậu sao? Nhóc thật dính cậu nha." Đường An tìm được tai nghe của mình, ngồi trên giường hâm mộ nói.
Hắn cũng muốn có một cái em trai hoặc em gái, nhưng mẹ lại không chịu sinh, mỗi khi hắn đề cập tới ba mẹ hắn liền qua loa lấy lệ, qua loa lấy lệ
xong lại nhéo lỗ tai hắn, kể lể nuôi một mình hắn đã đủ rồi, nuôi hắn
lớn lên khỏe mạnh cả về thể xác lẫn tinh thần, vợ chồng hai người là cỡ
nào cỡ nào vất vả, lại nuôi một đứa nữa liền không nuôi nổi.
Nhưng Đường An không phục, hắn rõ ràng chính là bị nuôi thả lớn lên! Còn cỡ nào vất vả chứ!
Em trai? Henry? Lạc Vân Thanh lắc đầu.
"Đó là chú, thím tôi và con trai của bọn họ."
"Thì ra là gia đình chú cậu nha, xem các cậu tình cảm tốt như vậy tôi còn
tưởng là em trai ruột cậu chứ." Nghe ngữ khí của hắn Lạc Vân Thanh liền
biết hắn hiểu lầm quan hệ của cậu với gia đình Bulma, nhưng chỉ là người xa lạ mà thôi, cũng không cần phải giải thích. Vì thế gật gật đầu, chỉ
cười không nói.
"Cậu hẳn là đi Thủ Đô Tinh đi học đi?" Đường An hỏi
"Đúng vậy, cậu cũng vậy sao?" Lạc Vân Thanh trả lời.
"Đúng vậy, tôi là tân sinh của học viện Liên Bang đệ nhất năm nay." Nói đến
học viện Liên Bang đệ nhất Đường An thực tự hào, dù sao đó cũng là học
viên cao đẳng xếp hạng thứ nhất toàn Liên Bang mà.
"Thực trùng hợp, tôi cũng vậy." Lạc Vân Thanh nhướng mày, có chút kinh ngạc.
Khoan đã? không phải tinh cầu H-MCK1 chỉ có một mình nguyên chủ thi đậu sao? Sao lại toát ra một người nữa?
"......"
"A nha, thì ra cậu chính là Lạc Vân Thanh kia nha! Trách không được tại
sao tôi lại cảm thấy tên cậu quen như vậy, lúc trước cô tôi có nói với
tôi về cậu." Nghe được học viện Liên Bang đệ nhất, Đường An bừng tỉnh
đại ngộ.
"Cậu quá lợi hại, cư nhiên có thể thi đậu cái trường
này, khi cô tôi nói với tôi tôi còn không tin đâu." Đường An thật lòng
cảm thấy bội phục.
Hắn lớn lên ở thành phố, tài nguyên giáo dục
tốt, thị đậu không có gì kỳ quái, ngoài hắn thành thị mỗi năm đều có
người thi đậu. Nhưng mà... Lạc Vân Thanh ở chính là địa phương nhỏ nha!
Cư nhiên cũng có thể thi đậu? Quả thực thần kỳ.
Lạc Vân Thanh:......
Cái gì gọi là quá lợi hại? Cái gì gọi là không tin? Không phải là học cùng
một trường sao? Có thể nói chuyện cẩn thận chút được không?!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com