Gã nghe xong, ngẩn người. Những gì Nặc lão vừa nói, thực sự rất khác biệt
với y thư phàm nhân. Kiến thức về hệ thống Kinh Mạch Huyệt Đạo của họ,
đơn thuần chỉ gói gọn cho mục đích chữa bệnh. Lạc Thạch miên man suy
nghĩ, Nội Thị vô thức sử ra, dòng Chu Thiên đang nhịp nhàng xoay chuyển
cũng lập tức hiển hoá trước mắt.
Lần nữa chìm vào trạng thái kỳ
lạ, bóng ảnh ‘Lạc Thạch’ xuất hiện bên trong Tinh Thần Giới, ‘tứ chi’
thả lỏng, để mặc ‘thân thể’ tự do trôi nổi.
Lệ Sương không bị
nuốt xuống mà được gã ngậm chặt trong miệng, tính chất thẩm thấu đặc
biệt của chúng bắt đầu có tác dụng rõ ràng. Toàn bộ từ dịch hoá khí,
thấm qua vòm họng, Lạc Thạch mơ hồ cảm nhận, từng làn sương thanh mát
cuốn lấy Nội Ngã Chu Thiên trải đều khắp cơ thể, nhục cân, mạch tuyến
theo đó cũng hò reo vui sướng.
“Mau dùng Dẫn Dược Quán Mạch, tập
trung Lệ Sương tụ về cốt tuỷ...” Nặc lão thấy gã đã bắt đầu minh ngộ,
liền vuốt râu mỉm cười, giọng ôn tồn hướng dẫn.
“Lợi dụng khả năng điều khiển dược liệu, mài mỏng Lệ Sương như liễu đao (#1), tiếp đến
là... đem ‘nó’ cắt dọc hệ thống Kinh Mạch chính, tới khi nào chia đôi
thì mới thôi!”
Cũng chẳng biết trong tình trạng này, Lạc Thạch có
nghe được lời Nặc lão hay không, chỉ thấy, gã khẽ rùng mình, lưỡi đao từ Lệ Sương chầm chậm ngưng hình, đồng thời đang bị Nội Ngã Chu Thiên dẫn
đến rất gần bó mạch lớn bên trong sinh cốt tuỷ.
Tia Tinh Hồn Nguỵ
Hoá của gã chợt nhàn nhạt hiện ra, nét mặt lạnh lùng ngắm nghía đoạn cột sống khổng lồ bên cạnh. Lạc Thạch khéo léo biến đổi Nội Thị trở thành
một cái phân hồn vi tế, tuy nhỏ bé nhưng có thể chui vào tất cả các ngóc ngách cơ thể, vừa trực quan, cũng vừa dễ dàng tự tay can thiệp nếu lỡ
phát sinh vấn đề.
“Trong vòng nửa năm đã đạt được mức độ lô hoả thuần thanh của trợ thứ thứ nhất. Cái thằng nhóc này...”
Đỉnh cao Dẫn Dược Quán Mạch, chính là tuỳ nghi điều khiển dược liệu, muốn
chúng tập trung vào đâu, hay nhào nặn hình dạng gì, hoàn toàn xuất kỳ
bất ý. Lạc Thành dù có vẻ vô duyên với Tu Nguyên, thậm chí còn chưa thể
Trắc Chủng, nhưng ngộ tính cực cao. Gật đầu hài lòng, lão tiếp lời.
“Giờ nắm lấy Lệ Sương liễu đao...”
Đồng thời với hiệu lệnh của Nặc lão, ‘Lạc Thạch’ bặm môi, mắt loé tinh mang, đoạn dứt khoát bổ xuống, kéo dọc Sương đao cắt theo mạch tuyến. Cùng
với đó, là cơn đau xé toạc sống lưng bất thần ập tới, khiến cho gã ở bên ngoài đang quỳ gối giả vờ cầu nguyện cũng phải cứng người, răng chắn
chặt môi đến độ cả bật máu tươi.
Lệ Sương Tẩy Tuỷ chính thức, thực sự giống như khổ hạnh tu, ngược đãi nhục thân không khác gì tự tra tấn.
...
Bầu trời trực chỉ phía trên Thuỵ Giang Cấm Cung, Khinh Vũ vẫn tung bay dày
đặc, mọi người trong Thành Nội đều cúi đầu khấn bái, tuyệt không có ai
để ý dị tượng đang manh nha xuất hiện.
Dưới thạch thất, Sấm Thời
Dự đả toạ liên hoa, sức tập trung đề thăng cao vút. Hữu thủ y đặt hờ lên cái mai rùa nhỏ trước mặt, còn tả thủ thì nắm lại, ngón trỏ và ngón
giữa duỗi thẳng, ấn nhẹ vào mắt trái.
Ba người xung quanh đứng an tĩnh chờ đợi, Thời Dự yên lặng hồi lâu, đến giờ mới cất tiếng.
“Thành Chủ đại nhân, Lạc Gia chủ, Thư lão tiên sinh, các bước chuẩn bị cho Tá
Mục đã hoàn thành. Thư lão có thể để ý giúp tiểu sinh, trong quá trình
tiếp theo, nếu ta nói ra lời nào, phiền ngài cẩn thận ghi chép lại...”
Trông thấy lão giả kêu ‘Thư lão tiên sinh’ gật đầu đồng thuận, y lập tức mỉm cười, đoạn thì thầm.
“Đệ tam chiêm bốc, hung hiểm khó lường. Nay hậu nhân kém cỏi, đành mượn nhờ con mắt tiên tổ, liều lĩnh đánh cược một phen. Trực tiếp thúc đẩy Khứ
Lai Nhãn lên mức tận cùng...”
Nói tới đây, mắt phải Sấm Thời Dự
liền như được tô bằng cả thương khung huyền bí, mang màu đen sâu thẳm,
thi thoảng còn ánh lên tinh đồ bất định. Hơi thở y dần trở nên nặng nề,
tả thủ điểm mạnh, nơi mắt trái cũng bắt đầu có động tĩnh, sắc tím le lói bắn xuyên qua kẽ hở các đốt ngón tay.
Thời cơ vừa chín, y ngửa mặt lên trời, niệm lớn.
“Hậu nhân đời thứ bốn mươi hai Sấm Gia Sấm Thời Dự, muốn nương nhờ con mắt
tổ tiên đời thứ nhất Sấm Đạt Vân. Thông qua máu huyết và tả nhãn của tử
tôn để hoàn thành Bí Thuật Tá Mục, thỉnh Người về đây!”
Ba người
kia cũng không dám thở mạnh, gương mặt lo lắng pha lẫn hiếu kỳ, sáu con
mắt đều đồng dạng đổ dồn vào tử sắc quang mang đang phát ra chói lọi.
Không khí trong phòng bỗng trở nên đặc quánh, Sấm Thời Dự hoàn toàn bất động
nãy giờ, thời gian một nén hương mới trôi qua, mà những tưởng đã kéo dài nửa ngày. Trái ngược hẳn với lời dặn dò Thư lão trước đó, y tuyệt nhiên vẫn chưa hề hé lộ nửa lời, ngọc diện cứng đờ như tượng gỗ.
“Không thể nào... Không thể nào...”
Thanh âm vang lên, ban đầu thì chỉ là lầm bầm nho nhỏ, nhưng rồi lập tức bị bức ra khỏi cổ họng Sấm Thời Dự, phá tan sự im lặng.
Y hét to đầy đau đớn, bất quá, ý thức lại hoàn toàn thanh tỉnh, dòng
huyết hồng chợt nhễu ra nơi tả nhãn, Tá Mục có vẻ đã đạt tới cực hạn.
Sấm Thời Dự liền lật tay phải, quy giáp theo đó cũng ngửa ra, bên dưới
để lộ một cái nhãn cầu đã khô nứt, đang mở thao láo trông vô cùng dị
hợm.
Nhanh chóng lấy tay trái quẹt đi máu nóng, rồi vẩy về phía con mắt kia, y đồng thời hô lớn.
“Tá Mục! Niêm!”
Sau đó đổ người xuống đất, ngất lịm...
...
“Phàm đệ đệ!”
Lạc Kỷ lẩm bẩm gọi, hai tay nàng lay lay sống lưng gã, khiến cơn đau buốt nơi cốt tuỷ bùng lên, kéo Lạc Thạch về với thực tại.
“Phàm đệ, cầu nguyện xong rồi, đệ ngủ quên sao?”
Lạc Nhiễm cũng đồng thời trêu chọc, làm gã rặn mãi mới vén ra được nụ cười méo mó, đoạn chầm chậm gật đầu.
Rời khỏi Tinh Thần Giới, thu lại Nội Thị, gã ngay lập tức kích hoạt Ức
Thống, rồi mới khó nhọc tựa người vào đụn rơm khô, bỏ qua hai tỷ đệ đang cười nói rộn ràng kia, thở dài nghĩ thầm.
“Nặc lão không nói Lệ
Sương Tẩy Tuỷ sẽ đau tới độ mất cả ý thức thế này... Thiệt tình... Nhưng hình như mới chỉ rạch được một đường nông choèn choẹt, chưa ăn thua
mấy...”
“Ngươi cảm thấy sao?”
Nặc lão tới giờ mới lên tiếng, phương pháp tu luyện kiểu trái khoái chẳng giống ai như vậy, quả thực
rất không phù hợp với những ai thiếu ý chí, nói trước, sợ rằng chưa dám
thử đã bỏ cuộc. Tuy nhiên, lão vẫn có đầy ắp lòng tin đối với cái tên
tiểu tử kia, cứ để cho Lạc Thạch nếm trải chút kinh hoảng, cơ thể sẽ lại càng thích nghi tốt hơn trong các trường hợp khẩn yếu quan đầu, nhất
tiễn song điêu, nên ngay cả việc này cũng hoàn toàn nằm trong dự liệu.
Đợi Ức Thống xoa dịu cơn đau bỏng rát dọc nơi sống lưng, gã nhẹ nhàng đẩy ra một hơi trọc khí, đoạn cứng miệng trả lời.
“Khá thấm, đúng là buốt tận xương tuỷ... Bất quá vãn bối vẫn có thể chịu
đựng, còn chưa làm khó được ta. Nếu song song kết hợp thêm cả Ức Thống,
thì lần sau dù mạnh tay hơn nữa cũng không thành vấn đề!”
“Vậy tốt nhất đừng sử dụng Ức Thống...” Nặc lão liền gật gù, vuốt râu bắt đầu giảng giải.
“Nhiệm vụ của ngươi đã rõ ràng. Dưới con mắt phàm phu tục tử, thứ này đóng vai trò rất lớn trong cường thân kiện thể, tăng cường khí huyết. Tu Nguyên
Giả nói chung đương nhiên cũng rất chú trọng Tẩy Tuỷ Cảnh, bằng mọi giá
phải o bế Kinh - Lạc nhị Hệ Mạch, rồi bỏ công lớn tìm công pháp hoặc
nguyên liệu, dược phương nhằm tu luyện và tẩm bổ...”
Cũng phải
thôi, mạng lưới Kinh Mạch trong cơ thể có một đặc điểm chung: tất cả đều giao nhau tại Khí Hải Huyệt, nơi mà sẽ hình thành Nội Đan sau này, đồng nghĩa với việc, chịu toàn bộ trách nhiệm vận chuyển Khí lực đi khắp các Tiểu - Đại Huyệt khác. Để dễ hình dung, Kinh Lạc nhị Mạch giống như hệ
thống giao thông nối liền một quốc gia, liền đủ thấy tầm quan trọng của
chúng.
“Thế nhưng... Lũ Tu Nguyên Giả tầm thường cũng chỉ dừng ở
việc phục dùng đan dược bù đắp, bởi công pháp cường hoá Kinh Mạch là cực kỳ hiếm hoi...” Nặc lão mỗi lúc một trở nên hưng phấn, giọng vô thức
cất cao.
“Cách này đương nhiên mang lại hiệu quả, nhưng không phải tận cùng. Trước nay, các giai của Tẩy Tuỷ Cảnh được xét trên ‘độ dày
dặn’ của thành vách mạch tuyến mà đánh giá. Giờ đây, lão phu liền đặt
thêm một tiêu chuẩn nữa cho ngươi, bên cạnh chất lượng vẫn phải đạt mức, còn yêu cầu thêm cả số lượng, thậm chí, chọn đó làm yếu tố xác định tốc độ Tẩy Tuỷ của riêng ngươi tiến giai! Nặc Ý ta, từ trên cái thân thể
Liệp Nhân Vũ tầm thường nhất này, sẽ lần nữa viết lại định nghĩa hai chữ ‘cường giả’. Ha ha ha...”
Toan tính quá mức điên cuồng, gần như bất khả thi!
Theo lời lão, mỗi lần Lạc Thạch thành công ‘xẻ dọc’ hệ thống Kinh Mạch, tức
nhân đôi số lượng mạch tuyến, thì mới được tính là một lần chính thức
thăng cấp. Hay nói cách khác, Tẩy Tuỷ Cảnh cửu giai của Tu Nguyên Giả
bình thường chỉ là một tổ hợp Kinh Mạch được cường hoá bồi tụ chín lần,
còn của gã sẽ là hai trăm năm mươi sáu lần cái tổ hợp như vậy, nghĩ qua
thôi, đã thấy sự chênh lệch khủng khiếp rồi.
Lợi ích lớn cũng đồng nghĩa với khó khăn lớn, muốn dẫm đạp lên tầng thứ sức mạnh kia, liền
phải đánh đổi công sức tương đương. Tu luyện, vĩnh viễn không có lối
tắt, Lạc Thạch rất hiểu, đoạn mỉm cười, lẩm bẩm.
“Vãn bối đã rõ, Nặc lão...”
...
Tá Mục có cách thức hoạt động hết sức kỳ lạ, dựa trên chính cái nhãn đồng
khô khốc gắn ở dưới quy giáp nhỏ kia. Những năm tháng cuối đời, Lão tổ
Sấm Đạt Vân của họ mới lĩnh ngộ được Chiêm Bốc Bí Thuật này, đến trước
lúc lâm chung, bèn khoét con mắt trái xuống, lưu lại cho tử tôn đời kế
cận, kèm theo lời căn dặn.
“Con cháu Sấm gia, Gia quy từ Đạt Vân
ta đây chỉ có duy nhất một: Đó là không quan tâm huyết thống trực hệ hay chi hệ, chỉ cần Huyết Kế Giới Hạn Khứ Lai Nhãn của ai thức tỉnh cao
hơn, người đó liền được quyền đứng lên dẫn dắt Sấm gia, bất kể tuổi tác, kẻ chống đối, lập tức giết không tha. Ngoài ra, Tá Mục Bí Thuật mà lão
phu dày công nghiên cứu, cấm truyền ngoại nhân, Gia chủ Sấm gia đời sau
nghe lệnh, trước và sau khi mất đều phải bảo quản tả nhãn cho thật tốt,
tiếp tục củng cố Thuật này, đưa tộc ta quật khởi...”
Năm đó, Sấm Đạt Vân vừa tròn năm mươi tuổi.
Cuối cùng, như đã biết, Sấm gia do cố tình làm phật ý trời, lão Thiên khiển
trách, lời nguyền thọ nguyên của tộc nhân đã thức tỉnh Khứ Lai Nhãn
không vượt quá năm mươi ba, ứng nghiệm ngay vào đời thứ hai. Tá Mục trở
thành Bý Kỹ trấn tộc, không chỉ bởi nó được Đạt Vân lão tổ sáng tạo, mà
vì nó sở hữu khả năng bá đạo, thực sự có thể ‘gánh thay’ người thi thuật nếu chẳng may bị phản phệ.
Bất quá lần này, hậu quả có vẻ đã
nghiêm trọng ngoài khả liệu. Trong thực tế, ‘cắn trả’ cũng diễn ra bằng
nhiều cách, nhưng tất cả đều bắt đầu bằng việc, toàn bộ những gì vừa
‘nhìn lén’ được sẽ lập tức bị xoá bỏ, khiến mọi thứ trở thành công cốc.
Thời Dự thập phần tin tưởng, Tá Mục mà hiển linh, thì cực kỳ hiếm khi bị lão Thiên truy tung, nhất là y đã cẩn thận chọn nhãn đồng Lão tổ Sấm Đạt
Vân để hỗ trợ Khứ Lại Nhãn của mình.
Đen đủi thay, không sợ nhất
vạn, chỉ sợ vạn nhất, phản phệ lại diễn ra đúng lúc đệ tam Chiêm Bốc,
khiến cho Thời Dự cuống cuồng lấy máu mình niêm phong cả cái quy giáp,
trong lúc cấp tốc biến trở nó thành Lưu Bài.
Dưới thạch thất, Sấm Thời Dự đã hồi tỉnh, khó nhọc ngồi dậy, đỡ lấy chén trà từ tay Lạc Dược Siêu, đoạn thều thào bẩm tấu.
“Thành chủ, Lưu Bài này cất chứa Thiên Cơ tối mật, thậm chí ngay bản thân tiểu sinh cũng không được phép động vào. Về phần diễn giải huyền cơ bên
trong, vậy đành phiền Thư lão tiên sinh huy động Tú Tài Bảo Tự Viện,
chung tay góp sức a...”
Hệ quả của phản phệ khiến Sấm gia lần này
hỏng mất một bảo vật, làm cho mắt trái của y cũng bị ảnh hưởng chí mạng. Thế nên, thông tin Thời Dự hy sinh đánh đổi được, tin rằng có thể sẽ
dấy lên kinh hoảng cho cả triều đại...