Tại khu vực khác gần đó, Sở Lãm ngồi khoanh chân lơ lửng giữa bốn bề biển nước, mục quang đầy trìu mến, ngắm nhìn vùng hải đế bên dưới đã
khá lâu.
Cự sơn trước mặt y khe khẽ phập phồng, dường như thể
sinh vật sống đang đều nhịp thở, bất chợt một khe nứt mảnh dài bổ dọc từ đỉnh núi, thoáng chốc xuất hiện, hé mở rồi ngay lập tức đóng lại. Vô số bọt nước từ từ thoát ra, dập dềnh bám quanh người Sở Lãm, rồi mới tiếp
tục cuốn lên, cảm tưởng như tiếng trẻ con hò reo nhõng nhẽo.
“Lãm... Chàng phải đi?”
Thanh âm nhẹ nhàng ấm áp vang bên tai, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng ai
ngoài y. Mặc dù vậy, chắc hẳn đã vô cùng quen thuộc, Sở Lãm chỉ cười
hiền, cất lời.
“Ừm... Ta vừa từ chỗ Hoạt Mộ. Báo Ân Đăng đã sáng lên rồi...”
“Thật sao?”
Giọng nữ thảng thốt, trong sự vui mừng xen lẫn cả lo âu mơ hồ. Sở Lãm gật
đầu, đoạn trầm ngâm không nói, như xác nhận với thê tử mình.
Thú
Tộc nói chung, coi giao phối cận huyết là việc hoàn toàn bình thường,
chỉ cần cùng một thế hệ thì huynh muội tỉ đệ ruột thịt nếu yêu thích
nhau, liền vẫn có thể thành gia lập thất. Điều này thực ra cũng không
quá khó hiểu, bởi Thú Tộc tuy đông đảo nhưng phần lớn đều ở cấp độ Man
Thú, chưa thể Nhân Hoá, thần trí còn hoang dã vô cùng, nên lâu dần đành
chấp nhận nó như một thứ tập quán. Thê tử Sở Lãm hiện giờ, đồng thời
cũng là biểu tỷ khá gần của y.
Xà Quy Nhất Mạch toàn thịnh kể từ
thời Viễn Cổ, cho đến Hậu Viễn Cổ, tức khoảng trăm vạn năm trước, thì
lần đầu bước lên cực thịnh, khi bỗng dưng xuất hiện không chỉ một, mà
những hai tuyệt thế thiên tài - Sở Thiên, Sở Mệnh, cặp huynh đệ song
sinh, thuộc Sở gia đời thứ bốn mươi. Bất quá, vạn vật trên đời cực thịnh ắt suy; cùng lúc sở hữu hai yêu nghiệt, thì cũng đánh dấu cho trường
hạo kiếp gần như diệt tộc của họ.
Thiên - Mệnh nhị vị lão tổ,
khủng bố tuyệt luân, tu vi đã chính thức thông thần, trong mắt đám trẻ
bấy giờ, mới chỉ vừa chập chững học được Nhân Hoá như tụi Sở Đồ, thi hai người họ vĩnh viễn là ‘Bất Bại chiến thần’.
Cho tới khi, họ từ
đâu trêu phải cường địch, toàn tộc tự phát cuồng, gần dẫn tới diệt vong, thì kẻ kia mới chịu thu tay khi chỉ còn hơn trăm mạng; trong đó, ngoài
Thiên, Mệnh, hai vị lão tổ, may mắn còn bao gồm cả Sở Đồ lão đây. Nguyên nhân, cũng bởi người đến chính là ‘Đại ân công’ sau này của họ, vừa kịp lúc ngăn cản hắn xuống tay. Bất quá, mặc dù tên khốn đó bị Ngài áp đảo, nên đành chấp nhận từ bỏ ý định đồ tộc, tha cho Xà Quy Nhất Mạch một
con đường sống, nhưng vẫn cố tình hạ lạc Cấm Chú trước lúc rời đi.
Ngay cả Đại ân công cũng không thể khu trục hoàn toàn thứ này ra khỏi huyết
thống của Sở gia, mà chỉ sơ bộ kiềm chế nó. Bằng cách đồng thời đè lên
một Phong Ấn trận di truyền khác, giúp họ tỉnh lại khi lật ngửa thân
mình nếu có lỡ Thú Hoá phát điên.
Ơn cứu vớt tàn tộc đã đem đổi lấy sự tuân phục của Sở Thiên, chấp nhận theo Ngài vân du tứ hải.
Đức vãn hồi sát nghiệp cũng được Sở Mệnh đầy chân tình báo đáp, đồng ý cùng Ngài cứu nhân độ thế.
Việc cuối cùng, Đại ân công mang họ tới khu vực Đông Nam Hi Vọng Đại Hải
Vực, ban cho họ thân hữu vĩnh viễn - Ôn Noãn Cự Bối Sơn (#1) - vốn là
một loại Sò tạo ngọc trai to lớn khủng khiếp, tuy vậy, lại hoàn toàn trở nên bất động khi trưởng thành, mà chỉ vùng này mới có.
Ôn Noãn
Cự Bối Sơn thuộc chủng loài Hải Thú tộc, trí tuệ gần chạm mức không,
nhưng sở hữu thiên phú thần thông hết sức đặc thù, ‘Hoá Nguyên Tụ Ngọc’. Xà Quy nữ thị khi mang bầu liền bước vào bên trong lòng Cự Bối Sơn để
chờ ngày sinh nở, thông qua hấp nạp dinh dưỡng trực tiếp từ mao mạch
chúng, tiến nhập trạng thái Bào Tức (#2).
Ngàn năm hoài thai, ngàn năm ấp trứng. Thông thường, khi trứng vỡ vỏ, Xà Quy vừa chui ra lập tức điên cuồng, lật ngửa thân thì lại chẳng thể sinh tồn. Nhưng may mắn
thay, lợi dụng Hoá Nguyên Tụ Ngọc, chuyển Nguyên khí chi Lực mà Ôn Noãn
Cự Bối Sơn hấp thu được thành một lớp ngọc trai tiếp tục thay nhiệm vụ
vỏ trứng, thậm chí tạo sẵn không gian có hoà lẫn cả Nguyên lực bên
trong, hỗ trợ những tiểu hài tử Xà Quy mới nở thụ động tu luyện thẳng
tới lúc Nhân Hình Hoánh Thể, thì được phép phá ngọc chào đời.
Quá trình này tốn thêm hai lần cái ngàn năm nữa, tổng cộng mất bốn ngàn
năm, Xà Quy Nhất Mạch mới chính thức đủ khả năng tự bước đi trên đôi
chân mình. Tuy nhiên, mặc dù đã ở vào cái tuổi đáng lẽ phải thuần thục
cõi đời, hình dáng tương đương Nhân tộc khoảng đôi mươi, nhưng nhận thức về thế giới quan bên ngoài gần như bằng không, nên họ lần nữa phải học
tập lại từ đầu.
Những chuyện được viết trong Lưu Bài, hoàn toàn
trùng khớp với những bí mật cao tầng Sở gia, nên Sở Lãm không hề hoài
nghi tính xác thực. Tuy nó bào mòn thọ nguyên của người mẹ, nhưng là thứ khả thi duy nhất để tiếp tục duy trì nòi giống Xà Quy, chờ cho đến khi
tìm được phương án tốt hơn thì thôi.
Để báo đáp công ơn này của
Ngài, Xà Quy Nhất Mạch nguyện vĩnh viễn trông coi Báo Ân Đăng, chờ ngày
thắp sáng, và đồng thời truyền cho hậu đại Sở gia lời sấm, nguyên văn là “Báo Ân Đăng toả, Thiên Mệnh hiển linh, Chuỳ Cừu tất báo”.
Nhẹ
nhàng gỡ Lưu Bài khỏi trán, nó lập tức phóng to, biến trở thành một
phiến vảy rắn lớn, mang quy giáp hoa văn. Sở Lãm liền đứng dậy, khoác
tấm khiên Xà Lân chéo qua vai, đè lên vũ khí hình mỏ neo đã đeo sẵn trên lưng trước đó, che kín đi toàn bộ góc chết phía sau mình.
Y không ngoảnh lại, cũng chỉ nhẹ nhàng buông xuống một câu “Ấu nương tử, ta
không biết mình sẽ phải đi bao lâu? Có thể ngày mai? Có thể năm sau? Mà
cũng có thể kiếp sau ta mới được trở về gặp lại nàng, gặp lại các con!
Tộc nhân hộ vệ cho huyết mạch đơn truyền của Đại ân công đã qua đời, sự
việc chắc hẳn là dữ nhiều lành ít. Nay Sở Lãm ta rời đi, những lời này
thay lời từ biệt...”
Chần chờ giây lát, y bỗng cất tiếng cười to, âm thanh dù đã nhỏ dần nhưng vẫn vang vọng khắp hải đế.
“Ấu nương tử, nói với các con, phụ thân chúng - nguyên là tộc trưởng Sở gia - Sở Lãm ta vì gia tộc mà làm việc. Bọn chúng hoàn toàn có thể tự hào
về ta. Ha ha ha...”
Đoạn cứ thế nghiêng mình, nhắm hướng Tây Bắc, lao vút đi.
...
Noạ Bức Sơn nằm giữa Hạt Thực Phì và Hạt Bách Tính, trong Vạn Thụ Sương Lâm bạt ngàn thực ra cũng tồn tại vài ngọn núi có đủ điều kiện tương tự để
Sô Điệp sinh sôi, từ đó kéo theo cả Noạ Bức về làm tổ, tạo nên hệ sinh
thái của riêng mình.
Thời gian này trong năm, chính là mùa Nhục Mễ chín tới, căng bóng mây mẩy. Chỉ qua mấy ngày nữa, chúng sẽ nở thành
sâu bướm, lợi dụng dinh dưỡng còn lại trong bọc kén để sống sót qua mùa
đông, đến đầu xuân mới biến thái hoàn toàn, hoá Sô Điệp bay đi.
Thiên địch của chúng - Nọa Bức - nổi tiếng lười nhác, ngủ nửa năm, tỉnh táo
nửa năm, và cũng chẳng thèm di cư như bao loài phi cầm khác. Thậm chí,
loài này còn làm biếng tới mức độ, tự thích nghi, thay đổi tập quán cả
đàn, chỉ để phù hợp với vòng đời Sô Điệp, thức dậy vừa ngay lúc Nhục Mễ
ngon lành nhất.
Mấy chùm Nhục Mễ lớn, béo núc ních óng ả như lúa
chín, treo lủng lẳng trên cành Hoa Kết Tràng mọc đan xem dày đặc phía
trên cao. Xa xa ở trong hốc đá nho nhỏ, cách đó khoảng hơn trăm mét, mấy cặp mắt đỏ lom lom đang chăm chú nhìn đám thức ăn, hau háu không chớp.
Sau một lúc lâu, chợt hai bóng nhỏ lao vụt ra, hình dáng thấp thoáng giống
phi cầm, kích thước cỡ bắp chân người lớn, thân mang màu vàng ươm hệt
với môi trường xung quanh, thoáng chốc đã áp sát con mồi.
Hai con
Noạ Bức khá lớn đang vội vã chao cánh, cái lưỡi dài đầy dãi dớt liếm
quanh mép, miệng há rộng ra toan đớp nhiều Nhục Mễ nhất có thể.
Bỗng từ ngọn cây gần đó, lại một bóng trắng xà xuống, và dù xuất phát trễ
nhưng tốc độ hơn hẳn khiến nó nhanh chóng bắt kịp, rồi lướt tới gần, bay song song với hai cái bóng vàng kia.
Mục tử hướng sang bên, mắt loé hung quang, tiếu ý treo trên gương mặt béo núc của nó, trông hết sức khôi hài.
Đồng tử hai con Noạ Bức kia vẫn còn đang dán chặt lấy Nhục Mễ, bất ngờ nhận
ra sự xuất hiện của Bạch Kiêu ngay kế bên cạnh, thì lông tóc dựng đứng,
hoảng hồn dang rộng hai cánh, cấp tập dừng lại giữa khoảng không lưng
chừng. Rồi như thể đã phím trước với nhau, chúng phân biệt rẽ hai bên
trái phải, bỏ chạy thục mạng, trong đầu vẫn vang lên tiếng la hét giận
dữ của Mục tử.
“X con mẹ tụi bây, chơi chạy hai hướng, ai chơi lại?!”
Nó ngơ ngác mất giây lát, song cũng đành bất lực, chống nạnh chửi đổng,
giọng điệu ngoa ngoắt không khác gì dân Trái Đất, bất quá, hai tên kia
giả điếc, cứ thế phóng đi.
Bất thình lình, lại một bóng Noạ Bức
khác, còn to lớn hơn cả hai con lúc nãy, từ đám lá khô bên dưới chui
lên, lao thẳng về phía chùm Nhục Mễ sau lưng Mục tử cách đó không xa.
Nó lập tức phát hiện, đầu liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ, lồng ngực
phình to rồi ép mạnh vào, mỏ phun ra liên tiếp mấy hạt đen xì, Viễn Lý
Hồn Giao đồng thời vang vọng.
“Ngươi dám???”
“Phập! Phập! Phập!”, ba viên hắc đạn lấy tốc độ như chớp giật trong cự ly chưa tới hai mươi mét, toàn bộ trúng đích.
Noạ Bức Vương chỉ kịp “quéc, quéc” mấy tiếng, lảo đảo vài vòng trước khi
rớt xuống, nằm bẹp dí trên mặt đất, đoạn thều thào ‘nói’.
“Tại sao...?”
Đáp xuống bên cạnh, Mục tử không hề khách sao, lấy chân đá cái “bốp”, trừng mắt.
“Dùng kế này với Mục gia gia ngươi? Định vũ nhục trí tuệ của lão tử hay gì?”
Vừa nói, nó vừa đạp thêm vài cước, khiến tên kia lăn lông lốc.
Noạ Bức Vương nước mắt ngắn dài, vô cùng uỷ khuất, chắp cánh van xin, khổ sở trăm đường.
“Đại ca à... Ngươi cả tháng này đến đây cướp đồ ăn thì cũng đành thôi đi,
lại còn định ra cái gì ‘ba lần đấu trí’, bắt ba huynh đệ bọn ta phải
đánh nhau với ngươi. Mà thực tế, nào có phải đánh nhau, ngươi lấy bọn ta làm bị thịt để tập dợt thì đúng hơn a...”
Chưa nói nổi hết câu, Noạ Bức Vương đã lạnh toát sống lưng, trông thấy ánh mắt Mục tử, thì lập tức im bặt.
“Ai đại ca ngươi? Ta kết bái duy nhất một đại ca, thì ba người các ngươi
cũng chỉ được phép gọi mình y là đại ca thôi, biết chưa? Kế ‘điệu hổ ly
sơn’ áp dụng ngu xuẩn như vậy, ca ca mà biết, liền sẽ không chút do dự
mà đem các ngươi luộc tái làm canh dơi đâu a”.
Mục tử đến Noạ Bức
Sơn, vừa ngay lúc vào mùa đàn dơi ở đây tỉnh dậy để đi kiếm ăn, nên đã
có xung đột. Bất quá, bọn này quanh năm suốt tháng chỉ ngủ và ăn, nên
lịch duyệt đối chiến gần như bằng không.
Sau lần đầu bị con Bạch
Kiêu hung dữ chẳng biết từ đâu xuất hiện, đánh cho tan tác. Chúng còn
lười đến độ, cả đàn quyết định mặc kệ, trốn hết về hang, ngủ thêm hẳn
một mùa nữa, đợi con cú điên kia bỏ đi thì mới lại ra ngoài.
Nhưng Mục tử bá đạo có thừa, kéo tới tận cửa chửi bới, buộc ba tên đầu đàn
phải đánh với nó, nếu không nó doạ sẽ đốt cả Noạ Bức Sơn, thậm chí, chỉ
cần chúng thắng được một trận, nó sẽ lập tức buông tha. Cực chẳng đã,
hôm nay là lần cuối cùng, chúng bàn nhau kế hoạch lừa Mục tử.
Đáng tiếc, ‘điệu hổ’ quá lộ liễu nên đã thất bại hoàn toàn, còn Noạ Bức
Vương vì chả có chút xíu kinh nghiệm gì, cứ ngỡ dễ dàng đắc thủ, không
chịu quan sát kỹ càng, mặc nhiên xông lên, kết quả liền giống hai lần
trước: lãnh trọn loạt hắc đạn của Mục tử, cơ thể như rẻ rách thê thảm.
Bỏ qua Noạ Bức Vương đang nhăn nhó khó nhọc, Mục tử im lặng, trầm ngâm theo dòng suy nghĩ trong lòng.
“Nặc lão chỉ nói, phải lấy thật nhiều Nhục Mễ. Còn ca ca từng nói qua, cứ
lấy sức mạnh trực tiếp đàn áp bọn cầm đầu, doạ đám Noạ Bức thuần phục,
bắt chúng hàng năm trông coi, thu thập, đồng thời vận chuyển tới thẳng
Lạc Dược Trai. Đổi lại, Nặc lão sẽ có phương pháp tăng sản lượng cùng
chất lượng Nhục Mễ, và vẫn thoả thuận chia phần cho bọn chúng, đôi bên
đều có lợi a...”
Như vừa có quyết định, Mục tử cười gian, khịt
khịt mũi, trên mặt hiện rõ hai chữ ‘biến thái’, liếc nhìn Noạ Bức Vương
đang cố ép mấy viên đạn khỏi người, đoạn đằng hắng cất lời, giọng điệu
vô cùng tử tế, bất quá, lại càng khiến tên kia linh cảm chẳng lành.
“E hèm, Noạ Bức đệ đệ, Nhị ca chợt nảy ra ý này, đệ đệ nghe thử xem thế nào? Sao hả? Hắc hắc...”