Mười một giờ, từng tràng tiếng nổ giòn tan vang lên, mọi người hò reo ầm ỹ, hội xem ra, giờ mới là lúc náo nhiệt nhất.
“Lại là Bộc Nghĩ (#1), thật ồn ào...” Phiên bà bà nghe thấy thế liền càu
nhàu, thái độ đối với những gì dính dáng tới Yên gia, đều trước sau
không đổi, thuần tuý chỉ có châm chọc “Từ sáng đến giờ, mỗi tiếng đều đã đốt một lần. Mà lão già đó, cả gan giám chia khách khứa ra, nhận quà
biếu theo từng khung giờ khác nhau. Bàn bảo mẫu ta nhổ vào...”
Kể cũng khá khôi hài, Yên Tam Khôi này, đến cả phát thiệp mời cũng phân
biệt thời gian đến trước sau, lấy lý do Bách Tinh Yên Tiệc kéo dài mấy
ngày, không thể cùng lúc đón quá đông quan khách, mà phải giãn ra như
vậy. Nghe thì vô cùng hợp lý, Yên lão quái hoá ra là lo lắng cho mọi
người, dù phô trương nhưng cũng rất tỷ mỷ cầu thị.
Bất quá đó
chỉ là suy nghĩ của kẻ vô tri, cao tầng các gia tộc làm gì có nhà nào
ngu ngốc, tất cả chẳng ai bảo ai đều án binh bất động, thầm cười khẩy
trong lòng.
Yên Tam Khôi đã lớn tuổi, toàn bộ cơ nghiệp đều sẽ
đặt lên đứa con Yên Ngưu Chấn còn chưa kịp ra ràng. Thế nên lão phải
tranh thủ thật tốt những năm tháng cuối cùng này, khi vẫn đang ở đỉnh
cao vinh hoa phú quý, tận lực vuốt mông mấy người mà bản thân nhận định
là ‘đáng kết giao’, trải đường cho con lão.
Họ dĩ nhiên quyền
cao chức trọng, nếu không phải Gia chủ một phương thì cũng là phe cánh
thế lực trong hệ thống quan lại Giang Thành Nội Phủ. Nhu cầu của đám
người này, là thích được bợ đít, và thể hiện mặt mũi, Yên Tam Khôi vì
thế cũng theo nước đẩy thuyền, chủ động mời họ tới vào thời điểm đón
khách cuối cùng. Đúng cao trào bữa tiệc, khi mọi con mắt đều đang chú
mục, họ xuất hiện đấy hào hoa, mang theo những món quà trần đời hiếm
gặp, mà lồng ngực bất giác, cũng ưỡn cao lên, sống lưng liền thẳng hơn
một chút.
Bất quá, càng như vậy, lại càng đúng ý cao tầng Ngũ
Yên gia. Các ngươi cần thể diện, ta liền cho xây một sân khấu lớn, chọn
thời điểm thích hợp, tha hồ lấy làm đất diễn, và nhất là, tiếng thơm,
mặt mũi, tất cả đều được dồn vào cho Yên Ngưu Chấn. Nghĩ đến đây thôi,
Yên Tam Khôi cười muốn híp cả mắt, đoạn bước lên, đón những ‘vị khách
quý’ cũng đang lần lượt kéo tới.
Đám Lạc Thạch khi đột nhiên
nghe thấy hò reo huyên náo bất thường, liền vội vàng kết thúc bữa cơm,
xin phép Phiên bà bà, rồi mau chóng chạy lên tầng hai Ngọc Mễ Quán. Trên này thực khách cũng đã chật như nêm, lố nhố bu kín đặc cả lan can, đến
nỗi bọn trẻ phải chui rúc dưới sàn nhà, đoạn khó khăn lắm mời thò được
đầu ra ngoài, đồng thanh “oà” lên trầm trồ đầy phấn khích.
Gia
chủ Lạc Gia - Lạc Dược Siêu chậm rãi đi đầu, đám đông hỗn loạn lập tức
như sóng nước tách làm đôi, để lộ ra thảm đỏ dưới chân, dẫn thẳng lên
sân khấu nơi cửa lớn Trắc Bảo Lâu. Theo sau là đám tuỳ tùng gồm bốn hán
tử to cao, tất cả đều kẹp thiết đao vào sát người, tay khoanh chặt trước ngực, sống lưng thẳng tắp, mắt lúc nào cũng đảo qua đảo lại, trông hết
sức thận trọng.
Trái ngược hẳn với sự nghiêm cẩn đằng trước, đi
cùng họ, phía cuối nhóm người, Lạc Thạch nheo mắt nhìn cho rõ, khi thấy ở đó một cô ả ăn mặc trễ nải, dáng điệu thì vô cùng lẳng lơ. Bộ váy hồng
theo bước chân lả lướt, trên thì rớt xuống quá vai, dưới lại xẻ trên gối cả tấc, lộ da thịt trắng nõn, thơm ngát đầy phóng khoáng. Không thèm để ý tới lũ nam nhân đã hoá đá một phần xung quanh, nàng cứ hồn nhiên
khoác lấy tay kẻ nọ, bầu ngực ghì vào chỉ trực xổ ra ngoài, môi đỏ chót
chúm chím như vành khuyên, vẫn đang liên tục nói cười.
Đi ngay
bên cạnh, người mà mắt nàng ta nãy giờ cứ dán chặt lấy, mang dáng vẻ
thanh niên trẻ tuổi, chỉ trên dưới hai mươi, biểu hiện vô cùng thong
dong. Mày thanh mục tú, mũi nhỏ nhắn hài hoà, tóc buộc cao, nụ cười luôn treo nửa miệng, cằm thon gọn, cái tên trông hệt soái ca điện ảnh thế kỷ 21 này, không phải Lạc gia Nhị thiếu gia chủ - Lạc Dược Việt, thì còn
ai vào đây? Vẻ ngoài nho nhã, gương mặt như bạch ngọc, thêm vào bộ đồ
trắng tinh tươm, mị lực tuyệt đối đủ hớp hồn mọi thiếu nữ mà y đã từng
tiếp xúc qua.
Toàn trường chợt im lặng, Ngọc Mễ Quán im lặng,
Lạc Thạch im lặng, thậm chí, Lạc Dược Siêu cũng im lặng, bất quá, ánh
mắt ông coi như không quen người đệ đệ và cô nàng kia.
Mặc cho
mọi cái nhìn đều đang đổ dồn lên hai quả đồi kia, có kẻ tay còn chẳng
thể tự chủ được mà vô thức bóp đùi người bên cạnh, nhưng Lạc Thạch, thì
vẫn tập trung hoàn toàn vào Dược Việt tiểu thúc nọ.
Mặt y không
biểu tình, ít nói, làn da trắng trẻo, hàng mi cong hiếm thấy ở nam tử,
cuối cùng là đôi mắt như đêm xuân ướt át, chỉ khiến nét phong tình càng
thêm bộc lộ, kẻ này - làm nam tử - thực quá gây hoạ cho nữ nhân.
Bất quá sự câm nín cũng chỉ duy trì vài giây, xong rồi đâu lại vào đấy, có
lẽ bởi vưu vật kia hiện diện, mà chợ thôn còn ầm ỹ huyên náo hơn cả ban
nãy.
“Thạch đầu tử, đừng nhìn nữa, loại này sinh ra đúng là vắt
kiệt nam nhân, ngươi phải cẩn thận a...” Nặc lão thấy gã nhìn về phía
nhóm người Lạc Dược Trai đang bước trên thảm đỏ quên cả chớp mắt, liền
lên tiếng đề tỉnh.
“Ài, Nặc lão, ngực to cũng chỉ là hai túi mỡ, giá trị một người phụ nữ, nào có thể thuần tuý đánh giá qua ba vòng số
đo chứ...” Lạc Thạch cũng lười để ý, đoạn gãi gãi cằm, tiếp tục lẩm bẩm
“Tiền bối, người xem Lạc Dược Việt đó, liệu có điểm nào bất hợp lý?”
“Bất hợp lý? Hoàn toàn không có! Ngày trẻ lão phu cũng phong lưu diễm tình
như thế, nữ tử lớn bé theo hàng đàn, từ thôn này qua xóm nọ, không biết
bao nhiêu mà kể. Hắc hắc, ánh mắt những kẻ ghen tị xung quanh, giống hệt của ngươi bây giờ vậy. Hắc hắc hắc....”
Nặc lão an nhàn nên
cũng khá là được thể, nếu quá khứ mang chiến tích hoành tráng như thế,
thì gã chắc chắn ém nhẹm. Tử tôn sau này trong nhà, tuyệt nhiên chỉ nên
lờ mờ biết lão tổ của chúng ngày trước bá đạo ra sao, thì mới đủ tư cách đứng lên làm thành biểu tượng, dẫn dắt toàn bộ gia tộc. Còn huyết mạch
ngựa giống, năm mười thê thiếp, thêm một dòng con thì lại càng dễ thúc
đẩy sự phân nhánh trong nội bộ, theo thời gian truyền xuống mà rạn nứt,
Gia tộc bị chia năm xẻ bảy là điều sớm muộn. Xử lý vấn đề này, nếu phải
đem ra đánh giá thì, Lạc gia Gia chủ hai đời đều đã làm rất tốt.
Phát triển gia tộc, kiểm soát nội đấu, hù doạ ngoại nhân, những việc này,
gần như là một dạng tâm ma của tất cả cường giả Tu Chân vẫn còn thân
quyến.
Thu hồi ánh mắt nghi hoặc chẳng thể lý giải nổi, Lạc
Thạch lại chui ra khỏi đám người vẫn đang nô nức chỉ trỏ, đoạn chỉnh
trang quần áo cho phẳng phiu, rồi mới chạy xuống dưới tầng trệt Ngọc Mễ
Quán, cũng không quên lẩm bẩm một câu, vừa vặn để Nặc lão nghe được.
“Tu hành, nên là độc lai độc vãng, tránh liên luỵ người. Hay là tụ tập số
đông, mượn sức đấu thiên? Thật sự, khó nghĩ vô cùng...”
Còn chưa tới mười hai giờ, tức giữa trưa, thì mới là lúc các Gia tộc thuộc nhóm
lợi ích của Trắc Bảo Lâu được mời, họ chủ định hẹn nhau cùng lúc xuất
hiện, phô trương thanh thế. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, những kẻ này chẳng phải vô duyên vô cớ mà đứng về chung một chiến tuyến, sở dĩ, tất cả đều thâm bất khả trắc, là lão quỷ thành tinh.
...
Lạc Gia từ thời Lạc Dược Anh, cũng chưa bao giờ chính thức tham gia việc điều hành Nội Phủ, nhưng giới quan lại, tuyệt nhiên không ai giám khinh thường
cái Gia tộc này. Sào Uy Võ thành chủ, đã từng có ý định sắc phong Lạc
Dược Siêu một chức quan nho nhỏ, chỉ tương đương cửu phẩm, nhưng là Đặc
Chuẩn Y Sư duy nhất trong Thuỵ Giang Cấm Cung, trách nhiệm chuyên lo
lắng sức khoẻ cho riêng Sào gia.
Bất quá, ông lại từ chối, còn
bảo rằng “Đã là huynh đệ, lễ nghi chức tước liền có thể gạt qua một bên. Ta không coi ngươi là thành chủ mà chữa bệnh, vậy ngươi cũng đừng coi
ta là người ngoài mà ép vào quan lộ như thế!”
Nhưng nói thì nói vậy, Lạc Dược Siêu vẫn rất toàn tâm toàn ý trong việc hỗ trợ Sào gia củng cố ngai vị tại Giang Thành.
Sức mạnh của một Thành cỡ trung, thường được xem xét qua mấy tiêu chí lớn để đánh giá.
Đầu tiên, và cũng quan trọng nhất, ‘Khả năng Quân sự’, chia ra kỹ nghệ chế
tạo, binh lính tinh nhuệ, quân lương hậu cần, lực lượng dự bị v.v... Thứ này hiện dĩ nhiên đang trong tay Sào gia cùng vài thân gia đồng minh,
thì Vị trí Thành Chủ Giang Thành mới yên ổn thuộc về họ.
Tiếp
đến, ‘Tiềm lực Kinh tế’, phụ thuộc vào tài nguyên khoáng sản, vị trí địa lý, điều kiện khí hậu v.v... ‘Thương Nghiệp Hiệp Hội’ dưới sự ủng hộ
ngầm của chính Sào Uy Võ, liền có toàn quyền khống chế tất cả hoạt động
buôn bán, mà Trắc Bảo Lâu của Ngũ Yên Gia Bách Tính Hạt là một trong
những thành viên đời đầu sáng lập.
Cuối cùng chính là ‘Nhân sinh Xã hội’, được thể hiện trên mấy phương diện chăm lo, nâng cao đời sống
cho người dân. Phe cánh này do các Gia tộc cỡ trung bình tập hợp lại
ngay từ rất sớm, chủ yếu xuất thân thường nhân bình phàm, trước cả khi
Sào gia nắm quyền, tự thành lập nên ‘An Sinh Công Đoàn’. Lấy Thư Ẩn Tiên Sinh - người mở ra Bảo Tự Viện, trường học dạy chữ đầu tiên và quy mô
nhất trong Giang Thành - cùng cả Thư gia của ông sau này làm trụ cột, An Sinh Công Đoàn mới tồn tại hơn ngàn năm không hề gián đoạn. Trải qua
vài đời Thành chủ, Công Đoàn vẫn luôn xứng đáng với vai trò hàng đầu,
bảo trợ văn hoá, giáo dục, sức khoẻ cho toàn bộ dân chúng, vô tình trở
thành tiếng nói đầy trọng lượng. Sức triệu tập rất lớn, nắm giữ lượng
kiến thức khổng lồ trong tay, gần đây lại có thêm Lạc gia vừa quật khởi, không lạ khi họ dần củng cố, tạo nên tam phương thế lực, giữ cân bằng
cho cả Giang Thành.
Quân Đội và Thương Nghiệp đóng vai trò
‘giáo’ và ‘khiên’ trong thời chiến, đồng thời cũng đổi ngược lại khi
bước sang thời bình. Duy chỉ có An Sinh Công Đoàn, lực lượng tri thức
chiếm đa số, có thể coi như chỗ dựa cho tất cả các giai cấp trong thành, từ bần nông nghèo hèn, tới phú thương giàu sang, là lớp ‘giáp trụ’ cuối cùng bảo vệ văn hoá dân tộc. Vì vậy, bất kể thời nào, An Sinh Công Đoàn đều được Thành Chủ các đời sử dụng để chống lại những cuộc xâm lăng
đồng hoá từ cường địch bên ngoài, như chiến tranh ngôn ngữ, bài trừ thư
tịch có nội dung nhạy cảm, hay truy lùng những kẻ thêu dệt lịch sử trong dân gian v.v... một cách cực kỳ hiệu quả.
...
Nhóm người Lạc Dược Siêu sau khi ‘tay bắt mặt mừng’ với Yên Tam Khôi, thì đã yên
vị bên trong khu tiệc rạp Thấu Bì. Một vài Gia tộc khác, trông thấy Lạc
gia xuất hiện, liền nhanh nhẹn chuyển chỗ ngồi lại gần, tụ tập thành một nhóm nhỏ, dễ dàng nhận ra, họ đều thuộc An Sinh Công Đoàn.
Lạc
Dược Việt ngồi riêng một góc, nhàn nhã uống trà, ngắm nhìn toàn bộ tràng cảnh, tiếu ý thường trực trên môi. Trong khi đó, cô ả kia vẫn chưa
buông tha y, tựa đầu khoác tay cười nói như chốn không người. Quan khách tấp nập, mỹ nữ cũng nhiều vô số kể, nhưng quả thật, đem đặt bên Đệ nhất Kỹ nữ Bách Tính Hạt, nổi danh tới tận Giang Thành Nội như nàng, thì chỉ như quần tinh củng nguyệt mà thôi.
“Diễm Kiều, con ả dâm phụ này, thật đúng là chẳng biết xấu hổ!”
Lời ngọt nhạt chua ngoa, chứng tỏ thái độ thù hằn ganh ghét không nhỏ,
nhưng thật bất ngờ lại được thứ tiếng oanh vàng phát ra, khiến khách
khứa phải ngoái lại nhìn. Vài kẻ trông thấy trò vui liền chỉ trỏ bình
phẩm, xì xào cười nói, còn có mấy người, vẫn chưa kịp hiểu đầu đuôi, thì đã bị thu hút bởi chủ nhân giọng nói kia.
“Làm sao vậy, Hoàng
tiểu thư?” Diễm Kiều mắt liễu đưa qua, thấy vậy thì nâng chén nhấp chút
rượu, đầu càng tựa ‘chặt’ lên vai Lạc Dược Việt, che miệng khúc khích
cười, tiếp lời “Tiểu thư Hoàng gia mà cũng đi ghen tị với một Kỹ nữ như
ta sao? Khách khách...”
Mọi người còn đang ngơ ngẩn, chỉ thấy
một thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám, tuy nhỏ nhắn nhưng thân hình căng tràn nhựa sống, sắc mặt đang có chút hồng lên, càng khiến mắt ngọc thêm long lanh. Xiêm y lấy màu vàng tươi làm chủ đạo, trang sức chọn lựa kỹ
càng, không hề diêm dúa, lại còn thập phần tinh mỹ, nhìn liền biết giá
trị đắt đỏ. Mỹ diện vẫn vương nét ngây thơ, cằm thon nhỏ, đôi má đào lại hơi phính lên như trẻ con, môi tựa cánh hoa, tương lai trở thành giai
nhân sắc nước hương trời, tuyệt đối không phải bàn cãi. Bất quá, hiện
nàng mới chỉ là tiểu mỹ nhân đáng yêu, còn chưa thể đem mị lực kích động nam nhân phóng xuất ra, ‘thực chất hoá’ được như Diễm Kiều.
“Nàng ta phong tình vạn chủng, lại còn, chính xác như Hoàng tiểu muội đây
nói, là hoàn toàn không biết xấu hổ, thì mới có cái cớ cho người ta ganh đua...” Không khí bị nén chặt chờ phút cao trào của vở tuồng mà bùng
nổ, thì Dược Việt chợt đứng dậy, phá vỡ thế giằng co của hai tiểu - đại
mỹ nhân, đỡ lấy tay Diễm Kiều, đồng thời nghiêng người ghé sát vào Hoàng tiểu thư vẫn còn đang lúng túng, đoạn kề tai nói nhỏ “Bất quá kêu nàng
ta dâm nữ, Diễm Kiều thực sự phải đa tạ Hoàng tiểu muội khen ngợi đó!”
Lạc nhị thiếu ngọc diện đủ dày, vừa dứt lời còn thổi khẽ vào vành tai một
cái, khiến Hoàng tiểu thư mặt đỏ như gấc, nhảy lui ra phía sau mấy bước, chỉ mặt đôi nam nữ trước mặt, miệng lắp bắp ấp úng.
“Ngươi... Các ngươi...”
(#1): kiến nổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com