Trong góc tủ ẩn rộng chừng hai mét vuông, là hệ thống dây nhợ phức tạp cùng
với những máy móc kỳ quái. Các thiết bị này đều là đồ cổ cả trăm năm
trước, được Lạc Thạch nhặt về, sửa chữa và cải tiến. Nhiều tấm mạch điện bị cậy chip lỗ chỗ vứt chỏng chơ, rồi lắm linh kiện thì nhét chật cứng
trên giá cao gần đến nóc, những thứ mà gã còn chẳng bận tâm tìm hiểu tên gọi và công dụng chúng là gì.
Gã với tay xê dịch giá linh kiện, lại lộ ra một hộc tủ nhỏ hơn ở đằng sau, kích thước cỡ độ cái chuồng chó. Mắt gã khẽ nheo lại, tiếng ngáy
đều đều từ trong kéo ra ì ầm.
“Cái của nợ này, gần đây ngủ càng lúc càng nhiều đấy nhỉ, lại còn
ngáy nữa?!”. Bên trong là một ‘quả trứng’ cỡ nắm tay người lớn, hồng hào trơn láng, hai cái cánh ngắn ngủn to bằng bàn tay trẻ sơ sinh ở phía
sau khép lại, còn đằng trước thì đương đeo một màn hình tinh thể lỏng
nhỏ nhắn, hiển hiện ra gương mặt lập trình 8-bit đang say ngủ.
Quả trứng kỳ khôi này cách đây mấy hôm tự dưng xuất hiện giữa phòng,
và chính tính tò mò đã chiến thắng nỗi khiếp đảm, khi gã quyết định giữ
lại cái bí mật nho nhỏ này cho riêng mình. Ở thời đại này, mạng người
như rơm rác, ai mà lại rỗi hơi, đi quan tâm tới một quả trứng nào đó
đang mất tích cơ chứ?
Ban đầu khi xuất hiện, cả nó lẫn Lạc Thạch đều như gặp ma, chạy đuổi
khắp phòng, cho đến lúc hai tên đều mệt phờ mà ngồi mỗi đứa một góc. Sau đó là một màn làm gã kinh hồn táng đảm, cả đời khó quên. Từ trong quả
trứng phóng ra từng chùm tia sáng nhỏ như những sợi chỉ mảnh, có một tia là chiếu trực tiếp lên mắt trái của gã, các tia còn lại thì đâm ra
giống con nhím, treo lơ lửng trong không khí. Gã chưa kịp định thần thì
đã thấy cơ thể cứng ngắc, mắt nhoà đi, cùng với hàng loạt những đoạn ký
ức từ bé đến trước lúc quả trứng xuất hiện, đang lướt qua điên loạn.
Những vệt sáng nhiều màu theo vô số các ‘sợi chỉ’ đổ về phía quả trứng,
càng ngày càng dày đặc, vây kín nó lại như kén tằm.
Năm phút dài nhất cuộc đời trôi qua, lúc mà gã dần lấy lại ý thức thì trong phòng lơ lửng một ‘khối tơ’ chậm rãi xoay tròn, các ‘sợi tơ’ ánh
sáng nhiều màu quấn quanh, đang dần rút vào trong quả trứng. Gã vừa tò
mò vừa run rẩy, tay vô thức đặt lên chuông báo động, chỉ chờ có biến là
liều mạng. Yên lặng giây lát trong phòng, sau đó nó rung lên khi các sợi tơ vừa biến mất, vỏ trứng nhanh chóng “rắc, rắc...” nứt thành hình hoa
văn hai cánh nhỏ, trên chóp cũng hiện hoạ tiết con mắt đơn giản mà rõ
nét.
Hoa văn vừa hiện liền chớp sáng mấy cái, hai cánh và con mắt lập thể
cũng dựng lên, chiếu lơ lửng sau ‘lưng’ và trên ‘đỉnh đầu’ của quả
trứng. Lạc Thạch miệng mồm há hốc, mắt tròn mắt dẹt đang không hiểu nổi
đây là món đồ chơi gì, thì lại một màn nữa kéo đến, làm gã cũng suýt
phải đem bản thân đi lắp lại quai hàm. Từng món linh kiện cũ trong hộc
tủ ẩn của gã lơ lửng kéo ra, tự tháo lắp và kết hợp thành một chiếc màn
hình LED nhỏ thời Nhị Phân Điện Toán, rồi bay lên vừa vặn ốp vào ‘phía
trước’ quả trứng.
“Ding, ding, dinggg...” ba tiếng ngân dài phá vỡ sự im ắng trong
phòng, màn hình bật lên với gương mặt 8-bit khá khôi hài, hiện ra cạnh
‘cái miệng’ là một khung chat như trong manga cổ xưa. “Xin chào,
motherf*cker...”
...
Nhớ lại mấy ngày trước lại làm gã ngây người nhìn cái quả trứng lười
nhác. Mà kể cũng kỳ lạ, ‘nó’ thực sự học tập hết các kiến thức của nhân
loại chỉ sau năm phút ban đầu kết nối được với Internet. Các sợi tơ ánh
sáng giống như những tín hiệu không dây của riêng nó, chỉ trong thời
gian ngắn đã bẻ khoá thành công tất cả dữ liệu đang được lưu giữ trên bộ nhớ ‘đám mây’ của nhân loại. Đáng sợ hơn nữa là sợi tơ đâm vào mắt trái Lạc Thạch, còn có khả năng rút ra ký ức của gã. Không tò mò sao được
khi tất cả những gì diễn ra đều vượt trên thường thức, đọc ký ức và bẻ
khoá thì không nói, nhưng toàn bộ kiến thức bị tìm hiểu hết sạch sẽ chỉ
trong vòng có năm phút thời gian, thì quá mức đáng sợ đi. Nên biết, Die
Mutter với sự hỗ trợ của TUE phải mất non nửa thế kỷ, mà cũng chỉ lưu
trữ được từng ấy dữ liệu mà thôi. Nếu đây là một phần mềm AI, thì nó
thậm chí còn thông minh và mạnh mẽ hơn hẳn bộ não con người, là thứ
không thể thuộc về nền văn minh hiện tại.
Nhưng sau vài ngày tiếp xúc và ‘nói chuyện’, gã còn kinh ngạc hơn so
với ban đầu nhiều lần. ‘Vỏ trứng’ không phải vật liệu nhân tạo, và cũng
chẳng phải vật liệu tự nhiên trên trái đất. Và theo lời của quả trứng,
nó thực ra là một sinh vật sống có sinh mệnh đàng hoàng, vừa mới chỉ
thức tỉnh sau một giấc ngủ dài, nên sức mạnh và hình dáng vẫn còn kẹt ở
trong giai đoạn ấu tử. Nó tự xưng là Mục gia gia, nhưng Lạc Thạch vẫn
kêu ‘Mục tử’, chắc cũng do cái con mắt lập thể lúc nào cũng xoay chầm
chậm trên đỉnh chóp quả trứng.
Lạc Thạch thò tay vào hộc tủ, chọc chọc Mục tử. “Dậy được rồi đấy, tao còn chưa thấy ông thần nào lười như mày vậy?”
Nói đoạn, tay lại châm điếu thuốc, khói phả ra, gã thổi đầy vào trong hộc tủ. Mục tử nhúc nhích, con mắt lập thể khẽ mở, trên màn LED là
gương mặt ngái ngủ ngơ ngác, hai cánh bắt đầu cục cựa không yên.
“Thức thần thảo, thật là bá đạo nha...”, trong khung chat hiện lên
dòng chữ, cùng với ánh mắt lờ đờ xoay mòng mòng trên màn LED. Cái quả
trứng vô dụng này, vậy mà lại biết đường ‘high’ cơ đấy.
Lại kéo thêm hơi thuốc, gã vuốt vuốt mấy sợi râu lộn xộn, rồi cất tiếng lần nữa.
“Dậy đi Mục tử, không phải mày nói hôm nay có gì quan trọng cần tính
toán sao? Dăm ba hơi Thức Thần thảo, lần sau thì chừa chưa hả?”
Mục tử lướt ra khỏi hộc tủ, cánh thấp cánh cao xiêu xiêu vẹo vẹo,
‘miệng’ vẫn đang ngáp dài trên màn LED. Nó liếc nhìn Lạc Thạch, nheo mắt dè bỉu trả lời.
“Khịt khịt, Thức thần thảo sao?” nói đoạn nó lại khịt mũi một cái,
cái kiểu khịt mũi của lão quái ngàn năm khinh thường kiến thức hài đồng
nông cạn. “Gọi thế cũng đúng a”, Mục tử lượn quanh điếu thuốc trên tay
Lạc Thạch, ra chiều hít sâu mấy hơi, “nói thật ngay lúc thấy ngươi lần
đầu châm điếu, Mục gia gia ta cũng hơi chút ngạc nhiên a.”
“Hơi chút ngạc nhiên ư?” gã lầm bầm, nhớ lại cái mặt màn LED cua nó
khi lần đầu ngửi phải Thức thần thảo mấy ngày trước, môi gã bất giác trề ra, khinh khỉnh nói. “Mày lừa ai chứ, mặt mày lúc đó thật sự giống
kiểu, đêm động phòng mới phát hiện vợ mày là chuyển giới ấy”.
...
Nói chuyện với Mục tử quả thật rất hay ho và sôi nổi. Một kho tri thức
khổng lồ, từ thường thức ngàn năm cho tới bí ẩn khoa học sâu xa nhất, từ những manga cổ điển cho tới muôn vàn chân lý đại đạo, Mục tử đều có
kiến giải theo những lối suy nghĩ rất riêng; và cũng có những câu hỏi
chất vấn hóc búa ngược lại cho gã, càng khiến gã cảm thấy tính nó còn
‘người’ hơn cả những kẻ ngoài kia. Lạc Thạch còn phát hiện, Mục tử cũng
đang lén tìm hiểu Nhân loại, thông qua ngồi ‘chém gió’ hằng ngày với gã.
‘Ngồi chém gió’ là một hành động cổ nhân miêu tả giống như nói chuyện phiếm quần, trực tiếp đối mặt ngoài đời, tụ tập thành từng nhóm nhỏ,
thường là bạn thân với nhau. Gã thèm cái cảm giác ngồi chém gió, thoải
mái ít phải cau có, mà từ lúc gã sinh ra hiếm khi được tiếp cận. Thời
đại này, có mấy ai rảnh mà ngồi chém gió với nhau đâu chứ, phương tiện
liên lạc đã hiện đại đến mức độ, chỉ cần ‘nghĩ’ đến đối phương trong đầu và ra lệnh, là nói chuyện được với người đó. Thế nhưng các cuộc nói
chuyện đều không mang lại cảm giác chân thật, cười bằng ‘icon’ trong câu chữ ‘chat’ ra, nhưng mặt thì lạnh tanh vô cảm. Thêm vào đó nữa, là với
kẻ có chỉ số IQ và EQ đều cao như Lạc Thạch, lại từng nhận sự giáo dục
đặc biệt từ nhỏ, có mấy ai mà đủ nhẫn nại, ngồi xuống nói chuyện nổi
cùng với gã đây?
Mục tử học cách biểu cảm cũng cực kỳ nhanh chóng và thuần thục, khi
gương mặt 8-bit cổ điển của nó càng ngày càng linh hoạt, cộng với, tuy
không thể nói thành tiếng nhưng ‘loa’ lại có thể phát ra mấy âm thanh cố định mà nó tự tìm được và download trên mạng về, như tiếng ngáy, tiếng
chửi, hay cả tiếng cười khịt mũi khinh khỉnh đáng ghét, đều khiến những
câu chuyện với Lạc Thạch thêm phần thú vị. Mục tử, thực sự chẳng khác gì một đứa trẻ nhỏ tuổi tò mò đối với nhân sinh của thế giới này, dù theo
lời kể lại, thọ nguyên nó rất dài, có thể sống lâu ngang trời đất, bất
quá, thì tuổi nó hiện giờ ‘mới chỉ’ tương đương với một hài đồng nhân
loại mà thôi.
“Tiểu Thạch đầu ngươi đã sử dụng cái này bao lâu rồi?”. Sau một hồi bay liệng, có vẻ Mục tử đã tỉnh ngủ.
“Gần mười năm”, gã nhẩm tính, “cái này vốn trong lịch sử Nhân loại đã được sử dụng từ rất rất lâu rồi, chỉ là xuất hiện dưới những hình thức
khác nhau thôi. Phổ biến nhất là vào đầu thế kỉ 21, sau thì bị TUE quản
chế gắt gao. Chúng nó là một thứ cây đỏng đảnh, tốn thời gian chăm bón,
nhưng tác dụng mang đến, lại không thực sự rõ ràng ngoài nhu cầu dùng
cho giải trí. Thế nên, nhất là trong thời kỳ này, thì chẳng còn ai quan
tâm đến nó nữa, vì xem sách giấy mà còn đánh đồng với phạm pháp, thì
trồng cây xanh chắc hẳn phải bị đem đi tử hình...”
Như chạm phải đề tài khó tìm được người tâm sự, gã thao thao bất tuyệt nói ra những canh cánh trong lòng.
“Nhưng nghiên cứu sâu hơn, thì Thức Thần thảo cho thấy nó là một bí
ẩn tạo hoá, mơ hồ có tác dụng kích phát tiềm năng của con người. Mười
hai năm trước, tao vô tình đọc được một cuốn sách giấy cũ trong văn
phòng của mẹ, nói về cách nuôi trồng thứ cây đã bị TUE cấm đoán, cho vào ‘sổ đen’ từ hơn năm mươi năm nay. Mất hai năm thì mới hồi sinh lại thú
chơi này, coi như biến nó thành thú vui riêng của bản thân, trồng cây
cũng khá là gây nghiện đó. Tuy ngay cả tao cũng phải thừa nhận, là không tìm thấy tác dụng cải tiến gì đấy như lời đồn, nhưng quan trọng là nó
rất vui, hoạt ngôn vô cùng luôn nhỉ, Mục tử?”.
“Không không, nông cạn lắm. Loài người các ngươi bài thần chưa đủ,
thậm chí còn coi kết tinh mà Tri Tuyền ban cho Thế Giới này là hạt
giống, lại dám trồng lên thành cây cao, rồi đem châm hút như cái gì Mạn
Đà Mộng Ảo, Linh Sa Dịch. Nói ngươi hay, mấy cái đó là thứ nhân tạo, là
cái con người cứ luôn như con khỉ bắt trước Pháp Tắc chi đại Đạo mà mô
phỏng ra. Còn Tri Tuyền Kết Tinh hiếm gặp, đến mức nào thì ta không rõ,
nhưng nếu có thể khiến Tinh Hồn bổn toạ thư thái, dù thập phần nho nhỏ
không đáng kể, thì nó cũng đã đáng giá bằng đôi ba cái Vị Diện này rồi
a.”
Lời nói khó tin này, gã nghe đi nghe lại vài ngày là quen. Không phải gã không kinh ngạc, càng không phải vì thiếu hiểu biết, mà trí tuệ nhạy bén cho phép gã tiếp nhận mọi tri thức mới một cách linh hoạt dễ dàng
hơn. Nếu cái tri thức mới này đủ logic, mà gã không tìm ra điểm phi thực tế để phản biện, thì cứ tạm chấp nhận đi thôi, cũng tức là trao cho
chính mình một cơ hội, để có thể thực sự thấu hiểu và lý giải được nó.
Có nhiều thứ trong cuộc đời này, con người buộc phải tin vào ‘Đấng
Sáng Thế’ như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi trên kia, bởi tri thức
con người cũng chỉ có giới hạn. Các vĩ nhân ngày trước, chẳng phải rất
tin vào thánh thần, những năng lực siêu nhiên nào đó hay sao?
“Nghĩ gì đó, tiểu tử kia?”. Thấy Lạc Thạch thừ người không nói, Mục tử cất tiếng hỏi.
“Ừm, cũng không gì. Nếu đúng như mày nói, thì cái ‘ván cờ’ mà mày cứ
hay lải nhải, đã bị mày làm cho hỏng hết rồi còn đâu?”. Lạc Thạch cũng
không nói ra thắc mắc thực sự trong lòng, mà chuyển đề tài.
“Hài dà, mấy ngày qua ta đã cực lực nghiên cứu, đào sâu hơn nữa vào
cái mạng Internet diễn đàn, rồi hồ sơ tuyệt mật vớ vẩn gì đó, cuối cùng
cũng rút ra đôi ba cái kết luận”.