Cậu ta nghĩ cậu ta là ai chứ? Sao lần nào cũng vênh váo đắc ý nói chuyện với cô như vậy. Cô nợ cậu ta chắc?
Về đến phòng mình, Điềm Tâm đóng sập cửa, nhớ lại những lời vô tình vô nghĩa vừa rồi của Trì Nguyên Dã, càng nghĩ càng tủi thân.
Cô lấy điện thoại ra, mở wechat của ông Lạc, ấn gọi video cho ông.
Ông Lạc nhanh chóng nghe máy.
"Hi, bảo bối!" Ông Lạc mỉm cười nhìn cô.
"Điềm Tâm, con mau nhìn này! Ba mẹ đang ở đảo Bali đó! Con thấy biển có xanh
không? Đẹp không?" Giọng nói hưng phấn của bà Lạc vang lên bên cạnh.
Camera quay sang góc khác, Điềm Tâm liền thấy mẹ mình đang mặc áo tắm, ngồi
trên chiếc ghế dài cạnh bãi biển, đeo một chiếc kính râm rất to, còn cầm một cốc nước chanh nữa.
"Mẹ, ba..." Điềm Tâm tủi thân gọi.
"Ôi trời ạ, bảo bối, mặt con làm sao thế?" Nghe thấy giọng nói ỉu xìu của
Điềm Tâm, ông Lạc kề mặt sát đến camera, nhìn chằm chằm gương mặt bị
thương của Điềm Tâm.
"Điềm Tâm, con bị ai bắt nạt thế?" Bà Lạc cao giọng.
Điềm Tâm sờ lên mặt mình, gượng cười: "Không sao ạ, con không cẩn thận nên bị ngã thôi ạ."
"Vớ vẩn! Tự ngã thì sao mà đến nỗi như vậy được? Con bé này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Ôi, ba mẹ, đây không phải chuyện quan trọng nhất. Rốt cuộc bao giờ ba mẹ
mới về? Con không muốn ở nhà họ Trì nữa đâu!" Điềm Tâm nằm phịch xuống
giường, ủ rũ nói.
"Điềm Tâm, con đừng quấy. Hôn ước giữa con và cậu Trì đã được định sẵn từ thời ông nội con rồi!"
"Nhưng con với cậu ta vốn không cùng một thế giới! Ba mẹ, ba mẹ không thấy hai người làm vậy ích kỷ lắm sao? Không cần cả sự đồng ý của con sao? Bây
giờ đã là thế kỷ XXI rồi! Hai người không thể ép con ở bên một người mà
con không hề có tình cảm được!"
Ông bà Lạc nghe xong trân trối nhìn nhau.
"Điềm Tâm này..." Một lúc lâu sau, giọng nói từ tốn của ông Lạc mới truyền
tới: "Chi bằng thế này đi, nửa năm, con thử ở bên cậu chủ nhà họ Trì nửa năm. Nếu các con vẫn không có cảm giác với nhau thì ba sẽ tự mình giải
thích rõ ràng về hôn nước này với ông Trì, xin ông ấy hủy bỏ hôn ước."
Điềm Tâm nhoẻn môi: "Thật ư? Nếu nửa năm sau, con va Trì Nguyên Dã vẫn không vừa mắt nhau, hai người thật sự sẽ không ép con nữa? Đồng ý hủy bỏ hôn
ước?"
"Ba đã lừa con bao giờ chưa? Nhưng con phải đồng ý với ba
rằng sẽ thử tìm hiểu về cậu Trì nhiều hơn. Có khi người làm phụ huynh
như ba mẹ còn có thể ghép được một mối duyên tốt nữa ấy chứ. Còn nữa..."
"Dừng! Con và tên khốn kia không có kết quả gì đâu. Cứ vậy nhé! Ba mẹ đừng
quên đã đồng ý với con rồi đấy. Nửa năm sau, đi tìm chú Trì hủy bỏ hôn
ước giữa con và Trì Nguyên Dã! Được rồi, ba mẹ chơi đi, rồi mau trở về!"
Dứt lời, Điềm Tâm không để ông Lạc có cơ hội phản đối, nhanh chóng ngắt điện thoại.
Tốt quá rồi!
Nửa năm sau, chỉ cần cô và Trì Nguyên Dã kiên quyết hủy bỏ hôn ước, thì hôn ước này sẽ hết hiệu lực thôi!
Cô phải đi báo tin này cho Trì Nguyên Dã biết, bảo cậu ta sau này không được châm chọc cô nữa mới được.
Nửa năm nữa, chúng ta đường ai nấy đi!
Nghĩ vậy, Điềm Tâm liền nhảy xuống giường, đến trước cửa phòng của Trì Nguyên Dã.