Cố Dĩ Phong đắc ý nói, "Đương nhiên là thật, một nữ giúp việc nhà họ Trì là bạn của mẹ anh, chính miệng bà ấy nói, Lạc Điềm Tâm đã kéo va ly hành lý ra khỏi nhà họ Trì, còn nói Trì Nguyên Dã rất tức giận nữa."
Quá tốt! Đây quả thực là tin tốt nhất mà cô ta nghe được trong suốt mấy tháng qua!
Khoé miệng Tô Khả Nhi cong lên, khoanh tay ôm ngực, dựa cả người vào ghế salon.
Xem ra, mấy lời mình dạy Tô Tình Không nói rất có tác dụng.
Con nhóc Tô Tình Không này đúng là một quân cờ rất tốt, vừa ngu vừa đần, mình dạy nó cái gì nó liền học theo cái đó.
Mình phân tích quả không sai, theo tính cách của Lạc Điềm Tâm thì sau khi nghe được những lời này, nhất định cô ta sẽ không chịu nổi.
Nhất định sẽ càng thêm tự trách, dưới sự thúc giục của áy náy và tự trách, chắc chắn cô ta sẽ giữ khoảng cách với Trì Nguyên Dã.
Ha ha ha ha, Tô Khả Nhi cười đắc ý.
"Khả Nhi, đúng là diệu kế, loại cảm giác mượn dao giết người, lừa gạt cả người trong cuộc có thích không?" Cố Dĩ Phong xán lại lấy lòng, một lần nữa nắm bả vai Tô Khả Nhi.
Lần này, Tô Khả Nhi không tránh đi, trái lại còn thuận thế ngã vào ngực Cố Dĩ Phong, "Dĩ Phong, anh nói bạn học của mẹ anh… là nữ giúp việc ở nhà họ Trì?"
"Đúng vậy." Cố Dĩ Phong rất hưởng thụ cái cảm giác khi Tô Khả Nhi chủ động lại gần, yết hầu khẽ chuyển động.
"Vậy… nếu chúng ta mua chuộc người kia, khiến Trì Nguyên Dã chịu khổ một chút, cũng không phải là không được nhỉ?" Tô Khả Nhi nói xong thì đưa tay vào trong quần áo của Cố Dĩ Phong, trượt dần từ ngực cậu ta đi xuống, hơi thở như lan.
"Ừ, để anh nghĩ cách." Cố Dĩ Phong nắm lấy bàn tay không an phận của Tô Khả Nhi, thuận thế đặt cô ta xuống dưới thân.
"Ừm… anh phải giúp em nha, nhất định phải để Lạc Điềm Tâm với Trì Nguyên Dã càng ngày càng hiểu lầm lẫn nhau, còn phải tiếp tục nghĩ cách ra tay với Lạc Điềm Tâm nữa…"
"Không thành vấn đề, tất cả anh đều đáp ứng em!" Cố Dĩ Phong không đợi được nữa, xé quần áo Tô Khả Nhi.
Bên ngoài, tuyết trắng dày đặc, nhìn xuyên qua cánh cửa sổ chưa kéo hết rèm là một cảnh xuân vô hạn…
***
1 giờ sáng.
Trì Nguyên Dã dừng xe, mở cửa đi xuống, cậu nghiêng người dựa vào xe thể thao của mình, bắt chéo chân, tay phải đút vào túi, tay trái kẹp điếu thuốc làm gương mặt anh tuấn tuyệt mỹ của cậu như ẩn như hiện.
Cậu ngước mắt nhìn phòng Điềm Tâm, đèn ở trong nhà đã tắt rồi, cô ấy… đã ngủ chưa?