Là ai cho mình vậy? Còn dùng bình giữ nhiệt HelloKitty mà mình thích dùng nhất nữa!
Ánh mắt Điềm Tâm muốn bùng cháy, thật sự là đáng yêu quá đi…
"Oa, là ai đưa cho cậu vậy? Điềm Tâm, chẳng lẽ có người thầm mến cậu sao? Còn ngại ngùng không dám đưa trực tiếp, tìm người khác đưa nữa?" Kim Thất Tịch cười xấu xa lấy cùi chỏ huých Điềm Tâm.
"Thất Tịch, cậu đừng có nói lung tung được không." Điềm Tâm đỏ mặt đẩy Thất Tịch.
Kim Thánh Dạ nhìn bình giữ nhiệt trong tay Điềm Tâm như có điều suy nghĩ.
***
Bên ngoài phòng y tế.
Trì Nguyên Dã khoanh tay trước ngực đứng ở một chỗ, cả người dựa vào mặt tường ở sau lưng.
Bạn nam vừa mới đưa trà đường đỏ cho Điềm Tâm hấp tấp chạy tới, đứng ở bên cạnh Trì Nguyên Dã, một tay vịn tường, tay còn lại thì lau mồ hôi.
"Trì... Trì thiếu, đã đưa đồ cho bạn học Lạc rồi."
Trì Nguyên Dã vẫn duy trì tư thế khoanh tay, nhướng mắt lên, giọng nói ngông cuồng lộ ra uy hiếp: "Không nói cho cô ấy biết là ai đưa chứ?"
"Không có, không có." Đối mặt với sự uy hiếp của Trì Nguyên Dã, bạn nam kia hoảng sợ vội vàng xua tay.
Trì Nguyên Dã nghe vậy, mới thong thả đứng dậy, không nói thêm lời nào với cậu bạn kia nữa, mà đút hai tay vào túi quần rồi đi.
Điềm Tâm đeo chiếc ba lô thật to đi ra khỏi trường.
Vì cãi nhau với Trì Nguyên Dã nên lúc sáng cô đã nói với Kim Thánh Dạ và Kim Thất Tịch là chiều tan học cô sẽ đi nhờ xe bọn họ để về lại trang viên.
Tóm lại… cô không muốn đi tìm ác ma kia đâu. ╭(╯^╰)╮
Đi ra khỏi học viện, Điềm Tâm đứng một mình ở ven đường, ngẩng đầu lên tìm xe của Kim Thánh Dạ, nhưng làm thế nào cũng không tìm được.
Cô lấy điện thoại ra, vốn là muốn gọi cho hai anh em nhà kia, vậy mà lại phát hiện điện thoại hết pin mất.
A a a a a.
Điềm Tâm im lặng, đứng ở cổng tiến không được mà lùi cũng không xong. Đúng lúc này, một chiếc xe Ferrari màu đỏ chạy tới, khi đi ngang qua chỗ Điềm Tâm còn phách lối bóp còi mấy tiếng.
Điềm Tâm vội vàng nhường đường.
Ai ngờ chiếc xe thể thao kia càng bấm còi điên cuồng hơn.
Không thể hiểu nổi.
Điềm Tâm nhìn chiếc xe kia, sau đó cửa sổ xe dần dần hạ xuống, để lộ ra gương mặt đẹp trai ngang ngược.
Trì Nguyên Dã tựa một tay lên thành cửa sổ, tay còn lại nắm tay lái, đôi mắt thăm thẳm trong veo không nhìn Điềm Tâm mà nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu ngông nghênh: "Lên xe đi!"