Sáu giờ tối, khi mặt trời đã gần như buông xuống hẳn chỉ còn ánh sáng lờ mờ, Tô Dịch cùng Tạ Đình cũng quyết định lên đường tiếp tục hướng về
thôn Tây Nha. Đoạn đường càng về sau càng trở nên khó khăn hơn, so với
đường núi ở Mộc Khánh có lẽ chẳng khác là mấy, gập ghềnh rất khó. Tệ hơn nữa là cổ thôn này nằm ở giữa rừng già, cây cối um tùm, rất khó để có
thể phân biệt được phương hướng như thế nào, muốn di chuyển an toàn quả
thực là một điều không mấy dễ dàng.
Đi khoảng chừng được hơn hai
tiếng, hai người rốt cuộc cũng đến được đường cụt, Tô Dịch tắt máy. Anh
không dám bật đèn xe, chỉ có thể dựa vào ánh trăng sáng ở trên cao hắt
vào, mở cửa bước xuống.
Anh đi bộ về phía trước, bước chân trầm
ổn, ánh mắt thích nghi với bóng tối một lúc là có thể nhìn ra được toàn
cảnh xung quanh. Nơi anh đứng là mép vực bên này, bên kia chính là thôn
Tây Nha, được bắc ngang giữa hai bên chính là chiếc cầu tre bằng gỗ lỏng lẻo. Dưới là vực sâu là con suối chảy róc rách, độ cao cũng phải lên
đến hơn 4000 mét, bảo sao vừa nãy càng đi xa hơn cả anh và Tạ Đình đều
cảm thấy khó thở.
Phóng tầm mắt sang bên kia, vẫn chỉ là con
đường đất với những lùm cây um tùm, có lẽ cổ thôn vẫn còn cách một đoạn
rất là xa nữa. Tô Dịch ánh mắt có chút không được tự tin, anh xoay người đi về phía ô tô, lúc này Tạ Đình cũng đã ngồi xổm dưới đất hút thuốc.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt phả vào trong không khí lại làm cơn nghiện của
anh nổi lên, cuối cùng vẫn phải rút thuốc ra châm cho mình một điếu rồi
mới bàn bạc chuyện đại cục.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, lôi từ ba lô ra một ít thức ăn vặt đưa cho cô, sau mới mở miệng nói:” Chúng ta
phải đi bộ vào bên trong, cầu treo này không thể đi ô tô vào được đâu”
Tạ Đình chưa nhìn thấy chiếc cầu ấy, nhưng trong trí tưởng tượng của cô ít nhiều cũng đã hình dung ra được chiếc cầu gỗ treo lủng lẳng từ bên nọ
vắt qua bên kia như nào, đôi mắt xinh đẹp bất giác liền nhíu lại.
- Nói như vậy, chúng ta cũng không thể mang theo được hành lý của mình sao.
Tô Dịch gật đầu, anh cũng đã nghĩ đến điều ấy sau khi nhìn thấy con đường
di chuyển của họ trong những bước tiếp theo. Trước đó, anh chưa từng đi
vào thôn Tây Nha bao giờ cho dù đã ở đây mười năm, rất nhiều khách phượt lúc trở về đều với tâm lý sợ hãi nên họ dứt khoát trả phòng rồi rời
khỏi trong tích tắc. Nhóm Trần Tuân là nhóm liều lĩnh có tổ chức nhất,
bây giờ nếu chúng đã tìm thấy được kho báu rồi nhanh chóng rời đi, thì
mọi thứ Tạ Đình đang làm lúc này coi như đổ sông đổ biển hết.
-
Em xem những gì cần thiết thì mang theo. Còn lại đều để ở xe hết đi, như vậy chẳng may có gặp trường hợp bất trắc gì còn có thể nhanh lẹ xử lí.
Tô Dịch vừa nói vừa mở balo con cóc ra nhìn. Bên trong đấy đều là đồ ăn
vặt cùng với nước uống hồi chiều anh mang vào, nhưng bây giờ có lẽ không thể mang theo chúng được nên chỉ có thể để lại. Anh liếc nhìn chiếc túi của Tạ Đình, có máy ảnh kích thước dạng tầm trung, điện thoại, bút ghi
âm, tất cả chỉ có thế.
Nhét chiếc điện thoại của cô vào trong túi quần mình, Tô Dịch đưa bút ghi âm cùng máy ảnh cho cô, anh lên tiếng hỏi.
- Sao phải mang máy ảnh đi.
Tạ Đình đáp:” Muốn chụp lại cả chứng cứ, sau này còn có tài liệu để viết bài”
Tô Dịch không hiểu nghề nhà báo lắm, không biết nhất thiết có cần phải
dùng ảnh để viết bài hay không. Nhưng nhìn thấy cô bất chấp cả hiểm nguy để mang theo nó bên mình, anh không nỡ lớn tiếng ngăn cản. Tuy thật sự
có lẽ sẽ vướng víu.
- Vậy thì mang theo. Em đeo lấy đi.
Tạ Đình gật đầu, cô đặt máy ảnh xuống, từng chút cơi chiếc cúc áo sơ mi
của mình ra khỏi. Tô Dịch thất thần trước sự hiển nhiên quá đáng của cô, cổ họng anh lại bất chợt khô khốc khi nhìn thấy vùng ngực căng đầy
trắng nõn lồ lộ trước mặt. Anh thấy cô đưa tay muốn cởi khuy áo trước
ngực, môi mỏng liền mím lại, rất nhanh liền chặn lấy.
- Em làm cái gì thế?
Ngữ điệu của anh đã trở nên khản đặc, Tạ Đình hiển nhiên cũng có thể nhìn
ra được sự khác biệt của Tô Dịch ở trước mặt, đồng tử đen láy chợt lóe
lên tia sáng. Cô cười rồi đưa tay gạt tay anh khỏi tay mình, cất giọng
hờ hững như đó là một điều không hề quan trọng.
- Làm gì, tôi cất đồ thôi. Anh nghĩ tôi có thể làm gì.
Tô Dịch cứng họng, anh đưa mắt nhìn vào chiếc túi nhỏ được Tạ Đình nhét
vào mấy chiếc bút ghi âm nhỏ, khuôn mặt cương nghị lạnh lẽo mọi ngày lúc này trở nên có một xấu hổ, chột dạ. Anh không dám nhìn vào mắt cô, ho
khan một tiếng để đánh vỡ đi cái không khí mờ ám bao quanh giữa hai
người, ngữ điệu có một chút trách móc.
- Lần sau em muốn làm gì thì hãy nói với anh trước một tiếng.
Tạ Đình cố nhịn cười, cô chợt nhớ ra từ qua đến giờ rồi mình chưa có trêu
trọc người đàn ông này, phút chốc bỗng dưng liền nổi lên hứng thú. Cô
không cài vội chiếc túi vào lớp áo ngực bên trong mà nhướn người áp sát
gần với anh hơn, giọng nói nhỏ nhẹ vấn vít bên tai.
- Anh Mười, anh thật sự nghiện tôi rồi à.
Tô Dịch run rẩy, có chịu đựng từng cái chạm nhẹ đầy mẫn cảm của Tạ Đình
mang đến cho mình. Anh bắt lấy tay cô không cho làm loạn, giọng đè xuống cực thấp.
- Đủ rồi đó Tạ Đình, chúng ta phải lên đường ngay bây giờ. Đừng có làm loạn nữa.
Tạ Đình trong thấy biểu cảm của anh mà buồn cười, cô cảm tưởng như Tô Dịch và mình chẳng phải là hợp tác hay tình một đêm gì cả, mà chính là một
đôi yêu đương đang hưởng thụ những kỉ niệm đẹp vậy. Từ cái cách quan tâm đưa nước rồi đến sự an toàn, nhìn thế nào cũng cảm thấy nó có một chút
gì đó thật sự khó có thể nói thành lời.
Cô bật cười lắc đầu với
suy nghĩ điên rồ trong đầu mình, cúi người cầm chiếc túi đựng máy ghi âm ở bên trong bật lên sau đó nhét vào bên trong ngực, cài lại quần áo cho cẩn thận. Xong xuôi tất liền đứng dậy, lúc này Tô Dịch lại nhét vào tay cô một chiếc gậy nhỏ dài bằng một gang tay, anh dặn tiếp.
-
Trong đây có điện, nếu chẳng may em bị lạc tôi, thì nhất định phải tự
bảo vệ lấy mình, biết chưa. Có điều đấy chỉ là phòng bất trắc thôi,chứ
thật ra tôi sẽ không để em phải gặp nguy hiểm nào hết đâu.
Tô
Dịch khẳng định chắc nịch, nhìn sự cứng rắn mạnh mẽ của anh lúc này, Tạ
Đình không biết phải nên dùng lời nói nào để diễn tả thành lời được. Cô
thích thú tận hưởng những ôn nhu mà anh mang lại cho mình, trái tim đập
nơi lồng ngực khẽ ấm lên một chút, ngọt đượm như một cốc nước đường.
Tạ Đình đi theo sau từng bước chân của Tô Dịch, mười đầu ngón tay đan
chặt, bóng của hai người được ánh trăng soi sáng hòa với nhau làm một.
Bất chợt cô nhớ đến những lần hiểm nguy trước đó bọn họ phải trải qua,
từ sâu đáy lòng đã nhận ra một điều, hóa ra người đàn ông này cũng không hẳn là quá khô khan như ngày đầu tiên gặp mặt.
Đi về phía chiếc cầu treo, Tô Dịch kéo sát Tạ Đình lại gần với mình, anh lo lắng hỏi cô:” Có sợ không”
Tạ Đình lắc đầu, cô nhìn chiếc cầu dài khoảng gần tám mươi mét trước mặt,
tay hơi siết lại một chút.Thật ra cô không sợ điều gì hết, nhưng đây là
lần đầu tiên cô đi trên một cái cầu treo lủng lẳng như thế này, kì thật
bản thân vẫn chưa thể thích ứng được kịp.
- Em đi trước, tôi sẽ
đi ngay phía sau. Đừng sợ gì hết, cũng đừng nhìn xuống hay nhìn ngang,
em chỉ cần nhìn thẳng về phía trước là được rồi. Còn lại cứ để cho tôi
lo.
Tô Dịch rất hiếm khi nói một tràng dài như vậy, nhưng lần này anh lại ngoại lệ chỉ bởi vì muốn được cùng Tạ Đình có nhiều chuyện hơn
nữa. Kì thật anh cũng không thể đặt cược chắc chắn anh sẽ an toàn để đi
ra khỏi đây, bởi vì anh sợ người của Kim Gia vẫn đứng ở trong bóng tối
rình mò, có cơ hội là sẽ không từ bỏ tặng cho anh một viên đạn vào giữa
trán. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ để cho cô chịu đựng một
chút tổn thương nào, ít nhất anh sẽ cố cầm cự. Chỉ là, tương lai ai đâu
biết trước được điều gì, tương lai ập đến một cách bất ngờ như thế.
“ Tô Dịch”. Tạ Đình im lặng từ nãy giờ cũng quyết định lên tiếng, cô hơi
cào nhẹ vào lòng bàn tay của Tô Dịch, dưới ánh trăng sáng bạc ánh mắt
nhìn anh mang theo rất nhiều tâm tư:” Anh cũng phải cẩn thận, đừng chỉ
nghĩ cho riêng mình tôi”
Cảm xúc trong lòng Tô Dịch lúc này khó
mà có thể kìm nén. Anh vươn tay ôm chặt lấy Tạ Đình vào lòng, cùi đầu
ngửi mùi thơm của cô, đặt từng nụ hôn lên trên khuôn mặt trắng ngần của
cô, tất cả đều mang theo tình cảm nhẹ nhàng. Anh thủ thỉ bên vành tai
nhỏ của cô.
- Được, chúng ta đều phải an toàn đi ra.
Lời
nói vừa dứt, anh cũng buông tay tay mình xuống, đẩy nhẹ Tạ Đình đi
trước. Hai người đây là lần đầu tiên đi cầu treo, ban đầu họ còn có một
chút tự tin, nhưng càng đi gần giữa, cầu treo đôi lúc lủng lẳng. Tô Dịch cảm nhận được sự cứng của Tạ Đình, anh không thể ôm cô được nên chỉ còn cách đi lại gần sát lại, hơi thở quấn quýt lên da thịt của cô. Anh cất
giọng an ủi.
- Đừng lo, một chút thôi là ổn rồi.
Cầu treo
hẹp, ở dưới là vực rất sâu, bước hụt một cái là thịt nát xương tan, đến
anh là đàn ông cũng không có tự tin nữa huống chi Tạ Đình chỉ là một
người phụ nữ. Có điều, anh quên mất một việc chính là cô chưa bao giờ để cho người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình, một lần cũng chưa.
- Yên tâm. Tôi không sợ gì hết.
Một lúc sau, hai người rốt cuộc cũng đi được sang bờ bên kia, Tạ Đình run
chân một hồi, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán. Trăng trên cao vẫn sáng, thế nhưng cây cối ở bên bìa rừng bên này so với bên kia còn
dày đặc hơn rất nhiều, lại còn là ban đêm, tầm xa chỉ có thể nhìn được
khoảng cách ngắn ngủi.
Tô Dịch quan sát một hồi, anh quyết định
không chọn đường đi thẳng trước mặt mà đi đường rừng. Tuy sẽ có một chút khó khăn, thế nhưng ít nhất như vậy cả anh và cả cô có thể ẩn nấp dễ
dàng, an toàn cũng được nâng cao hơn.
Rừng ở nơi này so với rừng ở Mộc Tử bên kia cây cối đều um tùm như nhau, di chuyển sẽ hơi khó một
chút. Cây leo, cây bạch dương, cây nong lão cao ngất, rồi có cả những
cây gai nữa, mọi thứ đều im lìm tối om trong màn đêm đen đặc.Tất cả yên ắng đến một tiếng động cũng không có, Tô Dịch nắm chặt tay Tạ
Đình đi thật lâu nơi bìa rừng, gần như cả tiếng mới đến được một chiếc
cổng làng khá là lớn. Cổng ở đây chính là chiếc cổng gỗ giống như cánh
cửa trong lao ngục thời ngày xưa vậy, tất cả đều được làm bằng những
thân gỗ nhỏ như bắp chân đóng chập lại. Nếu muốn vào được bên trong, thì bọn họ phải đi qua chiếc cổng này, bởi vì trước mặt chính là bức tường
đá được xây cao đến vài mét, bọn họ không thể mạo hiểm được.
Tô
Dịch cố gắng nhìn kĩ, anh đưa tay làm dấu im lặng với Tạ Đình, một chút
ánh sáng cũng không dám bật. Anh chậm rãi từng chút bước về phía bên
cạnh cánh cổng, qua một khe hở nheo mắt nhìn vào, bên trong kia là những đốm lửa bập bùng được đốt cháy. Không nhìn thấy người, anh khẽ thở dài, còn định quay lại báo tin mừng cho cô thì lúc này cả hai liền nghe thấy mấy giọng nói ồm ồm nói chuyện với nhau.
- Lần nào cũng phải ngồi ở đây trông chừng, muỗi đốt sưng hết cả người, tao thật sự con mẹ nó muốn điên mà.
Tên vừa than thở dứt lời, thì lại có ngay một tên khác lên tiếng. Giọng nói của những người này có thể ước lượng tuổi tầm mới bốn mươi, còn người
như nào thì anh vẫn chưa nhìn thấy được. Có lẽ phía sau cánh cổng này có một nhà lán để ngủ lại, và chúng thì đang nằm ở trong cái lán đó.
- Luật làng là như thế, nếu mày không muốn thì có thể rời khỏi. Mà mày
nghĩ trưởng thôn sẽ để mày rời khỏi đây sao, chỉ sợ mày chưa chạy khỏi
được bìa rừng đầu đã bay khỏi cổ.
Hắn nói chuyện chết chóc rất là nhẹ nhàng như thể đó là chuyện quá đỗi bình thường, Tạ Đình nghe xong
chỉ biết siết chặt nắm tay mình lại, tức giận cứ thế dâng lên.
Tô Dịch cũng nhận thấy sự khác thường của Tạ Đình, anh dựa cô vào người
mình, hôn nhẹ lên mí mắt cô, hai người không hề nói chuyện mà chỉ còn
những tiếng đập của trái tim là đang an ủi. Cánh một cánh cổng, bên
trong kia vẫn là những cuộc nói chuyện cùng với tiếng nâng ly.
-
Lão Vinh, anh nói xem sao đám cảnh sát dưới núi chúng lại phiền phức đến như thế nhỉ, rảnh rỗi lại về thôn ta tham quan một lần, chúng không
thấy mệt sao. Đã ăn tiền của trưởng thôn rồi, còn bày đặt khám với xét.
Lần trước tên cảnh sát Cố gì đó đến, em nghe nói hình như trưởng thôn
lại mất cho đội trưởng của hắn một món đồ giá trị.
Người đàn ông
vừa được gọi là lão Vinh đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn, hắn ngồi bật dậy
chạy ra mở cổng, bật đèn pin soi xung quanh. Cũng may Tô Dịch phản ứng
kịp thời kéo Tạ Đình nằm xuống bụi cỏ rậm ẩn nấp nên may mắn không bị
phát hiện, có ai nghĩ đến chúng sẽ cảnh giác như vậy đâu.
Soi một lúc phải mất đến năm phút cũng không tìm được điều gì khả nghi, lão
Vinh mới trở người quay vào, hắn thấp giọng cảnh cáo với tên đàn ông
kia.
- Tam Lưu, lần này may mắn không có ai, nhưng lần sau, tốt
nhất không được mở miệng ra đề cập đến chuyện này nữa. Mày có biết chỉ
cần để người khác biết được thì cả làng sẽ bị chúng gông cổ lại hết
không hả.
Tam Lưu dường như đã say rượu nên giọng nói của hắn đã
chút nhè, bị mắng một trận cũng đã tỉnh táo lại, vội vàng cuống quýt:”
Em xin lỗi. Là do em lỡ miệng, anh đừng có nói gì với trưởng thôn, không ông ta cho người đánh em chết mất”
Lão Vinh im lặng một hồi, có
lẽ cũng nhận ra Tam Lưu không phải là cố ý cho nên bèn đồng ý, tuy nhiên vẫn không quên đe dọa:” Tốt nhất là không có lần thứ hai. Nếu không hậu quả mày tự chịu đấy”
Hai người đàn ông dần im lặng, lần này
chúng cẩn thận từ từng lời nói, không ai đề cập đến vấn đề kia nữa. Tô
Dịch nằm sát bên cạnh Tạ Đình, mồ hôi của hai người lúc này đều đã ướt
dẫm, nhóp nhép đến khó chịu. Cô im lặng, nhưng anh đoán không nhầm,
dường như cô đang tức giận. Tức giận vì đã nghe thấy được những lời mà
không ai tin được nó có thể là sự thật.
Trước kia cảnh sát mỗi
năm đều về một hai lần nhưng tất cả đều không thu được gì, Tô Dịch vì
không muốn cuộc sống bộn bề như trước nên chẳng muốn quan tâm. Thật
không ngờ, cho đến bây giờ tất cả mới vỡ lẽ, hóa ra người của cục che
dấu, bảo sao đã rất nhiều năm qua đi vẫn không ai có thể tìm được một
chứng cứ liên quan nào để buộc tội.
- Em có tin Cố Minh không? Anh thì lại nghĩ cậu ta không phải là người như thế?
Tô Dịch lên tiếng phá vỡ đi bầu không khí im lặng, Tạ Đình lắng nghe không xót một từ, cô mím môi. Mọi chuyện thắc mắc đều đã có lời giải đáp, tuy chứng cứ chỉ là lời vô tình nói ra, nhưng ít nhiều cũng đã đủ điều kiện để công an vào cuộc. Cô không phải là không tin Cố Minh, cô chỉ không
tin những người bên cạnh anh ta, nên mới lưỡng lự như lúc này.
-
Tôi biết. Tôi chỉ sợ giờ mà báo về, nội gián sẽ báo lại cho chúng. Ba
bốn tiếng di chuyển, mọi chuyện sẽ lật hẳn trang mới, tất cả đều trở về
như ban đầu.
Tô Dịch hiểu nỗi lo lắng của Tạ Đình, anh cũng hiểu
cô muốn vạch trần chuyện này như nào nên suy nghĩ vẫn chưa được thấu
đáo. Nhưng không sao, chẳng phải anh đã nói anh sẽ sát cánh bên cô hay
sao, vậy nên những gì cô bỏ quên, anh sẽ giúp cô nghĩ đến.
- Tạ
Đình, Cố Minh là người thông minh, cậu ấy nhất định sẽ biết nên làm như
nào cho đúng. Em quên là ở dưới trấn huyện có căn cứ bộ đội đặc chủng
hay sao.
Tạ Đình vỗ trán, cô nhìn Tô Dịch với ánh mắt đầy phức
tạp, còn có cảm ơn, khóe môi kiên định kéo lên một nụ cười. Cô rút điện
thoại, gửi một vài tin nhắn cùng với đoạn ghi âm cho Cố Minh, cũng may
là mạng không chập chờn nên mọi thứ đều ổn thỏa. Xong xuôi, cô bật lại
chế độ máy bay, cùng anh bàn kế hoạch tìm đường an toàn đi vào bên trong sao cho thuận lợi.
Đêm nay, đối với họ sẽ là một đêm đầy nguy hiểm..
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com