Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, tôi cũng không cấm cảm thấy có chút buồn cười: “Vậy anh nói thế nào?”
Cố Nam Phong cười híp mắt: “Ta liền nói, vậy người trong lòng ngươi chính là kẻ hèn hạ.”
Không cần hắn miêu tả, tôi cũng biết vẻ mặt của Lý Nhất Phàm lúc đó nhất định rất khó coi.
Cố Nam Phong cười nói: “Lúc ấy hắn còn không tin, sau đó khi đã biết
chân tướng, không biết vì lý do gì mà hắn lại không đưa cho em, mãi đến
hôm trước, ta gặp được hắn, hắn mới đưa miếng ngọc bội cho ta. Lúc đấy
ta mới biết được hắn lấy ngọc bội của ta làm gì.”
“Làm gì?” Nghe hắn nói đến nơi đây, lòng hiếu kỳ của tôi bị gợi lên, chẳng lẽ Lý Nhất Phàm muốn chơi gay với Cố Nam Phong?
Nói tới đây, Cố Nam Phong cười nói: “Chẳng trách gần đây ta cảm giác
có người đang giúp mình, lúc gặp người Minh giới, bọn họ lại đột nhiên
rời đi, rất nhiều lần đều là như thế. Vốn dĩ ta còn nghi hoặc có phải
nội bộ của họ xảy ra chuyện gì không, sau đó ta mới biết được là có
người cố ý đánh lạc hướng bọn họ.”
“Ý anh là người kia chính là Lý Nhất Phàm?”
Cố Nam Phong gật gật đầu: “Hắn làm bộ biết manh mối của ta, cố ý để
lộ ra tin tức về miếng ngọc bội của ta, người Minh giới biết biết đây là ngọc bội của ta liền cho rằng ta thực sự ở đó.”
“Vì sao hắn ta lại giúp anh?”
Cố Nam Phong nhìn tôi cười, tôi cũng cười nói: “Vậy hắn cũng không
hẳn là giúp em, anh nói xem có phải hắn thật sự thích anh không?”
Thấy tôi nói giỡn như vậy, Cố Nam Phong cũng không giận, chỉ nhẹ
nhàng cười nói: “Tuy rằng miếng ngọc bội này có thể phòng thân, nhưng em cũng đừng tùy tiện lấy ra.”
Tôi đeo miếng ngọc bội vào cổ, cười nói, “Đó là đương nhiên, em nhất
định sẽ không để miếng ngọc bội này rời khỏi người em một giờ khắc nào.”
Đang nói, Cố Nam Phong đột nhiên bắt lấy tay tôi, lạnh mặt hỏi: “Trên tay em làm sao vậy?”
Tôi theo bản năng hướng mắt về phía tay mình, vừa nhìn thấy tôi cũng
hoảng sợ. Lúc trước tôi bị Tạ Linh Linh nắm tay, nơi đó lại xuất hiện
một ấn ký màu đen, tuy ấn ký không lớn, nhưng đột nhiên xuất hiện cũng
làm người ta thấy hoang mang.
“Cái ấn ký này đã xuất hiện bao lâu?”
Tôi nghĩ nghĩ, cái ấn ký này xuất hiện là vào lần tôi về quê và gặp
Tạ Linh Linh, lúc ấy tôi còn đang nghĩ, chờ quay về tôi sẽ nói cho sư
phụ biết, ai ngờ mấy hôm sau ấn ký đó lại biến mất, tôi liền quên mất
chuyện này. Ai ngờ hôm nay nó lại đột nhiên xuất hiện.
Tôi đem chuyện này nói cho Cố Nam Phong, Cố Nam Phong cười lạnh nói: “Xem ra có người muốn động thủ.”
Tôi hỏi: “Là ai?”
“Đương nhiên là người đã lưu lại ấn ký này trên người em,” Cố Nam
Phong giải thích: “Loại ấn ký này xuất hiện khi chưa giết được, lúc sau
sẽ đột nhiên biến mất một khoảng thời gian, chờ đến khi nó xuất hiện
chứng tỏ người lưu lại ấn ký cũng sắp xuất hiện.”
Tôi căm giận nói, “Khẳng định lại là cái tên áo đen kia.”
Cố Nam Phong nhìn tôi liếc mắt một cái, lắc đầu nói: “Không nhất
định, đây là quỷ ấn. Thường thường là quỷ và người có ân oán thì mới có
thể làm như vậy.”
“Anh nói Tạ Linh Linh muốn đến gặp em?”
Cố Nam Phong nói: “Hơn nữa còn không có ý tốt.”
Tôi vốn không tin Cố Nam Phong nói, cùng hắn biện giải, đây là Tạ
Linh Linh muốn tìm được tôi, muốn cùng tôi nói rõ mọi chuyện. Cô ấy sẽ
không hại tôi.
Cố Nam Phong cũng không cãi cọ với tôi, chỉ cười nói: “Em nói cũng có lý, tuy nhiên vẫn phải bảo vệ bản thân thật tốt.”
Đêm đó, tôi đã gặp Tạ Linh Linh. Có Cố Nam Phong ở bên cạnh tôi. Tạ Linh Linh căn bản không dám đến gần tôi.
“Linh Linh, là mày ư?” Tôi kích động muốn tiến lên.
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi cũng bất chợt dừng bước, bởi vì tôi phát
hiện ánh mắt cô ấy nhìn tôi không còn giống như trước nữa, mà là mang
theo sự oán hận.
Tạ Linh Linh cười lên ha hả, cô ấy bước từng bước về phía tôi: “Cô giả bộ ngủ?”
Tôi nhịn không được lùi vè sau: “Linh Linh, mày làm sao vậy? Tao là Tạ Thu Đồng mà.”
Tôi cho rằng cô ấy bị cái gì đó mê hoặc nên đã mất đi lý trí. Bằng
không tôi thật sự không biết tại sao cô ấy lại nhìn tôi với ánh mắt đầy
địch ý đến vậy.
“Tao nhận ra mày.” Giọng Tạ Linh Linh không vui sướng như trước, nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập hận ý: “Người tao muốn giết chính là mày!”