Phong Vân Kinh Thiên
Hạ Ngữ
Hinh gật đầu, đưa tay trực tiếp mở cửa đi vào, căn phòng này ước chừng
năm mươi thước vuông, cả phòng trống trải chỉ có duy nhất một chiếc bàn
gỗ ở chính giữa phòng, phía trên để một chiếc hộp màu vàng.
Nàng
đi tới trước bàn gỗ, hai mắt đánh giá chiếc hộp một lúc lâu, mới đưa tay mở nó ra. Bên trong nằm gọn một quyển sách bìa vàng, phía trên bốn chữ
rồng bay phượng múa "Vạn Thiên tâm pháp" vô cùng bắt mắt. Nhìn quyển
sách, Hạ Ngữ Hinh ý thức được quyến sách này vô cùng trân quý.
Quyển sách được mở ra, bên trong chỉ có trang giấy trắng tinh, ngay khi nàng
thắc mắc thì chuyện thần kỳ đã xảy ra. Từ giữa trang sách xuất hiện một
hàng chữ phiếm ánh sáng màu vàng chạy thẳng tới trong đầu nàng. Tới một
khắc sau, mọi thứ mới lại trở về nguyên trạng ban đầu, quyển sách tự
động bay trở về trong hộp, giống như chưa từng bị người cầm lên.
Nửa ngày sau, Hạ Ngữ Hinh mới lấy lại tỉnh táo, nàng phát hiện trong đầu
mình nhiều thêm mấy thứ. Chúng tự nhiên xuất hiện, biến thành một bộ
phận trí nhớ của nàng.
Cẩn thận ngẫm lại, Hạ Ngữ Hinh mới giật mình ngạc nhiên, bởi đây đều là nội dung của Vạn Thiên tâm pháp.
Tĩnh hạ tâm thần, Hạ Ngữ Hinh đem nội dung của Vạn Thiên tâm pháp ở trong
đầu nhìn qua một lần. Tới khi mở mắt thì tràn đầy sợ hãi cảm thán. Tuy
nàng chưa gặp qua công pháp khác, nhưng cũng có thể nhận ra chỗ đặc biệt của Vạn Thiên tâm pháp.
Vạn Thiên tâm pháp không phải là giúp
người nhanh chóng hấp thu Thiên lực, mà là giúp người nhanh chóng đả
thông kinh mạch. Người bình thường khi tu luyện thường dựa vào mười hai
chính kinh hấp thu Thiên lực, song từ động mạch chủ lưu chuyển lực lượng quán triệt toàn thân.
Nhưng Vạn Thiên tâm pháp lại giúp người đả thông một trăm lẻ tám kinh mạch. Một khi thành công, vậy lúc tu luyện
sẽ là một trăm lẻ tám kinh mạch cùng hấp thu Thiên lực. Ngoài ra, sau
khi đạt tới Linh sư, lúc sử dụng Thiên lực, kinh mạch trong cơ thể nàng
cũng sẽ tự động hấp thu Thiên lực từ ngoại giới để bổ sung cho cơ thể.
Nói vậy, sau này khi nàng đánh nhau với kẻ địch, cũng không cần lo lắng Thiên lực không đủ hay sẽ bị tiêu hao cạn kiệt.
Sau khi hiểu rõ về Vạn Thiên tâm pháp, Hạ Ngữ Hinh vui mừng không thôi.
Nàng rời khỏi phòng, liền nhìn thấy An Cát ngay ngoài cửa.
"Thế nào? Ngươi lấy được cái gì?". An Cát tò mò hỏi.
"Là một quyển Vạn Thiên tâm pháp". Hạ Ngữ Hinh hai mắt lấp lánh đầy ý cười.
"Vạn Thiên tâm pháp?". An Cát nghi hoặc hỏi lại.
"Đúng thế. Sao vậy, ngươi không biết Vạn Thiên tâm pháp?".
"Không biết". An Cát lắc lắc đầu.
"Sao có thể. Ngươi không phải nói mình là khí linh của Hỗn Độn thạch sao?".
Hiện tại đổi thành Hạ Ngữ Hinh ngạc nhiên nghi hoặc.
"Ta đúng là khí linh của Hỗn Độn thạch. Nhưng mỗi đời chủ nhân của Hỗn Độn thạch,
đều là được Hỗn Độn thạch căn cứ vào thể chất, năng lực riêng mà mở ra
những vật phẩm phù hợp với họ. Có đôi khi sẽ xuất hiện trùng lặp lại,
nhưng có đôi khi lại xuất hiện vật phẩm mới ta chưa thấy qua". An Cát
bình tĩnh giải thích nghi hoặc của Hạ Ngữ Hinh.
"Thần kỳ như vậy sao? Hỗn Độn thạch này rốt cuộc là do ai tạo ra vậy?".
"Ta cũng không biết. Ta chỉ biết từ khi ta có nhận thức, thì đã là khí linh của Hỗn Độn thạch rồi. Trong ký ức truyền thừa, ta chỉ biết mình có
nhiệm vụ phải quản lý tốt không gian bên trong Hỗn Độn thạch, và chỉ
dẫn, giúp đỡ mỗi đời chủ nhân của Hỗn Độn thạch".
"Thì ra là vậy. An Cát, vậy ta nói cho ngươi nghe về Vạn Thiên tâm pháp". Hạ Ngữ Hinh
gật đầu hiểu rõ, rồi đem sự thần kỳ của Vạn Thiên tâm pháp nói lại một
lần cho An Cát nghe, cuối cùng nói thêm một câu: "Trời đất, nếu như ta
luyện Vạn Thiên tâm pháp, vậy không phải có nghĩa từ nay trên người ta
mang theo một cái máy gian lận sao?"
"Tất nhiên, ngươi cũng không nhìn xem thứ này từ đâu ra". An Cát nâng lên gương mặt nhỏ bánh bao của mình, đầy đắc ý nói.
Tâm tình Hạ Ngữ Hinh rất tốt, nàng bắt đầu chờ mong tu luyện kế tiếp, vừa
nghĩ tới liền nhiệt huyết sôi trào: "An Cát, ta muốn bế quan tu luyện,
nên khoảng thời gian tới nếu như không có chuyện gì, không cần làm phiền ta".
Dứt lời, liền quay người trở lại trong phòng. Hạ Ngữ Hinh
đi thẳng tới bên cạnh bàn gỗ khoanh chân ngồi xuống. Sau khi qua loa ăn
mấy miếng lương khô, liền dựa theo phương pháp trong "Vạn Thiên tâm
pháp" bắt đầu không chế Thiên lực mỏng như sợi chỉ trong cơ thể mình.
Thiên lực đều rất mỏng manh, hơn nữa đều dạo chơi khắp nơi trong cơ thể nàng. Hạ Ngữ Hinh muốn khống chế chúng nó cũng rất gian nan, còn nếu muốn xúc tiến vận chuyển chúng thì càng vất vả khó khăn hơn nữa. Nhưng điều giờ
nàng cần làm, chính là đem chúng không ngừng đẩy vào gân mạch, để đả
thông kinh mạch.
Thời gian sau đó, Hạ Ngữ Hinh đa số dùng thời gian để tu luyện, ăn lương khô, rồi lại tu luyện.
Vốn nàng tưởng rằng đả thông kinh mạch sẽ so với vận hành một vòng Thiên
lực đơn giản hơn nhiều, nhưng nàng luyện lâu như vậy mọi thứ cũng không
có tiến triển bao nhiêu lớn. Thiên lực thật sự quá mỏng manh, cho dù
khiến nó tiến nhập vào kinh mạch, nhưng bởi vì không cách nào nối với
nhau, nên thường thường đả thông kinh mạch xong thì Thiên lực cũng hao
hết. Mà kinh mạch mới đả thông một nửa liền nhanh chóng trở về như cũ.
Tuy nhiên, Hạ Ngữ Hinh lại nhận ra một điều, suốt ba ngày liền nàng không
ngủ, nhưng một chút cảm giác mệt mỏi đều không có, ngược lại, tinh thần
càng ngày càng tốt. Nàng nghĩ, chẳng lẽ do bản thân hiện tại có thể tu
luyện nên mới vậy. Dù sao, mấy bộ phim truyền hình không phải hay chiếu
như vậy sao?
Cứ như vậy, Hạ Ngữ Hinh không cần nghỉ ngơi, tận dụng tất cả thời gian tiến vào trạng thái tu luyện.
Ngày đi, tháng chạy, thoắt một cái bốn tháng đã trôi qua. Ngày này, Hạ Ngữ
Hinh rời khỏi trạng thái tu luyện, trong mắt nàng tràn ngập vui sướng.
Trời không phụ lòng người. Hơn bốn tháng này, nàng tận dụng tất cả thời gian để tu luyện, cuối cùng cũng thành công đả thông một trăm lẻ tám đường
kinh mạch. Không chỉ thế, nàng còn cảm giác được Thiên lực trong cơ thể
rất tràn đầy.
Đứng dậy khởi động gân cốt lâu ngày không hoạt
động, Hạ Ngữ Hinh mở cửa đi ra ngoài. Nhìn trời xanh trong vắt không bao giờ thay đổi trên cao, nàng nhấc chân đi về phía bờ sông. Mới đi mấy
bước, liền thấy An Cát từ hư không xuất hiện trước mặt nàng.
"Không tệ. Xem ra mấy tháng này ngươi cũng thu hoạch không ít". An Cát gật đầu đầy tán thưởng: "Nếu ngươi đã thành công đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch, vậy thì từ hôm nay ngươi thêm một mục cần tu luyện nữa, đó
là huấn luyện cường độ thân thể".
"Huấn luyện cường độ thân thể?". Mày liễu nhếch lên, Hạ Ngữ Hinh nghi hoặc nhìn An Cát.
"Ừ. Ta và tên Quỷ đế kia đã thương lượng, từ hôm nay trở đi hắn sẽ là người huấn luyện cường độ thân thể cho ngươi". An Cát xụ mặt, song lại nói
tiếp: "Tuy rằng tên Quỷ đế kia rất khiến người khác không ưa, nhưng cũng không thể phủ nhận năng lực của hắn rất giỏi. Có hắn chỉ đạo cho ngươi, tin chắc rằng không xa nữa ngươi có thể chạy ra ngoài xông xáo khắp
nơi, mà không phải cả ngày ở trong này".
Thấy Hạ Ngữ Hinh nhíu
mày trầm tư, An Cát lại tưởng rằng nàng không muốn, liền nói: "Bằng cái
thân thể gió thổi một cái là bay của ngươi, nếu như không huấn luyện thì cũng chỉ giống như một cái bình hoa biết chứa nước mà thôi. Với người
tu luyện, tài sản đầu tiên cần có chính là một thân thể khỏe mạnh có
cường độ cao. Nếu như thân thể của ngươi có cường độ chịu đựng tốt hơn,
tu luyện có thể thu được không ít hiệu quả, bởi vì ngươi hấp thu Thiên
lực vẫn là thông qua cơ thể của ngươi hấp thu. Điểm này, rất nhiều tu
luyện giả đều không hiểu rõ, ta hy vọng ngươi có thể hiểu được". An Cát
nói rất chân thành, bởi hiện tại Hạ Ngữ Hinh chính là chủ nhân của hắn,
cho nên hắn hy vọng thực lực của nàng có thể cường đại hơn.
Hạ Ngữ Hinh gật đầu: "Ta nghe ngươi. Nhưng trước hết, ta muốn hỏi ngươi mấy chuyện".
"Chuyện gì?".
"Lúc tên Quỷ đế kia đồng ý cải thiện Tử Linh thể cho ta, ngươi đã đồng ý hắn cái gì? Ta lúc đó nghe thấy các ngươi nhắc tới Ngũ Linh hồn, thứ này
dường như liên quan tới ta. Còn có lần này, ngươi đã đưa hắn cái gì, để
hắn đồng ý chỉ đạo huấn luyện ta?".
Nàng tuy khi đó không nhắc
tới, nhưng không có nghĩa là nàng không để trong lòng. Nàng biết, trên
đời này không có miếng bánh miễn phí bao giờ. Cuộc sống không ai tặng
không ai thứ gì cả, những gì cuộc sống đem lại cho ta đều được ghi giá
một cách kín đáo.
Vậy nên, khi đó nghe hai người nói chuyện,
nàng cũng mơ hồ đoán được, nhưng nếu cho nàng chọn lại, nàng vẫn sẽ
quyết định như cũ. Ở thế giới này, không có chỗ dành cho kẻ yếu, chỉ có
ngày càng cường đại, ngày càng mạnh hơn, mới có tư cách làm chủ cuộc đời mình. Đây vẫn luôn là cách sinh tồn không bao giờ thay đổi ở Chí Lâm
đại lục.
An Cát nhìn Hạ Ngữ Hinh một cái thật sâu, mới bĩu môi nói: "Ngươi biết tên Quỷ đế kia vì sao ở đây không?".
"Vì sao?".
"Bảy vạn năm trước, ở Địa ngục tầng thứ mười tám, có một hòn đá lớn bằng một người trưởng thành màu đen, quanh thân dày đặc tử khí có thể cắn nuốt
vạn vật. Không ai biết nó có ở đó từ bao giờ, chỉ biết nó được gọi là
Hắc Ma thạch. Cho tới một ngày, hòn đá nứt vỡ, từ bên trong xuất hiện
một người nam nhân đeo mặt nạ quỷ. Người đời đều gọi hắn là Quỷ đế.
Nhưng vào năm vạn năm trước, trong một lần đại chiến, hắn bị thế lực ba
phương là Hỏa Thần, Si Cưu Ma Vương và Cổ Điêu Ma Vương hợp lực chém
giết. Vì có thể bảo vệ nguyên hồn của mình nên Quỷ đế đã mạnh mẽ mở ra
khe hở không gian để trốn vào đó. Cũng là khi đó, hắn gặp được Hỗn Độn
thạch, cho nên từ đó liền nương nhờ trong Hỗn Độn thạch để nuôi dưỡng
linh hồn".
"Ý ngươi nói giờ hắn chỉ là linh hồn. Nhưng ta cảm giác hắn rất thật thể".
"Hừ! Nếu không phải có Hỗn Thiên hà nuôi dưỡng năm vạn năm, chỉ sợ linh hồn
của hắn đã sớm tan biến rồi. Hơn nữa, bản thân hắn mấy năm qua cũng tự
sáng tạo ra một loại phương pháp tu luyện có thể thực thể linh hồn,
khiến linh hồn ngày càng mạnh hơn". An Cát bĩu môi nói.
"Vậy Ngũ Linh hồn liên quan gì tới việc hắn trọng tố thân thể?". Hạ Ngữ Hinh thắc mắc.
"Ngũ linh hồn là một loại thể chất đi theo linh hồn. Nó so với Ngũ Linh thể
thì mạnh hơn nhiều, còn mạnh hơn thế nào thì tương lai ngươi sẽ biết.
Con người sau khi tới Linh sĩ có thể cảm thụ được nguyên tố trong trời
đất. Người có Ngũ Linh hồn hay Ngũ Linh thể đều có thể cảm nhận được cả
năm nguyên tố kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Như đã nói, Ngũ Linh hồn là một
loại thể chất đi theo linh hồn, khi tu luyện tới một trình độ nhất định, có thể tập hợp cả năm nguyên tố trong Thiên địa cải tạo, trọng tố thân
thể cho một người, miễn là người đó còn linh hồn".
Nói tới đây,
An Cát chợt dừng lại, môi ngập ngừng mấp máy mấy lần muốn nói rồi lại
thôi, hai mắt hơi tránh né không dám nhìn thẳng Hạ Ngữ Hinh. Đầu nhỏ cúi xuống hận không thể dán tận vào ngực.
Hạ Ngữ Hinh im lặng một
lát tiêu hóa từng thông tin, sau đó ngẩng đầu thì thấy dáng vẻ rối rắm
như đứa nhỏ làm sai chuyện của An Cát, thì không khỏi hỏi: "Ngươi sao
thế?".
"Ta…Thật ra, có một chuyện ta chưa nói với ngươi. Người
trọng tố thân thể cho người khác, sẽ bị trừ đi một trăm năm tuổi thọ, và trong hai tháng đó không thể sử dụng linh khí. Điều đó tương đương với
làm một người phàm. Thật xin lỗi, vì chưa hỏi ý ngươi đã thay ngươi tự
tiện quyết định". An Cát càng nói, giọng càng nhỏ xíu.
Hạ Ngữ
Hinh im lặng, hai mắt nhìn chằm chằm An Cát một lúc lâu. Thật sự mà nói, nàng cũng không có giận An Cát vì đã tự tiện thay nàng quyết định, vì
nàng biết thế giới này quá huyền huyễn, người ở đây ai cũng đều tu
luyện, nơi nơi đều có yêu thú. Dù cho nàng có bảo bối nghịch thiên là
Hỗn Độn thạch thì thế nào, cũng không thể vứt bỏ được một sự thật là
nàng không có một chút linh lực trong người. Vậy nên có thể nói, nếu
không có An Cát, thì nàng đã sớm chết trong miệng lợn rừng rồi, và cũng
không có cơ hội để có thể tu luyện như hiện tại.
Như vậy, nàng có tư cách gì để đi trách An Cát?
Hạ Ngữ Hinh nâng tay xoa xoa cái đầu nhỏ của An Cát, trên môi nở nụ cười
dịu dàng: "Ta không có trách ngươi, bởi ta biết ngươi cũng là vì tốt cho ta".
"Ngươi không trách ta". An Cát nhìn Hạ Ngữ Hinh, cẩn thận hỏi.
"Ừ. Không trách". Hạ Ngữ Hinh gật đầu đầy chắc chắn, rồi nhanh chóng chuyển đề tài: "Được rồi, không phải nói muốn tên Quỷ đế kia huấn luyện, chỉ
đạo cho ta sao. Đi thôi, chúng ta cùng đi qua gặp hắn".
Nói xong, liền ôm lấy An Cát đi về phía trước. An Cát bị ôm, thân hình liền cứng
lại. Đây là lần đầu tiên có người ôm hắn, tuy mấy vị chủ nhân trước cũng đối với hắn rất gần gũi, thân thiện, nhưng cũng không mấy ai làm ra
hành động thân mật như vậy với hắn. Cho nên bị Hạ Ngữ Hinh ôm lên, làm
hắn còn chút không quen, lại có chút mất tự nhiên, cả gương mặt đều đỏ
lựng, tay chân luống cuống không biết nên để đâu.
Hạ Ngữ Hinh
lại làm như không thấy dáng vẻ mất tự nhiên của hắn, hai mắt nhìn thẳng
tiếp tục đi về phía trước, nhưng trong lòng lại cười thầm không thôi.
Hai người cứ vậy đi về phía ngọn núi lần trước, thì gặp được Quỷ đế đang thảnh thơi nằm nghiêng trên ghế quý phi, mái tóc đen xõa tung sau người hắn, một tay chống đầu, hai mắt nhắm lại tựa như đang ngủ, vạt áo theo
tư thế của hắn càng thêm mở rộng, để lộ ra bé đậu đỏ xinh xinh trên ngực vô cùng bắt mắt.
Yêu nghiệt!
Hạ Ngữ Hinh thầm mắng một câu.
Hai người vừa mới đi tới gần, nam tử vốn đang nhắm mắt liền mở ra, hai
tròng mắt đỏ sẫm đầy hài hước qua lại giữa Hạ Ngữ Hinh và An Cát. Bị
nhìn, An Cát xấu hổ vặn vẹo thân thể muốn xuống, Hạ Ngữ Hinh tùy hắn,
sau khi đem hắn thả lại trên đất, liền đưa mắt nhìn thẳng nam nhân tà mị nào đó, im lặng không nói.
"Người, ta đã đưa tới. Thời gian
tới, nàng đều sẽ đi theo ngươi". An Cát ra vẻ nghiêm chính mở miệng,
nhưng hai bên tai đỏ ửng đã vô tình bán đứng hắn. Dứt lời, liền đem Hạ
Ngữ Hinh ném lại cho Quỷ đế, sau đó vô cùng không có trách nhiệm biến
mất hư không.