Phong Vân Kinh Thiên
An Cát
nặng nề gật đầu, hai mắt trầm lặng nhìn nam tử yêu nghiệt trước mặt. Rồi quay người nhìn Hạ Ngữ Hinh đang ngồi trên đất hoà hoãn hơi thở. Môi
mím lại, chần chừ một lát mới nói: "Hắn gọi là Quỷ đế. Trên đời này chỉ
có mình hắn mới có thể cải thiện Tử linh thể của ngươi. Nhưng quá trình
này lại vô cùng thống khổ. Ngươi bây giờ phải suy nghĩ kỹ, bởi một khi
đã tiếp nhận quá trình cải thiện thì không thể dừng lại được".
Hạ Ngữ Hinh nâng mắt nhìn An Cát, lại chuyển mắt nhìn nam tử áo đen đứng
cách đó không xa. Môi mím lại tự hỏi một lát, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Khi tất cả những cái khác đã mất đi thì tương lai vẫn còn. Nếu như đã
có cơ hội, ta sẽ không bỏ qua nó. Đau đớn so với làm một phế vật mặc
người chém giết, khinh thường thì tốt hơn nhiều".
An Cát nhìn
thật sâu nữ hài tử tràn đầy tự tin trước mặt, hai mắt tràn đầy phức tạp
nhìn nàng. Tuy nhiên cũng không nói gì, quay người đối với Quỷ đế gật
đầu một cái rồi lui qua bên cạnh đứng.
Quỷ đế vung tay lên, một
đoàn khói đen lập lòe ánh đỏ đánh về phía Hạ Ngữ Hinh, đem nàng bao bọc
lại. Tiếp đó, lại vung tay lần thứ hai, một hạt châu trong suốt màu đỏ
như máu bắn vào trong miệng nàng, làm nàng thiếu chút nữa bị nghẹn một
hơi không lên được.
Hạ Ngữ Hinh giương mắt nhìn đoàn khói đen
lập lòe ánh đỏ tràn đầy hơi thở thô bạo khủng bố đang cắn nuốt lấy người nàng, trong cơ thể nàng cũng truyền tới từng đợt cảm giác nóng rát như
đang bị thiêu đốt. Nàng biết, đây là do hạt châu màu đỏ ban nãy gây ra.
Dần dần, một trận đau nhức tê tâm liệt phế truyền tới, loại đau đớn này
khiến người ta sống không bằng chết.
Hạ Ngữ Hinh ngã bệt xuống
đất, cả người nàng cuộn tròn lại như con tôm, lục phủ ngũ tạng như bị
trộn lại với nhau. Nàng cảm nhận được có thứ gì đó đang di chuyển dưới
da nàng, trong từng mạch máu của nàng. Cảm giác buồn buồn đau đớn cắn xé nàng khiến nàng hận không thể xé xuống từng miếng thịt trên người.
"Chỉ cần ngươi nhịn được, sau này ngươi sẽ là người trên người. Sẽ không ai
còn có thể tùy ý chà đạp ngươi, khinh nhục ngươi, mắng chửi ngươi nữa.
Thế giới này, cường giả thì sinh tồn".
Ngay khi Hạ Ngữ Hinh đau
tới nỗi ý thức dần dần mơ hồ, giọng An Cát đầy nhẹ nhàng sâu kín truyền
tới. Nghe vậy, nàng gắt gao tự cắn môi mình, để bản thân tỉnh táo hơn.
Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ được từ bỏ. Bởi cuộc sống chỉ
mang đến cho ta mười phần trăm cơ hội, chín mươi phần trăm còn lại là
cách mà ta phản ứng với nó.
Nàng nhớ tới bản thân mình trước khi
thành quỷ tài của giới y học, cũng là một đứa trẻ bị người người lãng
quên, cha không thương, mẹ khinh thường. Bạn bè cũng đều xa lánh nàng,
khinh thường nàng chỉ vì nàng là con riêng. Con vợ cả luôn lấy nàng ra
làm trò vui, để tôn lên sự siêu việt về đẳng cấp thân phận của họ.
Nàng nhớ tới nguyên chủ mười mấy năm bị người chèn ép khinh nhục, ngay đến
hạ nhân cũng có thể leo lên đầu nguyên chủ ngồi. Nàng nhớ tới những
tháng ngày ăn không no, mặc không ấm của nguyên chủ. Nhớ những trận đòn
roi không lý do của đám công tử tiểu thư trong phủ Hạ gia.
Khuất nhục như vậy. Đáng khinh như vậy.
Nàng và nàng ấy đều có khởi điểm giống nhau. Nhưng nàng may mắn hơn, được
lọt vào mắt Mạnh gia gia, được Mạnh gia gia nhận làm đệ tử, đi theo bên
người ông học y, hành y cứu người. Nàng dùng gần hai mươi năm từng bước
từng bước đi lên cao, đi tới nơi không ai còn có thể dùng ánh mắt khinh
thường nhìn nàng.
Ngay cả người ba năm đó chưa từng nhìn nàng
một lần, sau này cũng liên tục đánh bài tình thân để lôi kéo nàng. Người mẹ luôn luôn khinh thường nàng vì nàng là con gái, cũng luôn tìm mọi
cách để thân cận lôi kéo nàng.
Nàng biết, dù là thế giới trước
kia hay là thế giới này, chỉ có thực lực mới có quyền lên tiếng. Nếu như ông trời đã đưa nàng tới đây, nếu sau này nàng có thể tu luyện, đi lên
đỉnh nhân sinh một lần nữa. Vậy đau đớn này tính là gì.
Dần dần,
Hạ Ngữ Hinh biến sắc, sắc mặt trắng như một tờ giấy, nàng vừa cau mày
vừa run rẩy nằm trên đất. Từ đầu đến cuối đều không phát ra một tiếng
nào, mồ hôi thấm ướt y phục nàng, ngay cả tóc cũng ướt sũng như vừa mới
gội.
An Cát nhìn thấy một màn này, trong lòng xúc động, cũng có
chút ít đau lòng. Không nghĩ tới, đau đớn như vậy, một phàm nhân không
có một chút Thiên lực lại có thể nhẫn nại chịu đựng, không kêu lên một
tiếng. Sự kiên cường thật khiến lòng người đau xót.
Quỷ đế lại
chỉ thờ ơ đứng tại chỗ nhìn tiểu nữ hài đau đến cong gập người lại.
Nhưng từ sâu trong mắt hắn, có thể thấy được sự hứng thú chợt lóe. Đau
đớn của cải thiện Tử linh thể thế nào, không ai so với hắn hiểu rõ hơn.
Vậy mà tiểu nữ hài nho nhỏ này lại kiên cường chịu đựng như thế. Thật
khiến người ta phải nhìn với ánh mắt khác.
Đau đớn này so với
tẩy kinh phạt tủy còn kinh khủng hơn gấp bội. Tất cả kinh mạch đều sẽ
từng chút từng chút bị ăn mòn từng tí một, mỗi một cây xương đều bị hủy
thành mảnh nhỏ như hạt đậu, ngay cả máu toàn thân cũng sẽ sục sôi lên.
Đau đớn này, ngay đến nam nhân cũng sẽ kêu gào đau đớn khóc to, lăn lộn
trên mặt đất, thậm chí có người nhịn không được, còn cắn lưỡi tự tử để
chấm dứt thống khổ. Nhưng Hạ Ngữ Hinh chỉ lẳng lặng nằm yên, lẳng lặng
chấp nhận thống khổ tra tấn. So với họ, Hạ Ngữ Hinh thật khiến cho người ta nhịn không được bội phục.
Ba canh giờ sau, trên người Hạ Ngữ Hinh bắt đầu thải ra những tạp chất màu nâu đen trơn nhẫy. Nhưng mọi
thứ vẫn chưa kết thúc, da thịt nàng bắt đầu nổi lên những đường vằn
chuyển động, nhìn giống như có con sâu đang bò ngọ nguậy dưới da nàng.
Nhìn mà khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy không thôi.
Hạ Ngữ
Hinh không biết mình đã trải qua bao lâu, nàng chỉ cảm thấy trên người
đau thật đau, đau tới nỗi nàng tưởng chừng như đã mất đi tri giác. Nhưng không, lúc này sau khi thấy từng lớp nhầy nhụa thấm ra, nàng càng tinh
tế cảm giác được tất cả kinh mạch đang tróc hết ra, cảm giác này quả
thực so sánh với giải phẫu không có thuốc mê, cảm giác còn thống khổ hơn nữa.
Sắc mặt Hạ Ngữ Hinh tái nhợt không còn huyết sắc, nàng
nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn không chống được lâm vào hôn mê. Có lẽ vào
lúc này, ngất đi mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng hai canh giờ sau, nàng lại bởi vì đau đớn mà tỉnh lại, bởi vì cơn đau lần này so với trước còn gấp hơn mấy lần. Bàn tay bị nàng bấu đến máu thịt lẫn lộn, vì chỉ có như vậy mới có thể khiến nàng dễ chịu hơn một chút.
Cứ
tuần hoàn như vậy, đau đớn tra tấn, ngất xỉu, rồi lại vì đau mà tỉnh,
song lại bị đau đớn tra tấn. Lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Hôm sau, Hạ Ngữ Hinh chậm rãi mở mắt, giờ khắc này đau đớn đã biến mất,
nàng thế mới biết, thì ra khi không đau lại hạnh phúc tới vậy. Hạ Ngữ
Hinh bỗng nhíu mày, vì mùi hôi thối trên người thật sự quá nồng, huân
đến mũi nàng không chịu nổi.
Lập tức chống người ngồi dậy, cả
người nàng cứng ngắc như một con robot bị rỉ sét lâu ngày không được
hoạt động. Đưa mắt đánh giá xung quanh, đã không còn thấy bóng dáng của
An Cát và nam nhân gọi là Quỷ đế kia nữa.
Cố chống thân thể, lết từng bước chậm chạp đi về phía con sông duy nhất ở đây. Cởi quần áo, Hạ Ngữ Hinh thoải mái ngâm mình trong làn nước trong vắt, lúc này nàng mới phát hiện da mình càng thêm trắng nõn nhẵn nhụi, sờ lên mềm mềm trơn
trơn như trứng gà bóc, rất thoải mái. Hơn nữa, nàng cảm thấy trong người càng thêm nhẹ nhàng, thoải mái, thanh tân.
Nghiêng đầu soi mình trên mặt nước, đây là lần đầu tiên Hạ Ngữ Hinh nhìn rõ diện mạo khối
thân thể này. Gương mặt trái xoan nho nhỏ, mi thon dài như lá liễu, mũi
nhỏ xinh, môi anh đào nhếch lên chứa đựng ý cười như có như không. Một
đôi mắt to tròn, khóe mắt hơi nhếch khiến nàng tản ra một loại phong
tình đặc biệt, ánh mắt ngập nước phản chiếu ánh sáng long lanh, chỉ tiếc da dẻ lại lộ vẻ trắng nhợt thiếu sức sống. Dù đường nét vẫn còn hơi nét trẻ con, nhưng có thể nhìn ra tương lai chắc chắn là một tuyệt đại mỹ
nhân.
Nghĩ tới mẫu thân nguyên chủ trước kia cũng là đệ nhất
tuyệt đại mỹ nhân của Lũy Tam thành, là nữ nhi của nàng sao có thể kém
được.
Hạ Ngữ Hinh yêu thích sờ sờ mặt mình. Thứ lỗi cho nàng, là
nữ nhân, ai mà không thích mình xinh đẹp cơ chứ. Hơn nữa, còn là một
gương mặt đẹp như vậy.
Sắc đẹp là một món quà hướng ngoại hiếm khi bị ai ghét, chỉ trừ những người không nhận được nó.
Tắm rửa sạch sẽ, Hạ Ngữ Hinh đang chuẩn bị lấy quần áo mặc vào, thì phát
hiện ra một vấn đề rất lớn: Nàng không có quần áo mặc. Quần áo cũ đều đã bị tạp chất làm bẩn rồi, cũng không thể mặc lại. Nhưng không mặc, vậy
nàng chỉ có thể khỏa thân đi lại khắp nơi.
Thà rằng, nếu như
trong này chỉ có một mình nàng, thật ra nàng cũng không ngại mấy. Nhưng ở đây có hai tên giống đực thuần chủng, cũng không thể bảo nàng khỏa thân chạy qua chạy lại khắp nơi đi.
Cái tên An Cát kia dáng vẻ tuy
rằng chỉ là một thằng nhóc mới hai ba tuổi, nhưng chính hắn cũng nói
mình đã sống hơn trăm vạn năm rồi. Còn tên Quỷ đế kia, cả người tà khí
ma mị, vừa nhìn đã biết là kẻ nguy hiểm. Một kẻ nguy hiểm như vậy, nàng
cũng không muốn trêu vào đâu. Nếu không ngày nào đó, nàng bị ăn đến
xương vụn cũng không còn, nàng biết tìm ai khóc.
Đang xoắn xuýt
không biết làm sao, chợt sau lưng truyền tới tiếng cười nhẹ. Dù nhẹ,
nhưng vẫn không thoát được lỗ tai mẫn cảm của nàng. Hạ Ngữ Hinh giật
mình quay người lại, phát hiện cái tên Quỷ đế kia đã đứng cách nàng
không xa tự bao giờ. Cả người lười nhác dựa vào trên thân cây, hai tay
khoanh trước ngực, hai mắt như có như không đánh giá nàng.
"Ngươi ở đó bao lâu?". Hạ Ngữ Hinh đề phòng hỏi, cả người cũng trầm xuống giấu mình ở trong nước.
"Với dáng người khó coi trước sau như một của ngươi, bản tôn không có hứng thú". Quỷ đế khinh thường nhàn nhạt nói.
Nhưng câu nói của hắn lại khiến Hạ Ngữ Hinh tức tối không thôi. Bởi dù ở đâu, thế giới nào, thì trên đời này, nữ nhân có thể tha thứ khi mình chịu
thiệt thòi, nhưng không bao giờ chấp nhận sự khinh miệt của người khác
dành cho dáng người của mình. Nhất là đàn ông. Đó chính là hành động tổn thương sâu sắc đến sự tự tôn của người phụ nữ.
Nàng đen mặt quát lớn: "Hừ! Cái tên yêu nghiệt nam không ra nam nữ không ra nữ nhà ngươi, dám khinh thường dáng người của bổn cổ nương. Bổn cô nương có chỗ nào
khó coi, bổn cô nương đây chỉ là còn chưa phát dục mà thôi. Có ngon
ngươi đợi một năm xem, bổn cô nương đảm bảo dưới sự dạy dỗ của ta, cái
thân thể này chắc chắn trước lồi sau lõm, quyến rũ chết người. Đảm bảo
mê đắm hàng vạn nam nhân trên đời".
Quát xong, Hạ Ngữ Hinh thật chỉ muốn một tát chụp chết mình cho xong. Cho ngươi ngu! Vậy mà lại quên sự khủng bố của hắn.
Cẩn thận đưa mắt nhìn nam nhân cả người tà mị nào đó, chỉ thấy hắn không
nói gì, hai mắt híp lại, khóe môi nhếch lên. Không khí xung quanh cũng
đi theo trở nên căng thẳng, đè nén. Hạ Ngữ Hinh cảm nhận được sự đè nén
khó thở quen thuộc nơi lồng ngực. Nàng há miệng cố gắng hít thở, trên
trán rơi xuống giọt mồ hôi to như hạt đậu, sắc mặt trắng bệch.
"Nhớ kỹ, bản tôn không phải người hiền lành. Nếu không phải ngươi còn giá
trị, bản tôn có thể bóp chết ngươi như bóp chết một con kiến". Nói xong, hắn liền quay lưng rời đi, chỉ để lại một câu: "An Cát, ngươi dạy dỗ
nàng ta cho kỹ".
Cùng lúc đó, An Cát từ hư không xuất hiện, tay vung lên, một bộ y phục màu trắng xuất hiện trước mặt Hạ Ngữ Hinh.
"Mặc nó". Dứt lời, lại biến mất hư không.
Hạ Ngữ Hinh đợi hai người đều đi mất, mới với tay lấy quần áo mặc vào. Vừa mặc vừa trầm tư suy nghĩ. Nàng muốn mạnh, mạnh hơn nữa. Mạnh tới không
còn ai có thể tùy ý uy khiếp sinh mạng của nàng.
Thực lực. Chỉ có thực lực mạnh hơn, chỉ có đứng trên đỉnh nhân sinh, mới khiến nàng không còn cần phải sợ ai nữa.
Hạ Ngữ Hinh nắm chặt hai nắm tay, môi mím thẳng, trong lòng quyết định phải nhanh nhất có được thực lực hơn người.
Sau khi chỉn chu cho mình xong, nàng đi thẳng về căn nhà duy nhất ở đây. Mới tới gần, An Cát liền từ hư không xuất hiện.
"Giờ ngươi thử cảm thụ dẫn nhập Thiên lực vào đan điền xem".
Hạ Ngữ Hinh gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền, tâm tình lắng lại. So với lần trước, lần này nàng thấy mình cảm nhận Thiên lực
nhanh hơn nhiều, mà Thiên lực sau khi vào đan điền cũng không còn bị tan đi như trước kia.
Phát hiện điểm này, Hạ Ngữ Hinh vui mừng
không thôi. Nàng như một chú kiến thợ chăm chỉ góp nhặt từng chút từng
chút Thiên lực, cho tới khi cái tổ nhỏ của mình được chứa đầy mới thôi.
Sau đó, nàng bắt đầu dẫn đường cho Thiên lực chạy vòng các kinh mạch của mình.
Một vòng, hai vòng, ba vòng….
Sáng ngày hôm sau,
Hạ Ngữ Hinh vui sướng mở hai mắt, lúc này nàng đã thành công tiến vào
cảnh giới Cảnh Thiên, Linh khí sơ cấp. Sự vui sướng trong lòng chắc chỉ
có mình nàng có thể hiểu rõ. Từ ban đầu trải qua vô số lần thất bại đến
trải nghiệm sự tra tấn thống khổ từ cải thiện Tử linh thể, và đến giờ là thành công bước vào Linh khí sơ cấp, chính thức bước vào con đường tu
luyện.
Sự gian khổ vất vả trong đây, cảm xúc lên lên xuống xuống vô số lần. Có lẽ, cả đời này nàng đều sẽ quên không được. Cũng như năm
đó, khi nàng mới bước vào con đường học y.
Lúc này, An Cát cũng
đi tới bên người nàng, trong mắt tràn đầy khó có thể tin. Hạ Ngữ Hinh
cũng nhận ra được điểm này, không khỏi hỏi: "An Cát, sao vậy?".
An Cát không trả lời vấn đề của Hạ Ngữ Hinh, chỉ tự mình lẩm bẩm: "Không lẽ, thật sự là một quỷ tài hiếm thấy?".
Rồi lại tự mình gật đầu: "Cũng phải, người mang trong mình Ngũ Minh hồn,
sao có thể là phế vật. Nếu như không phải quỷ tài, sao Hỗn Độn thạch có
thể tán nhận. Đúng vậy. Quả nhiên là vậy".
Một người bình thường, từ năm ba tuổi bắt đầu học cách hấp thu Thiên lực, chỉ cần ngày đêm
chăm chỉ kiên trì, thì ba năm là có thể bước vào Linh khí sơ cấp. Còn
thiên tài sẽ được ông trời ưu ái hơn, nhưng lâu nhất cũng là một năm
rưỡi. Nhưng Hạ Ngữ Hinh lại chỉ dùng đúng một ngày đã bước vào Linh khí
sơ cấp. Vậy đây không phải quỷ tài thì là cái gì.
Không, là quỷ tài trong quỷ tài mới đúng.
Quả nhiên tên Quỷ đế kia nói đúng, với thời gian cải thiện dài như vậy, rất có thể sau khi cải thiện xong sẽ là một quỷ tài tu luyện. Mà một quỷ
tài nếu như có thêm Hỗn Độn thạch, còn không phải như hổ thêm cánh.
Như vậy xem ra, thế giới này lại sắp nhấc lên một làn phong vân nữa rồi.
"Giờ ngươi đã có thể tu luyện, thành công bước vào Linh khí sơ cấp, cánh cửa của ngôi nhà này, ngươi mở ra đi". An Cát lui qua một bên, tay giơ lên
chỉ vào cánh cửa trước mặt.