Trong đêm tối, căn phòng rộng lớn vô cùng yên tĩnh.
Quý Hoài Thịnh nhắm mắt giả vờ ngủ, im lặng lắng nghe tiếng hít thở của Lâm Chi.
Đến khi thấy hơi thở của cô dần trở nên ổn định và đều đặn, anh mới đứng
dậy khỏi ghế số pha, nhẹ nhàng bước đến bên giường, xốc chăn lên, chui
vào trong.
Anh kéo Lâm Chi lại gần, luồn tay xuống dưới cổ cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu cô.
Đã sáu ngày anh không được ôm cô, anh rất nhớ, rất nhớ cô. Trong mấy ngày
cãi nhau với cô, anh ngủ không yên giấc, đêm nào cũng tỉnh dậy vài lần.
Bây giờ được ôm thân thể mềm mại của cô trong lòng, anh cảm thấy rất dễ
chịu. Anh khép mắt lại, ngửi mùi hương trên người cô, giống như được
uống thuốc ngủ, dần dần chìm vào trong mơ.
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao.
Lâm Chi bị hôn đến tỉnh giấc, cô nheo đôi mắt nhập nhèm, nhìn thấy khuôn
mặt tuấn tú của Quý Hoài Thịnh phóng đại trước mắt. Trên môi truyền đến
cảm giác ướt át, anh đang ngậm lấy cánh môi cô, nhẹ nhàng liếm láp.
Một vật cứng cực nóng thô to trượt qua trượt lại giữa khe mông cô.
Lâm Chi cứng người, muốn đẩy Quý Hoài Thịnh ra.
Lúc này, anh mới rời vật cứng dưới thân đi, chỉ mút cánh môi mềm mại của
cô, liếm một cái rồi mới thì thầm: “Chi Chi, anh yêu Chi Chi nhất, đừng
giận nữa được không?”
Lâm Chi khép hờ mắt, giả vờ chưa tỉnh, im lặng không nói gì.
Quý Hoài Thịnh cọ vào cổ cô, lấy lòng: “Chi Chi, anh đã trả lại cổ phần
công ty cho ba em rồi. Sau này anh sẽ không âm thầm giở thủ đoạn, cũng
sẽ không lừa dối em nữa. Lúc trước làm giả bệnh án là bởi vì anh quá
thích em, nhưng em lại không muốn gần gũi với anh, cho nên anh đành phải nghĩ ra cách kia để tiếp cận em.”
Quý Hoài Thịnh nói xong, Lâm Chi vẫn không có phản ứng.
Hôm trước cô đã nghe ba nói về chuyện trả lại cổ phần, đối phương không để
lại tên họ làm ba Lâm sợ đến ngây người. Ông hoàn toàn không đoán ra đối phương làm vậy là có ý gì, nghĩ người đó đúng là ăn no rửng mỡ. Vòng vo một hồi mọi thứ lại trở về như cũ.
Dù không để lại tên, Lâm Chi
vẫn đoán được là Quý Hoài Thịnh làm. Cô chưa tha thứ cho anh, nhưng cơn
giận trong lòng cũng dần tiêu tan.
Nhìn Lâm Chi nhắm chặt mắt,
Quý Hoài Thịnh bất đắc dĩ thở dài. Anh hôn lên chóp mũi xinh xắn của cô, nói: “Chào buổi sáng, Chi Chi, tám giờ tối nay anh lại đến tặng hoa cho em. Anh đi trước đây.”
Sau đó anh đứng dậy, trong phòng vang lên tiếng mặc quần áo sột soạt, tiếp theo là tiếng ai đó mở cửa đi ra ngoài.
Quý Hoài Thịnh đi rồi, Lâm Chi mới mở mắt ra. Cô đứng dậy đi đến bên cửa
sổ, nhìn xuống lầu. Anh vừa đi ra khỏi nhà cô, sau đó mở cửa, lên xe rồi rời đi.
Lâm Chi tựa bên cửa sổ, nhìn chiếc xe dần khuất dạng,
thầm nghĩ, Quý Hoài Thịnh thật sự yêu cô sao? Liệu anh sẽ đứng dưới lầu
chờ cô thêm mấy ngày nữa? Anh sẵn sàng vì cô mà thỏa hiệp đến mức nào?
Có phải thêm hai ngày nữa là từ bỏ không?
---
Tám giờ năm
phút, Lâm Chi đứng bên cửa sổ lầu hai nhìn xuống dưới, đêm nay không
mưa, trên trời lấp lánh vài ngôi sao, gió nhẹ thổi qua.
Nhưng dưới lầu chẳng có gì. Không có ô tô, cũng không có ai đừng chờ.
Lâm Chi hơi thất vọng. Con người đúng là mâu thuẫn: lúc anh tới, cô không
muốn để ý đến anh; anh không tới, cô lại mong anh xuất hiện.
Tám rưỡi, Lâm Chi lấy cớ đi đổ rác, cầm theo túi rác còn chưa đầy một phần ba đi vứt.
Ngoài cửa vẫn không có một bóng người, chỉ có ngọn đèn đường cao cao, ánh sáng mờ ảo.
Lâm Chi liếc nhìn ra ngoài cửa, rồi thất vọng quay về.
Quý Hoài Thịnh lại lừa cô, nói tám giờ tới tặng hoa, nhưng bây giờ đã tám rưỡi mà vẫn chưa xuất hiện.
Lâm Chi vừa vào nhà không bao lâu thì ba Lâm về.
“Ba về rồi ạ.” Lâm Chi cầm cặp giúp ba rồi treo lên tường.
“Ừ,” Ba Lâm ngồi xuống sô pha, sợ hãi nói với Lâm Chi: “Sau này con lái xe
ra cửa phải cẩn thận một chút, đừng lái nhanh quá. Vừa rồi lúc ba trở
về, thấy chỗ đèn xanh đèn đỏ cách nhà ta tầm 800m xảy ra tai nạn xe cộ,
một chiếc xe Maybach màu đen va chạm trực diện với xe tải lớn. Hiện
trường vô cùng thảm khốc, ba nhìn mà thót tim. Đầu chiếc Maybach kia bẹp dúm, không biết chủ xe còn sống không.”
Câu nói “Chiếc xe
Maybach màu đen va chạm trực diện với xe tải lớn” cứ quanh quẩn trong
đầu Lâm Chi. Cô cảm thấy như bị ngũ lôi oanh đỉnh, tim như muốn nhảy ra
ngoài. Một giây sau, cô chạy nhanh ra ngoài cửa.
“Này… Con đi đâu vậy, chạy nhanh thế làm gì?” Ba Lâm hét lên sau lưng cô.
Lâm Chi không trả lời ba, cô chạy như điên đến chỗ đèn xanh đèn đỏ.
Rất nhiều người đang vây quanh hiện trường, Lâm Chi đẩy đám đông sang một
bên, chen vào từng bước một. Cảnh sát đã dùng dây niêm phong vây quanh
hiện trường, một người đàn ông nằm trên mặt đất, trên người phủ vải
trắng. Cô chỉ có thể nhìn thấy người đó đi một đôi giày da màu đen.
Cô tiếp tục đi về phía trước, còn chưa kịp chạm vào dây niêm phong thì đã
bị cảnh sát ngăn lại: “Cô ơi, hiện trường vụ án đang bị phong tỏa, cô
không thể vào trong.”
Mắt Lâm Chi đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Anh ấy là người nhà của tôi, anh ấy còn sống không?”
Cảnh sát thương cảm nói: “Xin cô nén bi thương, chủ xe không còn dấu hiệu của sự sống.”
Hô hấp của Lâm Chi ngưng trệ, đau đớn đến mức không thở nổi. Hai mắt cô đỏ ửng, nước mắt không ngừng trào ra, nhỏ xuống tí tách.
Cô yếu ớt quỳ trên mặt đất, khóc lóc: “Quý Hoài Thịnh, anh tỉnh lại đi,
xin anh đừng chết… Em không giận nữa, anh tỉnh lại đi, chúng ta làm hòa… Em tha thứ cho anh, anh mau đứng lên đi, nằm ở đó làm gì… Ô ô…”
Ngay lúc Lâm Chi khóc thương tâm, có một người đàn ông ôm cô lên, giọng nói
quen thuộc vang lên bên tai: “Đừng khóc, anh ở đây, anh không chết.”
Lâm Chi ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, thật
sự là Quý Hoài Thịnh. Cô nhào vào lòng anh, ôm anh thật chặt.
“Ô… Anh làm em sợ muốn chết, em cứ tưởng rằng… Sao anh không xuất hiện sớm một chút?”
Quý Hoài Thịnh vỗ lưng cô trấn an: “Là anh không tốt, ngoan, đừng khóc. Vì ở đây xảy ra tai nạn xe cộ nên đường bị chặn, xe anh tới đây thì không đi được nữa, cho nên mới đến muộn. Lần sau anh sẽ tới sớm một chút.”
Lâm Chi khóc đứt ruột đứt gan trong lòng anh, bởi vì vừa rồi quá thương tâm nên bây giờ muốn dừng lại cũng không được, cứ nức nở mãi.
Quý
Hoài Thịnh ôm cô rời khỏi hiện trường, đau lòng hôn lên khóe mắt phiếm
hồng của cô, dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc, anh không sao, anh vẫn khỏe
mạnh đứng đây mà.”
Lâm Chi nức nở hơn mười phút mới dừng lại
được. Cô áp mặt vào ngực Quý Hoài Thịnh, cọ hết nước mắt, nước mũi lên
áo sơmi của anh, sau đó, xoay người đi về nhà.
Quý Hoài Thịnh liếc nhìn vệt nước trên áo, không nói cái gì, bệnh sạch sẽ của anh chỉ khoan dung với mình cô thôi.
Lâm Chi vừa đi hai bước, đã bị Quý Hoài Thịnh giữ chặt. Anh ngồi xổm trước
mặt cô, nói: “Dép của em rơi mất rồi, anh cõng em về.”
Cô nhìn
chân mình, quả nhiên chỉ còn chân phải có dép, chân trái trống không.
Một chiếc dép không biết mất từ lúc nào, có lẽ rơi trên đường cô chạy
tới đây.
Lâm Chi nhìn tấm lưng dày rộng của Quý Hoài Thịnh, không chút do dự, cúi người nằm lên.
Quý Hoài Thịnh nâng mông cô, đứng lên, cõng cô, vững vàng đi về phía trước.
Cô thuộc kiểu người đẹp cao gầy. Đa số các nữ nghệ sĩ đều đặc biệt chú ý
đến chuyện ăn uống để giữ được vóc dáng cân đối, có lẽ Lâm Chi cũng thế.
Quý Hoài Thịnh cảm thấy người trên lưng rất nhẹ. Anh nhéo nhéo cẳng chân
không có mấy lạng thịt của cô, nói: “Gầy quá, sau này ăn nhiều một
chút.”
Lâm Chi tựa vào vai anh, nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
“Quý Hoài Thịnh.” Lâm Chi gọi anh.
“Hử?” Anh quay đầu lại nhìn cô.
Lâm Chi hôn lên đôi môi mỏng của anh, âu yếm một hồi lâu mới buông ra.
Cô nói: “Chúng ta làm hòa đi, em không giận nữa.”
Suy cho cùng sinh mệnh luôn yếu ớt trước những biến cố bất ngờ. Chẳng ai
biết ngày mai đến trước hay tai nạn đến trước. Cuộc đời nói dài không
dài, bảo ngắn cũng chẳng ngắn, thời gian quý giá như vậy, hà tất phải
lãng phí giận hờn nhau. Hãy khoan dung một chút, yêu chính mình, cũng
yêu người mình yêu.
“Được.” Quý Hoài Thịnh mỉm cười, hôn chụt lên môi cô một cái, rồi quay đầu, nhìn phía trước, tiếp tục cõng cô về nhà.
Những ngọn đèn đường tỏa sáng lờ mờ, bóng của hai người in trên mặt đất, trông thật ấm áp và bình yên.