“Một người rất đặc biệt.” Đối với cô, đó là người rất đặc biệt.
Người đặc biệt?
Quý Hoài Thịnh không biết người đặc biệt mà Lâm Chi nói là ai, nhưng nghe
giọng điệu triền miên của cô, trong lòng anh lại có chút không vui. Anh
cũng không biết cảm giác này từ đâu mà đến.
Anh hậm hực tách ra khỏi người cô.
Lâm Chi nâng đôi tay như ngó sen câu lấy cổ anh, đôi chân trắng nõn cũng quấn chặt lấy eo anh, khẽ nói: “Muốn hôn.”
Cô nâng cằm, chu miệng, chờ đợi nụ hôn của Quý Hoài Thịnh.
Quý Hoài Thịnh nhìn môi cô vẫn còn dính nước miếng của anh. Khi cô nâng cằm lên, hai bầu vú trắng nõn tròn trịa cũng dựng thẳng theo, làm mắt anh
lại nóng lên.
Anh cúi đầu gặm cắn đôi môi đỏ ướt át của cô. Bởi
vì trong lòng có chút không vui, nên anh dùng sức hơi lớn, mút mạnh lấy
đầu lưỡi nhỏ mềm mại, hút nước bọt thơm ngọt trong miệng cô vào miệng
mình.
Lâm Chi cảm thấy đầu lưỡi bị anh mút đến mỏi nhừ, thân thể mềm nhũn, nhưng hạ thân khó chịu quá.
Thuốc kích thích trong thân thể lại bắt đầu phát tác, cô cảm thấy sâu bên
trong lại bắt đầu ngứa ngáy, hoa huyệt chảy ra chất lỏng trong suốt. Cô
nhớ tới thân thể mát lạnh của Quý Hoài Thịnh lúc trước, thế là lại cọ
tới cọ lui trên người anh, dâm dịch chảy ra cũng nhỏ lên côn thịt của
anh.
“... ...... Tôi muốn.” Miệng Lâm Chi phát ra tiếng rên rỉ
trầm thấp. Bàn tay nhỏ bé của cô lần mò giữa hai chân Quý Hoài Thịnh,
nắm lấy côn thịt thô cứng tự đưa vào trong hoa huyệt ướt át của mình.
Quy đầu to lớn khai phá hai môi đầy đặn, tiến vào trong âm đạo ẩm ướt.
“Ân....” Khi thịt mềm bên trong quấn lấy quy đầu mẫn cảm, từ trong cổ họng Quý
Hoài Thịnh tràn ra một tiếng thở dốc nặng nề. Người phụ nữ này thật là
phóng đãng.
Lâm Chi không biết suy nghĩ trong lòng anh, chỉ cảm
thấy hoa huyệt ngứa đến phát điên, muốn được một cây gậy thật lớn cắm
vào, lấp đầy cảm giác trống rỗng trong thân thể.
Cô nắm lấy cây
gậy nóng bỏng thô cứng của anh đưa vào trong cơ thể mình. Côn thịt mở
rộng đường đi chặt hẹp, chen vào từng chút một. Đi vào được một nữa, Lâm Chi cảm thấy khó chịu, vách tường bên trong bị căng ra đến cực hạn,
khiến cô hơi đau. Cô lùi lại, muốn rút cự vật kia ra.
Quý Hoài
Thịnh đỏ mắt, mồ hôi trên trán chảy xuống không ngừng. Không kìm chế nổi nữa, anh ôm lấy vòng eo thon thả của Lâm Chi, kéo cô lại, eo đẩy về
phía trước, “phụt” một tiếng, cả cây gậy thô to xông thẳng vào trong
thân thể cô.