Lối Rẽ Nào Cho Tôi

Chương 41


trướctiếp

Đúng là oan gia ngõ hẹp chẳng biết xui khiến gì tôi lại gặp người đàn ông va phải mình hôm trước ở đây cơ chứ. Nhìn bộ dạng sang trọng của a ta chắc chắn ko phải là người ở trọ khu này rồi, hay a ta đến đây trả thù tôi về việc hôm trước đã mắng a ta nhỉ, nhìn người bày đạo mạo thế này mà lại thù dai thế, tôi cứ tự nói thảm với mình như thế sau đó tôi đánh liệu lên giọng hỏi a ta.

_Này... A đến đây làm gì.

Người đàn ông nghe tôi nói thì nhíu mày, bờ môi chạm rãi lên tiếng.

_Việc gì tôi phải trả lời cô.

_Tại a đang đứng trong khu vực tôi đang sống. Có phải a vẫn ấm ức vì hôm trước bị tôi mắng nên bây giờ tìm đến trả thù tôi phải ko.

A ta nghe tôi nói xong thì bật cười, phải công nhận một điều là nụ cười của a ta rất đẹp nếu tôi ko phải là phụ nữ đã có chồng chắc chắn cũng sẽ si mê a ta mất. Tôi lắc đầu xua đi cái suy nghĩ mê trai ra khỏi đầu , hai tay đưa lên chống nạnh nhìn a ta tôi nói.

_Tôi nói đúng quá a ko còn cách nào chối cãi nên cười trừ à.

_Tôi thấy cô nên đến bệnh viện để khám đi. Tôi ko có thời gian để đôi co với cô. Tránh ra cho tôi đi.

_Tôi ko tránh a làm gì tôi.

_Chị làm gì chắn đường bạn trai tôi thế.

Tôi nghe tiếng nói phát ra từ phía sau lưng mình thì quay lại, một cô gái đang mặc chiếc váy ngủ đứng trước căn phòng trọ cuối dãy đang tiến lại chỗ tôi đi đến vòng tay qua tay a ta.

_A quen chị ta à.

Người đàn ông đó nhìn tôi rồi lắc đầu.

_Ko...

Cô ta nghe xong câu trả lời của bạn trai mình thì nhìn tôi.

_Bạn trai tôi đến tìm tôi chị có ý kiến gì sao.

_À... Ko... Tôi có ý kiến gì đâu, thôi tôi đi đây.

Dứt lời tôi lướt qua hai người họ đi nhanh ra ngoài, thật sự lúc này tôi chỉ mong có một cái hố để mình nhảy xuống cho bớt xấu hổ. Lấy tay đánh vào đầu của mình tôi lẩm bẩm " Quỳnh ơi là Quỳnh ... Mày bị điên rồi ".

Có lẽ tôi nên đến bệnh viện để kiểm tra, dạo này áp lực nhiều quá khiến tinh thần tôi sắp phát điên. Tôi đi ra đầu ngõ vào đại một quán ăn ,ăn cho no chiếc bụng của mình rồi đứng dậy. Chẳng biết người đàn ông đó đã đi chứ nhỉ, giờ mà quay về gặp hai người họ thì xấu hổ chết mất. Ngồi suy nghĩ một hồi tôi quyết định ko về phòng trọ ngay mà đi dạo một vòng , đi được một đoạn hai chân của tôi đã mỏi như nhìn phía trước có cái công viên ,tôi đi vào ngồi xuống chiếc ghế đá ,từng cơn gió nhè nhẹ thổi lướt qua, ánh đèn đường hắt chút ánh sáng của mình chiếu lên người tôi phản phất bóng hình tôi xuống bãi cỏ đầy cô liu.

Tôi ngồi đó hít hà mùi hương của gió một mình. Ban đầu do còn sớm cho nên công viên rất vắng vẻ, yên tĩnh cho đến khi thời gian trôi qua dần dần các cặp đôi tay nắm tay vào công viên mỗi lúc một đông hơn, nó ko còn yên ắng nữa mà trở nên ảo mộng, nhìn thấy các cặp tự do ôm nhau hôn hít trước mặt mình tự nhiên tôi cảm thấy mặc mình nóng ran, đỏ ửng và xấu hổ thay cho họ. Bây giờ bọn trẻ sao tự nhiên ,thoải mái quá, nhìn thấy chúng như vậy tôi thấy mình đã trở nên già đi.

Tôi ko còn hợp với những nơi thế này tốt nhất nên nhường nó lại cho bọn trẻ, tôi đứng dậy đi bộ về lại khu trọn của mình. Cũng may khi tôi về thì ko gặp hai người họ, tôi di nhanh về phòng nằm dài trên giường rồi lấy chiếc điện thoại gọi cho chị Thư thông báo ngày mai tôi sẽ đi làm lại. Chị ấy nghe tôi nói thế thì hỏi lại.

_Em đã khỏe hẳn chưa mà đi làm.

_Em khỏe rồi chị ạ. Ở nhà mãi chán quá.

_Ừ. Vậy thì mai đến chị sẽ giao cho e ít việc thôi. Tới công ty cho khoay khỏa. Cái nào ko làm đc thì bảo chị giao cái khác.

_Vâng. Em cảm ơn.

_Ừ. Thôi ngủ sớm đi mai đi làm.

_Vâng. Chúc c ngủ ngon.

Tôi tắt điện thoại đặt lên đầu giường, nằm lăn qua lăn lại mãi chẳng thể chợp mắt được chắc là do khi chiều tôi ngủ nhiều quá nên bây giờ vẫn chưa buồn ngủ. Lôi chiếc điện thoại ra tôi bắt đầu vào Facebook, vừa mở ra lướt lướt vài vòng đã đập vào mắt tôi tấm ảnh cưới của Quý và Thủy. Ban đầu tôi định lượt qua luôn nhưng cái cảm giác tò mò nó đã ngăn tôi lại, tôi nhìn kĩ vào Facebook thì mới biết người đáng ảnh ko phải Quý mà là Thủy, cô ta gắn tên Quý thành ra ảnh mới hiện ra cho tôi thấy chứ tôi và Thủy đâu có kết bạn, có lẽ cô ta cố tình làm thế để cho tôi thấy ảnh của họ. Tôi ko muốn đau lòng thêm cho nên ko thèm vào đọc bình luận của mọi người mà ấn vào trang cá nhân hủy kết bạn với Quý. Từ nay tôi ko muốn nhìn thấy hai người bọn họ .

Đừng ai hỏi rằng tôi có đau khi nhìn thấy bức ảnh ấy ko. Tôi đau chứ , đau nhiều nữa là đằng khác. Chẳng có một người phụ nữ nào ko đau khi nhìn thấy người đàn ông mới chỉ vài ngày trước còn là chồng mình mà bây giờ là chồng người ta cả.

Đưa tay tôi bấm thoát ra khỏi Facebook, đặt điện thoại lên đầu giường, nước mắt ko hiểu sao cứ thế mà tuôn ra ,cho đến khi tôi bình tĩnh lại thì chiếc gối tôi đang nằm cũng đã ướt một mảng.

Tôi ngồi dậy đặt tay lên bụng mình để tự nhắc nhở bản thân, bây giờ thứ tôi cần bận tâm là đứa bé này, tôi sống vì nó, cố gắng cũng vì nó. Mọi thứ khác đều vô nghĩa, tôi đứng dậy pha cho mình cốc sữa đưa lên miệng uống cạn rồi quay lại giường, gạt bỏ mọi suy nghĩ ép bản thân chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tôi dậy khá sớm do cả đêm hôm qua tôi không ngủ được, hình ảnh Quý và Thủy cứ hiện ra trong suy nghĩ của tôi mặc dù tôi đã cố gắng gạt đi. Ngồi dậy rời khỏi giường tôi đi vào nhà vệ sinh, vệ sinh cá nhân rồi thay cho mình bộ quần áo chỉnh tề.

Do hôm trước đến nhà Quý lấy xe lại xảy ra chuyện ko hay cho nên tôi vẫn chưa lấy xe máy được thành ra sáng nay vẫn phải đi taxi đến công ty. Mấy a,chị làm cùng phòng nhìn thấy tôi đến thì người này người nọ thay nhau hỏi han tình hình sức khỏe của tôi. Do mọi người ko biết chuyện giữa tôi và Quý nên cứ thoải mái mà khen a ta.

_Quỳnh đúng là có phúc, có chồng vừa tài giỏi, vừa đẹp trai lại yêu vợ.

_Em Quỳnh hiền lành có chồng tử tế là đúng rồi.

_Nhìn chồng em chị lại thích có chồng Quỳnh à.

Tôi nghe mọi người nói thế thì cũng chỉ cười cho qua, ngày hôm nay chị Thư phải đi họp cho nên ít có mặt ở trong phòng. Mọi người thấy tôi vừa xuất viện cho nên cũng giành làm hết việc thành ra cả ngày tôi chỉ có ngồi nghịch máy tính mà thôi.

Bẵng đi một thời gian cũng là một tháng sau đó. Thời gian này, cuộc sống của tôi khá êm ả, thai của tôi cũng bình thường trở lại, tôi ko đi làm bằng taxi nữa mà chuyển sang đi xe buýt cho tiết kiệm. Tôi quyết định bỏ luôn chiếc xe máy của mình ở nhà Quý, một phần vì nó đã cũ, một phần vì tôi ko muốn gặp mặt lại những con người đó.

Hai tuần nữa lại trôi qua , đang ngồi làm việc thì tôi nhận được thư mời của tòa án yêu cầu tôi đến để giải quyết vụ ly hôn với Quý. Tranh thủ lúc giờ nghỉ trưa tôi đi lại bàn làm việc của chị Thư để xin mai nghỉ việc một ngày thì tình cờ thấy tờ thông của công ty, tôi nhìn thoáng qua thấy trên đó ghi công ty con đang thiếu kế toán. Lúc này ko hiểu sao trong đầu tôi lại lóe lên một suy nghĩ, tôi nhìn chị Thư lí nhí hỏi.

_Công ty mình mới mở thêm công ty con à chị.

_Ừ. Chị đang đau đầu đây. Sếp bảo chị tìm một kế toán điều sang đó mà chị ko biết cử ai đi. Công ty ở tận miền trung thì ai mà chịu đi.

_Miền trung mà ở thành phố nào chị.

Chị Thư nghe tôi hỏi thì lấy tờ thông báo dưới bàn đưa cho tôi.

_Em tự xem đi.

Tôi chăm chú đọc những dòng chữ in trên đó mà trong lòng thấy vui, công ty con này mở ở Nha Trang gần nhà của tôi. Tôi nhìn chị Thư đắn đo mãi mới có thể mở miệng.

_Chị cho e sang công ty con làm nhé.

Chị Thư nghe tôi nói thì có vẻ ngạc nhiên, chị ấy nhìn tôi hỏi lại.

_Em suy nghĩ chắc chắn chưa đấy. E vừa mang thai lại còn chồng con đi sao được.

Tôi ko còn cách nào khác đành kể hết mọi chuyện của mình cho chị Thư nghe. Chị ấy nghe tôi nói xong thì thở dài.

_Chị cứ nghĩ em hạnh phúc lắm.

Từ ngày mang thai tôi thấy mình dễ xúc động hơn nhiều ,mới chỉ nghe chị Thư nói vậy mà sóng mũi đã cay cay. Chị ấy im lặng một lúc rồi nhìn tôi.

_Thôi được rồi. Chị sẽ đề cử e. Vào đó gần nhà cũng tốt, có gì khó khăn thì gọi chị.

_Vâng. Em cảm ơn.

Mấy anh, chị trong phòng đi ăn cơm về nghe chị Thư thông báo tôi chuyển công tác vào công ty con thì ai cũng buồn. Mọi người rủ nhau làm một bữa tiệc chia tay tôi. Buổi tối ,tôi lại đi ké xe của chị Thư đến bữa tiệc,mọi người biết tôi mang thai thì ko ai ép tôi uống bia mà thay nhau gắp thức ăn cho tôi. Bọn tôi chơi đến tầm hơn chín giờ thì về nhà, lần này chị Thư ko để tôi đi taxi mà lấy xe máy chở tôi về. Trên đường về chị ấy còn ghé vào siêu thị mua cho tôi một số thức ăn.

_Em cầm về phòng mà ăn, phụ nữ mang thai ăn nhiều vào.

_Thôi em ko nhận đâu. Chị đưa em về là e cảm ơn lắm rồi.

Chị Thư dùng tay mình đánh nhẹ lên vai tôi.

_Cầm lấy đi. Chị mua cho thì cứ nhận, chị coi mày như em út nên ko cần ngại. Lên xe chị đưa về tối rồi.

Tôi cố gắng từ chối mãi mà vẫn ko được cuối cùng đành phải nhận, kể ra từ ngày tôi ra bắc sinh sống người đầu tiên tốt với tôi có lẽ là chị Thư. Khi chị Thư đưa tôi về phòng trọ, tôi mời chị ấy vào phòng uống cốc nước, hai chị em ngồi nói chuyện với nhau. Lần đầu tiên, chị Thư kể cho tôi nghe về cuộc đời của chị ấy. Hóa ra, chị ấy cũng giống tôi, cũng từng sống với một bà mẹ chồng cay nghiệt và một người chồng phản bội chỉ có điều chị ấy khác tôi ở chỗ là chưa có con.

Hai chị em nói chuyện được một lúc thì chị Thư ra về. Tôi đứng trước cửa phòng trọ nhìn theo bóng lưng chị ấy đến khi khuất dần thì mới vào phòng khép cửa lại. Hóa ra, trên đời này ko phải chỉ có mình tôi bất hạnh.

Sáng hôm sau tôi dậy từ sớm, tìm trong số quần áo của mình một chiếc váy thật đẹp, trang điểm nhẹ nhàng rồi đón taxi đến tòa án đúng giờ. Tôi biết phụ nữ mang thai ko nên quá chau chuốt nhưng tôi ko muốn xuất hiện trước mặt Quý với một vẻ ngoài nhợt nhạt và tiều tụy.

Khi tôi vừa bước xuống taxi thì có một chiếc ôtô dừng ngay bên cạnh. Theo phản xạ tôi ngoáy đầu nhìn thì thấy người trên chiếc ô tô bước xuống là Quý và Thủy.

Quý nhìn thấy tôi bờ môi định nói gì đó nhưng rồi im lặng, a cứ đứng trân trân ra đó nhìn tôi cho đến khi Thủy đi lại vòng tay qua tay a ta.

_Vào thôi a.

Hai người bọn họ bước đến trước mặt tôi thì dừng lại, Thủy kênh mặt lên nhìn tôi nói.

_Chị vào nhanh đi. Vào giải quyết cho xong với a Quý. Đừng làm phiền đến chúng tôi nữa.

Tôi im lặng ko trả lời, ko phải tôi sợ cô ta mà thật ra Thủy ko đủ tư cách để tôi trả lời. Tôi bỏ ngoài tai những lời nói của Thủy lướt qua hai người họ đi vào trong. Do chúng tôi ly hôn tự nguyện , tài sản ko có, con cũng ko cho nên mọi thủ tục diễn ra cũng mau chóng. Sau khi nhận lấy tờ quyết định từ tòa án tôi đứng dậy quay người đi ra ngoài. Thủy chạy theo phía sau tôi gọi với.

_Khoan đã. Chị đứng lại tôi có việc muốn nói.

Tôi nghe thấy tiếng Thủy gọi nhưng ko thèm dừng lại mà cứ thế bước đi. Thủy thấy vậy càng hậm hực cô ta mang thai mà mang giày cao gọt chạy huỳnh huỵch ra trước mặt tôi.

_Tôi gọi chị mà chị điếc à.

_Cô là cái quái gì mà tôi phải nghe. Tránh ra cho tôi về.

Dĩ nhiên, với tính cách của cô ta thì Thủy ko dễ dàng tránh đường cho tôi. Cô ta trừng mắt vung tay lên định tát tôi thì Quý xuất hiện, a ta dùng tay mình giữ lấy tay Thủy.

_Em định làm cái gì thế.

_Anh bỏ tay em ra. Em phải trả lại chị ta cái tát hôm trước.

_Thủy... Đủ rồi... Em đừng làm ồn nữa.

Nói đến đây Quý dừng lại, a ta quay sang nhìn tôi bằng đôi mắt đầy tội lỗi.

_Quỳnh ... Em về trước đi.

Tôi ko trả lời lại mà im lặng lướt qua hai người họ bước đi. Phía sau lưng tiếng Quý và Thủy ko ngừng tranh cãi với nhau. Tôi chẳng buồn quan tâm, đi nhanh ra ngoài đưa tay vẫy taxi quay về phòng trọ thu dọn hành lý để chuẩn bị cho chuyến đi của mình.

Vì ko muốn kéo dài thêm thời gian ở đây cho nên tôi đã đặt vé luôn vào ngày mai. Sáng hôm sau tôi ngủ dậy giao lại chìa khóa cho chủ nhà trọ, giải quyết tất cả mọi thứ xong xuôi tôi kéo vali đón taxi ra sân bay. Trước khi ra sân bây tôi ghé vào nghĩa trang, nơi con trai của tôi được chôn cất ,thắp cho nó nén hương ,hôn lên bia mộ nó lần nữa rồi đứng dậy vội vã rời đi.

Tôi ko dám ở lại lâu vì tôi sợ, tôi sẽ ko nỡ bỏ con lại mà đi. Lần này ra đi cũng ko muốn bỏ con ở lại đây một mình, tôi muốn mang tro cốt của con theo. Nhưng phong tục của dân miền trung của tôi là sau khi mất ba năm mới được phép cải táng mộ. Lúc ấy , có muốn hốt hay thế nào cũng được còn bây giờ thì ko. Dù lòng ko nỡ những cũng đành chấp nhận, phong tục tập quán xưa giờ ko thể thay đổi, tâm linh thì lại ko ai nói trước được huống hồ gì tôi lại đang mang thai.

Đưa tay gạt đi hai hàng nước mắt của mình tôi đi nhanh ra taxi để đến sân bay. Trước khi vào trong làm thủ tục, tôi quay người nhìn lại Hà Nội một lần cuối dứt khoát kéo vali vào trong. Mất tầm bốn mươi lăm phút mọi thủ tục đã xong xuôi. Tôi ngồi trên máy bay, nhìn bầu trời qua ô cửa miệng lẩm bẩm.

_Mẹ sẽ quay lại đón con. Tạm biệt con. Tạm biệt mọi đau thương.


trướctiếp