Lối Rẽ Nào Cho Tôi

Chương 34


trướctiếp

Hai cơ thể đang trần truồng như nhộng đang nằm trên giường quấn lấy nhau, nghe thấy tiếng động rồi đến tiếng nói của tôi thì dừng lại. Quý quay đầu nhìn ra cửa, thấy tôi đang đứng nhìn thì vội vội vàng vàng rời khỏi người cô gái ấy. Khom người nhặt vội chiếc quần bị vứt lăn lóc dưới sàn nhà mặc vào người.

_Quỳnh... Sao em lại về. Ko ở ăn tết với bố mẹ à.

Nghe câu hỏi của Quý tôi vừa căm phẫn vừa nực cười , hèn gì tùe sáng đến giờ tôi ko hiểu sao trong lòng lại nóng ruột và có cảm giác bất an, hóa ra là bị chồng mình cắm sừng, tôi cười lên một tiếng rồi trả lời.

_Tôi ko về thì làm sao xem được cảnh phim hay thế này.

Lúc này, cô gái trên giường cũng vừa ngồi dậy ,tôi chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô ta mới phát hiện ra con giáp thứ mười ba này ko ai khác là Thủy, khách quý của mẹ chồng tôi.

Thủy nhìn thấy tôi dường như ko có gì là lo lắng, cô ta nhếch mép.,hất mặt nhìn tôi. Thật sự, tôi rất muốn lao lại nắm lấy tóc tát vào mặt cô ta vài cái nhưng mà nghĩ lại vì một thằng đang ông ko xứng đáng mà hạ thấp bản thân mình, tranh giành một người đàn ông tồi có đáng ko cho nên tôi chỉ đứng im một chỗ mà ko làm gì cả. Hai bàn tay bấu chặt vào nhau để giữ cho mình thật bình tĩnh .Tôi quay sang nhìn thẳng vào mặt Quý rồi hỏi.

_A đang làm cái trò gì thế.

Quý nhấc chân định đi lại chỗ tôi thì tôi gào lên.

_A đứng im đó, đứng im đó cho tôi. Tôi cấm anh đến gần.

Quý thở dài một tiếng cúi gầm mặt xuống sàn, có lẽ a ta thấy xấu hổ cho nên chỉ lí nhí nói.

_Em bình tĩnh nghe a giải thích được ko.

Tôi vừa cười vừa trả lời lại câu nói của Quý.

_Bình tĩnh... A bảo tôi bình tĩnh thế nào. Mọi việc rành rành ra đó mà a còn muốn giải thích gì nữa.

Thủy bước xuống giường nhặt lại chiếc váy mặc vào người rồi đi lại đứng bên cạnh Quý. Trước mặt tôi mà cô ta ôm ôm ấp ấp Quý một cách thoải mái. Thủy đưa mắt nhìn sang tôi rồi nói.

_Chị ấy đã biết rồi. Sẵn đây a nói với chị ấy về quan hệ của mình luôn đi.

Quý nghe Thủy nói thế thì nhíu mày, dùng tay mình gỡ tay cô ta ra khỏi tay mình.

_Em về trước đi. Để a giải quyết.

_A cứ giải quyết cho xong với chị ấy đi. Em đợi ...

_A đã bảo em về rồi cơ mà.

Thủy nghe thấy Quý quát thì tỏ vẻ hậm hực, khom người cầm lấy chiếc túi của mình, trước khi lướt qua người tôi rời đi, Thủy còn liếc mắt nhìn tôi một cái đầy sự căm ghét.

Nhìn thấy thái độ của Thủy tôi cảm thấy thật nực cười, rõ ràng cô ta đang là kẻ thứ ba, là người cướp chồng của tôi cơ mà.

Sao thái độ của Thủy cứ như kiểu tôi mới là kẻ giật chồng người khác vậy. Nghĩ vậy thôi chứ tôi cũng chẳng còn sức mà bận tâm. Sau khi Thủy đi rồi, Quý ngồi xuống giường thở dài một tiếng rồi nói.

_Quỳnh… a xin lỗi.

Lời xin lỗi được Quý nói ra nghe sao mà nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức nó như hàng ngàn hàng vạn mũi dao đâm vào tim tôi. Nắm chặt hai tay lại, lúc này tôi cần phải mạnh mẽ, tôi ngước mặt lên trời cố ngăn dòng lệ đang trực trào rơi. Hít một hơi thật sâu, tôi muốn đem toàn bộ không khí vào phổi của mình, đè nén sự đau đớn xuống tận đáy lòng lấy hết can đảm của bản thân tôi lên tiếng.

_Quý...mình ly hôn đi.

Quý sững người khi nghe tôi nói câu ấy, có lẽ từ trước giờ a cũng như tôi, cũng nghĩ rằng tôi sẽ chẳng bao giờ có thể mở miệng nói hai từ "ly hôn" ,cho nên mới suốt ngày gồng mình lên mà cam chịu sự đay nghiến, chì chiết của mẹ a.

Nhưng rồi Quý mau chóng lấy lại bình tĩnh, a bắt đầu lao lại ôm lấy chân tôi mà van xin.

_Xin em hãy tha thứ cho a. Người a yêu là em ko phải ai khác, chỉ là a bị cám dỗ. Em hãy nghĩ đến tình cảm của vợ chồng mình từ trước đến giờ mà tha thứ cho a một lần này đi.

Nói đến đây Quý buông lỏng tay ra rồi ngước mặt lên nhìn tôi.

_Quỳnh… a thật sự ko muốn ly hôn.

Tôi đưa tay lau nhanh giọt nước mắt trên khuôn mặt của mình rồi nhìn Quý nở một cười chua chát.

_A bảo tôi nghĩ đến tình cảm vợ chồng mấy năm qua, vậy a có từng nghĩ đến nó ko. Khi a ôm ấp người phụ nữ khác a có từng nghĩ xem tôi sẽ đau lòng đến thế nào ko.

_A xin lỗi em. A hứa chỉ sai lầm một lần này thôi. Từ giờ về sau a sẽ ko để em tổn thương một lần nào nữa. Tại cô ta dụ dỗ a.

_Tốt nhất a đừng hứa ,đừng nói thêm gì nữa mà giữ lấy một chút lòng tự trọng cuối cùng của mình. Trước khi cưới tôi đã nói rõ với a rồi mà phải ko, tôi có thể chịu đựng, có thể tha thứ tất cả nhưng ngoại trừ việc bị người khác phản bội, lừa dối mình. Quý… mình ly hôn đi, bao nhiêu đó là đủ rồi. Tôi ko còn đủ sức chịu đựng nữa đâu. Bây giờ tôi sẽ đi khỏi đây , để bình tâm lại rồi sẽ về nói chuyện với mẹ của a. A cứ chuẩn bị đơn ly hôn đi , ngày tôi quay về tôi sẽ kí luôn cho a được tự do.

Dứt lời tôi ko đợi Quý trả lời mà tiện tay kéo chiếc vali đi.

_Quỳnh... Quỳnh...tha lỗi cho a.

Quý vẫn ko ngừng gọi tên tôi nhưng tôi ko thèm ngoáy đầu nhìn lại mà cứ thế một tay nắm chặt lại kìm nén, một tay kéo vali rời khỏi nhà. Khi tôi ra đến cổng cũng vừa lúc nhìn thấy mẹ chồng, bà cầm túi hoa quả đi về, nhìn thấy bà vẫn khỏe mạnh ko có chút gì là ốm đau cả. Tôi đi đến gần cúi đầu chào bà một tiếng.

_Con chào mẹ.

_Sao chị về sớm thế , nghe bảo ở lại ăn tết mà.

_Con về sớm mới nhìn thấy việc ngoài mong đợi chứ mẹ .

Bà khựng lại, khuôn mặt có chút biến sắc khi nghe tôi nói như vậy, có lẽ bà cũng biết chuyện của Quý và Thủy cho nên mới có thái độ đó, phải rồi ngay từ đầu bà đã muốn Quý ly hôn với tôi để đến với Thủy có mà vậy lần này tôi sẽ để cả bà và Quý được toại nguyện. Thấy tôi im lặng ko nói gì nữa thì bà cố tỏ ra ko biết gì mà lấp liếm.

_Việc gì ngoài mong đợi. Chị ăn nói cho tử tế vào nhé. Kẻo hàng xóm nghe lại hiểu nhầm thì chết với tôi.

_Vâng. Mẹ muốn biết thì vào hỏi a Quý đi ạ. Con đi đây.

_Này... Đang nói mà mày đi đâu , học đâu kiểu bố láo thế hả..

Tiếng mắng chửi của mẹ chồng vang vọng phía sau lưng tôi , nhưng mà tôi ko quan tâm chỉ thở dài cố gắng kéo vali bước thật nhanh đi khỏi đây.

Từng cơn gió nhè nhẹ mang theo chút hơi lạnh tạt vào người khiến tôi rùng mình. Tôi cứ thế kéo vali đi mãi đi mãi cho đến khi đôi chân mỏi nhừ, cơ thể rệu rã mới ngồi vào vệ đường, một giọt nước mắt nhỏ tong xuống bàn tay , lúc này tôi mới giật mình, hóa ra bản thân đã khó từ bao giờ , khuôn mặt cũng đã ướt đẫm.

Tôi đưa tay quệt qua quệt lại nước mắt trên khuôn mặt nhưng ko hiểu sao có cố lau thế nào cũng ko thể khô được, nước mắt vẫn cứ thế mà tuông ra. Mấy người qua đường nhìn tôi bằng những cặp mắt khác nhau nhưng tôi cũng mặc kệ.

Ánh mặt trời cuối cùng cũng đã tắt nắng thay vào đó là màn đêm tĩnh mịt. Tôi ngồi đó khóc chán chê rồi tự mình đứng dậy kéo vali đi tìm một nhà nghỉ ở tạm vài ngày.

Cũng may cho tôi ở đây có rất nhiều nhà nghỉ cho nên tôi cũng ko cần mất nhiều thời gian đã thuê được một phòng vừa ý. Cất vali vào góc phòng, ngồi trên giường tôi đặt bàn tay lên chiếc bụng còn phẳng lì của mình cảm nhận được một sinh linh nhỏ bé vừa mới hình thành trong bụng chưa kịp chào đời đã phải chịu cảnh bất hạnh, gia đình li tán tôi lại cảm thấy lòng quặn thắt


trướctiếp