Lối Rẽ Nào Cho Tôi

Chương 32


trướctiếp

Khi tôi quay về phòng nhìn thấy Quý đang nằm trên giường xem gì đó từ chiếc điện thoại của mình còn cười vui vẻ. Thấy tôi đi vào Quý tắt điện thoại, đặt sang một bên rồi nhắm mắt lại ngủ.

Tôi vì ko muốn vợ chồng mãi thế này cho nên sau khi nằm xuống bên cạnh Quý thì chủ động vòng tay qua ôm lấy a để làm hòa.

_Anh sao thế. Đừng giận em nữa mà, lâu rồi e ko về thăm bố mẹ nên em rất lo. Mình về ít ngày rồi lại ra nhanh thôi mà. Nha a... Nha .

Quý mở mắt rồi quay sang tôi.

_Hai mươi sáu a được nghỉ tết mình về rồi ba mươi mình ra lại được ko. Tết nhất để mẹ ở nhà một mình a thấy lo lắng lắm.

Trong lòng tôi thật sự rất muốn nói ko với Quý, muốn a để tôi ở lại ăn tết với gia đình một năm nhưng mà nhìn thái độ của Quý suốt ngày hôm nay tôi cũng ko còn cách nào khác mà gật đầu, dù gì được về thăm bố mẹ , nhìn thấy họ khỏe mạnh là vui lắm rồi.

_Vâng. A muốn sao cũng được.

_Ngoan vậy phải thương ko. Bây giờ mình lại bắt đầu nhiệm vụ tìm con nhé.

Dứt lời Quý đã dùng môi mình hôn lấy môi tôi. Bàn tay của a nhanh chóng cởi bỏ những thứ vướng víu trên người của cả hai rồi sau đó dùng vật thể của mình xâm nhập vào cơ thể của tôi mà di chuyển.

Quý đi ra đi vào lúc nhanh lúc chậm cho đến khi phóng túng một chất dịch lỏng, ấm nóng vào bên trong cơ thể tôi thì a mới chịu dừng lại. Lần này , sau khi quan hệ xong Quý khác hẳn , a ko còn ôm ấp, âu yếm tôi như những lần trước nữa mà Quý rời khỏi người tôi một cách nhanh chóng sau khi đã mãn dục vọng của mình, a đi vào tolec rửa ráy sau đó trở lại giường quay người sang một góc ngủ ngon lành.

Bỗng dưng trong lòng tôi cảm thấy thật tổn thương, cứ như kiểu Quý quan hệ với tôi là trách nhiệm, làm cho xong để kiếm đứa con cho mẹ a vui lòng chứ ko còn mặn nồng như xưa.

Tôi đưa mắt nhìn vào khuôn mặt đang chìm vào giấc ngủ của Quý, a vẫn thoải mái ngủ say mà ko chút bận tâm gì đến cảm xúc của tôi. Tự nhiên nước mắt ko hiểu sao cứ thế mà rơi ra khỏi khóe mi, chảy dọc xuống hai bên gò mà thấm ướt cả một mảng gối mà tôi đang nằm, tôi nằm đó mặc kệ nước mắt rơi rồi thiếp đi lúc nào ko hay.

Đến khi thức dậy đã là sáng hôm sau, vẫn như mọi ngày tôi tất bật chuẩn bị cơm nước và dọn dẹp nhà cửa. Vì là cuối năm, tết đang cận kề với lại tôi sắp về thăm bố mẹ cho nên tranh thủ dọn dẹp mọi thứ để chuẩn bị đón tết , thành ra sáng nào cũng phải làm khá nhiều việc đến nỗi bữa sáng cũng ko kịp ăn mà phải nhịn đói đi làm. Cũng vì thế mà bệnh đau dạ dày của tôi lại tái phát, bụng thì đói mà miệng lại ko muốn ăn, cứ ngửi thấy mùi dầu mỡ và hành ,tỏi phi lại buồn nôn. Định đến bác sĩ khám để mua ít thuốc đau dạ dày về uống nhưng nhiều việc quá tôi vẫn chưa thể đi được.

Sau bao ngày chờ đợi cũng đến ngày hai mươi sáu tết cả tôi và Quý đều đã nghỉ làm. Tôi nôn nóng về thăm bố, mẹ cho nên đã chuẩn bị hành lý cho cả hai vợ chồng từ mấy hôm trước, vé máy bay thì Quý cũng đặt rồi.

Chín giờ sáng tôi vui vẻ hớn hở kéo chiếc vali cùng Quý rời khỏi nhà. Trước khi đi tôi đi lại phòng của mẹ chồng chào bà một tiếng..

_Thưa mẹ vợ chồng con đi đây ạ.

Tôi lắng tai để nghe xem bà có bảo gì hay ko nhưng tuyệt đối ko nghe thấy gì. Quý thấy mẹ ko ra ngoài mà ở lỳ trong phòng thì tâm trạng ko mấy vui vẻ. Nhìn qua nét mặt của chồng là tôi biết a đang ko được vui cho nên ngồi trên taxi tôi luôn tìm hết chuyện này chuyện kia để nói với Quý nhưng a cũng chỉ "ậm, ừ" cho qua.

Xe taxi cuối cùng cũng dừng lại trước cổng sân bay, cả hai chúng tôi bước xuống xe. Quý nhận lấy chiếc vali từ a tài xế xe khi nãy rồi đi với tôi vào làm thủ tục. Bây giờ đang là thời điểm cuối năm thành ra sân bay rất đông người , phải mất một khoảng thời gian tôi và Quý mới hoàn thành thủ tục.

Tôi nắm tay Quý đi lại dãy ghế chờ ngồi đợi , đang ngồi thì bên cạnh có một vị khách cũng vừa đến ,mùi nước hoa trên người chị ta rất nồng khiến cho tôi rất buồn nôn nên quay sang Quý.

_A ngồi đợi e tí nhé. E vào tolec một xíu.

_Ừ.

Tôi đi nhanh về hướng tolec ,vào đại một phòng ko có người úp mặt xuống nôn liên tục. Mà khổ nổi có nôn được cái gì đâu, từ sáng đến giờ chưa ăn gì cho nên tôi nôn ra toàn là nước.

Sau khi nôn xong tuy mệt nhưng cảm thấy dễ chịu hơn. Ko biết dạ dày nó bị làm sao mà cứ hành tôi mãi. Đợt này về nhà bố mẹ, tôi phải tranh thủ đi khám mới được chứ để tình trạng này kéo dài thì ko ổn. Bật vòi nước rửa qua mặt mũi xong xuôi tôi quay trở lại chỗ khi nãy Quý ngồi nhưng ko thấy a đâu cả mà chỉ có chiếc vali.

Đưa mắt nhìn xung quanh cũng ko thấy a đâu cả. Lúc này, tôi mới lấy chiếc điện thoại trong túi bấm số gọi cho Quý. Từng tiếng chuông reo lên rồi lại tắt máy mà vẫn ko thấy Quý nghe máy. Nhìn lên bảng thông tin của sân bay thì cũng sắp đến giờ. Trong lòng thật sự rất lo lắng, tôi lại kiên nhẫn bấm điện thoại gọi cho Quý thêm lần nữa. Lần này Quý nghe máy rất nhanh, giọng điệu của a có vẻ gấp gáp.

_A nghe đây.

_A đang ở đâu vậy. Sao hành lý ở đây mà ko thấy a đâu cả.

_Xin lỗi em. Có lẽ a ko đi cùng em về thăm bố mẹ được. Mẹ vừa gọi điện thoại cho a, bảo là mẹ mệt nên a đã bắt taxi về nhà để xem mẹ thế nào.

_Mẹ mệt thế nào hả a. Có nghiêm trọng ko. Hay để e hủy chuyến bay về cùng a đưa mẹ đến bệnh viện.

_Ko sao đâu. Em cứ đi đi, a ở nhà lo cho mẹ được rồi. Lâu rồi e ko về thăm bố mẹ ở quê. Lần này về e cứ chơi thoải mái, hết tết rồi ra cũng được ko sao cả. Ở nhà đã có a lo rồi..

_Nhưng mẹ ốm thế có sao ko a. Để e về chăm sóc mẹ..

_Mẹ chỉ mệt tí thôi e đừng lo lắng quá. Em đi chơi vui vẻ đi nhé. A cúp máy đây.

_Vâng.

Sau khi nghe thấy Quý nói như vậy tôi cũng ko còn tâm trạng đâu mà đi nữa, đang định kéo vali vào bên trong để hủy vé thì Quý lại gọi điện thoại lại cho tôi.

_Quỳnh à... E đừng có hủy vé, cứ đi đi nhé, nếu thấy mẹ ổn thì a sẽ bay ra sau. A sẽ xin mẹ cho vợ chồng mình ăn tết ngoài đấy một năm.

_Làm vậy có được ko a.

_E chỉ việc xách hành lý ngồi lên máy bay thôi còn lại để a giải quyết.

_Vâng. Vậy e đi đây. Nếu mẹ khỏe thì a ra sau thăm bố mẹ với e nhé.

_Uh. Thôi e vào trong đi ko lại trễ đấy.

_Vâng.

Tôi nghe thấy Quý nói như vậy thì ko hủy chuyến bay nữa mà kéo vali vào trong bay về quê thăm bố mẹ. Mất một khoảng thời gian ngồi trên máy bay cuối cùng tôi cũng đáp xuống sân bay Cam Ranh , nhận lấy hành lý tôi kéo vali ra ngoài đón taxi để về nhà.

Hai năm rồi tôi mới được quay lại quê hương của mình, mùi vị quê hương quen thuộc sộc vào mũi làm cho tinh thần của tôi thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Quãng đường từ sân bay về nhà tôi khá xa cho nên phải mất hơn một giờ đồng hồ tôi mới về đến nhà. Vì bây giờ là hai mươi sáu tết cho nên tất cả mọi người ở khắp mọi người đều đang hối hả chuẩn bị cho cái tết truyền thống của dân tộc thành ra ai nấy đều bận rồi.

Khi xe taxi về đến ngay cổng nhà, tôi bước xuống thanh toán tiền taxi sau đó kéo vali đi vào nhà. Nhìn thấy bố đang sơn lại nhà cửa, mẹ tranh thủ giặc giũ mền gối ngay bên cạnh cái giếng khoan cũ kĩ mà ko kìm được nước mắt. Cổ họng cũng ứ nghẹn khó khăn lắm tôi mới thốt lên tiếng gọi.

_Bố...mẹ..

Bố mẹ nghe thấy tiếng tôi gọi thì dừng tay lại, quay đầu nhìn ra cổng. Thấy tôi đang kéo vali vào nhà, mẹ liền vứt cái bàn chà đang cầm trên tay lao lại ôm chầm lấy tôi mà khóc.

_Quỳnh... Về rồi à con.

Lúc này cổ họng tôi cũng đã nghẹn ứ nhưng vẫn cố mở miệng nở nụ cười rồi gật đầu.

_Vâng. Con về thăm bố mẹ đây ạ.

Mẹ từ từ buông tôi ra, sau đó dùng tay mình xoay người tôi quan sát rồi bảo.

_Con có khỏe ko mà sao ốm thế hả.

Người xưa nói quả ko sai chút nào, nước mắt luôn chảy xuôi, bố mẹ vẫn luôn là người yêu thương tôi nhất trên cuộc đời, dù chỉ là một thay đổi nhỏ bà cũng nhận ra, tôi nhìn mẹ trả lời.

_Con khỏe mẹ ạ.

_Sao mà nhìn con xanh xao, ốm yếu thế.

_Lâu quá mẹ ko gặp nên thấy con vậy chứ con khỏe như voi có ốm đau, bệnh tật gì đâu.

Lúc này tôi mới đưa mắt nhìn sang bố của mình. Ông đứng từ xa nhìn về phía tôi, đôi mắt cũng đã đỏ ngầu, tuy bố ko ôm ấp, thể hiện sự lo lắng như mẹ nhưng tôi biết ông rất thương tôi, chẳng qua là tình thương ấy bố giấu vào trong lòng.

_Mình vào nhà thôi.

Một tay cầm lấy chiếc vali một tay mẹ kéo tôi vào trong nhà vừa ngồi xuống ghế bà đã hỏi.

_Thằng Quý ko về cùng con à.

Tôi nhìn mẹ rồi lại quay sang bố, ánh mắt của họ đang đợi câu trả lời của tôi. Tôi nhìn thấy bộ mẹ như vậy thì có chút chạnh lòng, lấy chồng mấy năm mới về thăm nhà một lần mà lại ko có chồng cùng về nghĩ thì nghĩ vậy nhưng vẫn vui vẻ trả lời bố mẹ.

_Đáng ra a ấy về với con nhưng khi ra sân bay làm xong thủ tục thì mẹ chồng con lại gọi ,bà bảo bà ko khỏe nên a ấy phải về đưa mẹ chồng con đi bệnh viện. Mà bố mẹ yên tâm a ấy sẽ bay ra đây sớm thôi ạ. A ấy bảo với con thế .

Thấy tôi nói vậy bố mẹ cũng thở phào, cơ mặt của cả hai người đều giãn ra, nhìn biểu hiện của bố mẹ tôi biết họ đang lo cho tôi. Ko cần nói tôi cũng đoán được bố mẹ đang lo lắng chuyện gì. Sau khi nghe tôi nói xong xuôi bố mới lên tiếng.

_Thôi được rồi. Chị xui ốm thì để thằng Quý ở nhà chăm sóc, khi nào nó vào thì vào. Con Quỳnh vào rửa tay chân ,mặt mũi rồi nghỉ ngơi tí đi , mẹ nó chạy ra chợ mua cái gì ngon ngon về nấu cho con nó ăn.

_ Đúng rồi con vào nhà nghỉ ngơi đi, bố nó ra bắt con gà làm thịt, tôi chạy ra chợ mua ít đồ về nấu cơm cho con.

_Thôi bố mẹ… ăn cơm bình thường là được rồi ạ.

_Lâu lâu con mới về để bố mẹ nấu cho ăn.

Mẹ tôi nói đến đây thì cũng vội vàng lấy chiếc xe đạp cũ kĩ của mình đạp nhanh ra chợ, bố thì ra sau nhà bắt gà làm thịt. Nhìn thấy hai người lo lắng cho tôi như vậy ,tôi lại tự trách bản thân mình, bố mẹ sinh tôi ra vất vả cho tôi ăn học đến nơi đến chốn rồi đi lấy chồng chưa có một ngày chăm sóc, phụng dưỡng ông , mà chỉ biết cắm đầu chăm sóc cho mẹ chồng còn bị bà đay nghiến.

Càng nghĩ tôi lại càng thấy thương bố mẹ của mình, đôi mắt cũng đã đỏ hoe nhưng mà tôi ko khóc, tôi ko muốn bố mẹ lại phải lo lắng cho mình. Thời tiết ở Nha Trang ko khắc nghiệt như ngoài bắc, khí trời cuối năm thật dễ chịu. Tôi kéo vali đi vào nhà, bước vào căn phòng nhỏ xíu ngày xưa của mình . Mọi thứ đều như cũ và rất sạch sẽ ,có lẽ mẹ vẫn hay lau dọn mọi thứ trong phòng cho nên nó mới được sạch sẽ như vậy.

Cất chiếc vali vào một góc phòng, tôi lấy điện thoại gọi cho Quý, tiếng chuông vang lên rồi lại tắt đi, ko biết mẹ chồng tôi có bị gì nghiêm trọng ko mà tôi gọi đến cuộc thứ ba Quý mới nhấc máy.

_A nghe đây.

_Mẹ sao rồi a. Có bị gì nặng ko.

_À...mẹ à...mẹ… ko sao cả … chỉ mệt tí thôi…

Thấy Quý nói như vậy tôi cũng đỡ lo lắng đi vài phần sau đó mới nói .

_Em đến nơi rồi a ạ. Khi nào a có thể bay ra đây.

_Em cứ ở đó chơi với bố mẹ thoải mái đi. A đã đặt vé rồi mùng 1 tết a có mặt ở đó.

_Vâng. Vậy e đợi a ra rồi mình cùng về.

_Ừ. Thôi a đang bận có gì nói sau nhé.

Tôi chưa kịp trả lời thì Quý đã tắt máy chỉ còn lại tiếng tút tút vang vọng. Đặt chiếc điện thoại xuống bàn lấy bộ quần áo tôi đi vào tolec tắm rửa, đến khi bước ra ngoài thì mẹ đi chợ cũng đã về. Tôi xuống bếp lấy số thực phẩm mà bà vừa mua ra phụ giúp nhưng mẹ vừa thấy tôi chạm tay vào túi đồ đã bảo.

_Cứ để đó cho mẹ làm. Con đi đường xa mệt thì về phòng ngủ một giấc đi. Nấu xong mẹ gọi dậy.

_Con đi máy bay mà , ko mệt gì đâu. Mẹ để con phụ làm cho nhanh.

_Thôi ko cần. Mày trước giờ biết làm gì đâu, thôi cứ về phòng nằm ngủ ko thì đi loanh quanh chơi đi cơm chín mẹ gọi.

_Bây giờ biết nấu nhiều món lắm ,ko còn vụng về như trước nữa đâu mẹ.

_Biết cũng kệ, về nhà chơi với bố mẹ thì cứ chơi cho thoải mái ko cần phải làm gì cả. Để đấy cho mẹ.

Dù tôi có nói thế nào thì mẹ vẫn ko cho tôi phụ, bà cứ muốn kham hết việc vào mình để cho tôi có thời gian nghỉ ngơi. Nhìn thấy mẹ như vậy tôi lại càng thương bà nhiều hơn, đối với người khác tôi ko là gì nhưng đối với bố mẹ , tôi lúc nào cũng được chăm sóc, nâng niu như một cô công chúa.

Mẹ ko cho tôi phụ việc cho nên tôi phải đi về phòng của mình , nằm ra giường nghỉ ngơi một tí. Dạo này tôi làm việc nhiều quá cho nên bị thiếu ngủ, mắt lúc nào cũng có cảm giác nặng ,thèm ngủ kinh khủng. Nằm xuống giường ko bao lâu tôi đã chìm vào giấc ngủ.

Mãi cho đến khi mẹ nấu cơm chín bà gọi tôi mấy lần tôi mới có thể mở mắt ra, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo lắm.

_Gì vậy mẹ.

_Dậy ăn cơm . mẹ nấu xong cả rồi.

Lúc này tôi mới biết hóa ra mình ngủ quên mất cho nên nhìn mẹ cười hì hì rồi ngồi dậy rời khỏi giường. Rửa mặt mũi tay chân rồi đi xuống bếp ăn cơm cùng bố mẹ.

Nhìn thấy số thức ăn mà mẹ chuẩn bị nước bọt của tôi đã túa ra. Ngồi xuống chiếc ghế tay bê bát cơm.

_Con mời bố mẹ.

Sau đó tôi gắp thức ăn bỏ vào bát cơm của bố mẹ tồi bỏ vào bát của mình ăn ngon lành. Bố mẹ cứ liên tục gắp món này món khác bỏ vào bát cho tôi. Cả nhà ba người chúng tôi ăn uống vui vẻ như khoảng thời gian trước kia. Tôi ăn một lúc hết hai bát cơm no căng cả bụng rồi nhìn bố mẹ nói.

_Cơm mẹ nấu là ngon nhất.

Mẹ nghe tôi nói thế thì mỉm cười, đứng dậy mở tủ lạnh lấy đĩa hoa qua đặt xuống bàn ngay trước mặt tôi.

_Ko cần phải nịnh mẹ. Ăn cơm no rồi thì ăn hoa quả đi.

Nhìn đĩa hoa quả toàn là những loại tôi thích, sóng mũi tôi lại cay xè, bố mẹ quả là người lúc nào cũng nghĩ cho tôi nhiều nhất. Ngay cả những món tôi thích mẹ cũng chưa từng quên. Ăn cơm xong xuôi mẹ lại ko cho tôi dọn dẹp, rửa bát bà lấy lý do.

_Con rửa bẩn lắm. Để mẹ rửa cho sạch vừa ý của mẹ.

Tôi nghe mẹ nói thế dù rất muốn phụ giúp nhưng tính mẹ tôi trước giờ là vậy. Bà rất kĩ trong việc rửa chén bát, nếu người khác rửa ko vừa ý bà cũng im lặng lấy ra mà rửa lại cho nên tôi ko tranh với mẹ nữa mà đứng dậy.

_Vậy con sang nhà con Huệ tí nhé. .

_Ừ. Về đây cứ đi chơi cho thoải mái.

_Vâng.

Lấy cái nón lá của mẹ đội tạm lên đầu tôi đi sang nhà con Huệ bạn thân từ bé của mình. Hai chúng tôi học cùng với nhau từ nhỏ bây giờ cả hai cũng đã có gia đình, nhưng mà nó lấy chồng gần nhà còn tôi thì lấy chồng tận miền bắc xa xôi.

_Huệ ơi... Mày có nhà ko.

Nhà nó nuôi nhiều chó cho nên tôi ko dám vào mà đứng trước cổng gọi . Nghe thấy tiếng tôi gọi con Huệ từ trong nhà đi ra, mang cái bụng bầu đã to quá mặt.

_Ai vậy.

_Tao Quỳnh nè...

Nó nghe thấy tên tôi thì vui vẻ đi nhanh ra mở cổng rồi ôm chầm lấy tôi khóc thút thít

_Con quỉ mày đi gì mà mấy năm mới về...

Ông bà ta nói quả ko sai ,phụ nữ mang thai ai cũng dễ xúc động, khổ nổi cái bụng bầu của nó đã to quá rồi ôm cũng khó khăn, tôi vừa cười vừa vỗ nhẹ lên tay nó.

_Thôi được rồi sắp làm mẹ còn nhõng nhẽo, bỏ tao ra đi mày ôm thế này cấn bụng lắm.

Con Huệ nghe tôi nói thì cũng buông tay ra khỏi người tôi, dùng tay mình quệt qua quệt lại hai hàng nước mắt trên mặt.

_Mày vào nhà đi.


trướctiếp