Đúng là Tần Kiêu không gạt cô, năm mới sắp đến, công ty thật sự rất bận.
Anh đến thành phố M một chuyến, lúc trở về lại phải dành nhiều thời gian hơn để giải quyết công việc.
Khi không phải gặp mặt Tô Lăng, quả thật Tần Kiêu là kiểu người lý trí đến mức lạnh lùng.
Anh lên máy bay lúc tám giờ, đem quà tặng đến cho cô, sau đó lại vội vàng lái xe tới sân bay.
Tô Lăng nhìn chiếc xe đã khuất xa của anh, trong phút chốc thì cô chợt cảm thấy, Tần Kiêu của hiện tại tốt hơn rất nhiều so với người có dục vọng
chiếm hữu mạnh mẽ đến mức biến thái lúc trước.
Lời nói tối qua của anh đã lật tẩy những suy nghĩ u ám mà cô từng có, khiến cô cảm thấy thật sự hổ thẹn.
Sau khi Tô Lăng trở về, một lát sau Đường Tư cũng thức dậy, cơn đau bụng
kinh của chị ta chỉ đau một ngày nên hôm nay vẻ mặt đã tốt hơn rất
nhiều.
Nhìn thấy Tô Lăng mang mũ tai thỏ giật giật hai bên và
khăn quàng cổ màu đen bằng lông nhung, trong mắt chị ta hơi kinh ngạc:
"Lăng Lăng, em mua nó khi nào vậy?"
Tô Lăng có phần xấu hổ: "Vừa mới mua ấy."
Đường Tư gật gật đầu: "Đẹp lắm, màu đen sẽ đỡ bẩn."
Đường Tư nói thêm: "Đạo diễn Đổng nói hôm nay tuyết vẫn còn rơi, tạm thời
nghỉ ngơi một tý, không quay phim, nếu như em không còn việc gì khác thì ngủ một giấc, lấy lại cảm giác đi."
Tô Lăng ngẩn người, mỗi khi có chuyện thế này thì Đổng Húc sẽ tự mình gọi điện thoại đến nói cho
cô, bây giờ để Đường Tư chuyển lời, có lẽ cũng là để ý tới chuyện tối
hôm qua.
Tô Lăng thầm thở dài, song cô cũng hết cách với chuyện này rồi.
Trong bụng chứa nhiều khúc mắc, dù như nào cũng không có thể trở về quá khứ.
Tuy nhiên lúc bắt đầu quay phim lại, dường như Đổng Húc cũng không có thay đổi gì khác, nên quay như thế nào thì quay thế đó.
Tới tháng Mười Hai, bộ phim "Tù nhân" đã được quay xong.
Giai đoạn chế tác hậu kỳ còn phải cần một khoảng thời gian nữa, chắc là sẽ không xong kịp trước Tết Nguyên Đán.
Đổng Húc cũng không để ý đến điều đó lắm, những tác phẩm anh ta sản xuất ra đều hoàn mỹ, cũng không cần phải vội vàng.
Ngày đó khi quay xong "Tù nhân", bầu không khí trong đoàn phim rất vui vẻ.
Mọi người đi nhậu nhẹt chúc mừng, Phùng Lệ Phi say quắc cần câu, ánh mắt nhìn Tô Lăng hơi trắng trợn.
Tô Lăng không quen bị người nhìn chăm chăm như vậy nên rất không tự nhiên.
Phùng Lệ Phi nói: "Tô Lăng, nếu em không có bạn trai, không bằng suy nghĩ đến anh thử xem?" Anh ta nói rất thẳng thắn, dù sao anh ta cũng có kinh
nghiệm phong phú trong chuyện tình cảm, theo đuổi con gái cũng rất mãnh
liệt.
Mọi người đứng lên ồn ào đùa giỡn.
Đổng Húc liếc mắt sang Tô Lăng, sau đó lại nhìn về phía Phùng Lệ Phi, trong mắt lờ mờ chế giễu.
Nếu như Phùng Lệ Phi biết đến sự tồn tại của Tần Kiêu, e là sẽ sợ đến vỡ cả mật.
Trịnh Tiểu Dã cười tủm tỉm: "Tôi thấy hai người rất xứng đôi đấy, cô đồng ý
đi Tô Lăng." Cô ta vừa nói câu này xong thì người đại diện lập tức kéo
kéo tay áo cô ta.
Trịnh Tiểu Nhã không nhịn được mà cau mày, cuối cùng cũng không hé răng nói nửa lời.
Đường Tư rất bực bội, cô vui như thế thì sao cô không đồng ý đi? Trịnh Tiểu
Nhã cô và Phùng Lệ Phi cũng rất xứng đôi đó! Hơ nói không chừng cô còn
chả xứng với người ta.
Nhưng mà làm một trợ lý, chị ta cũng không thể oán giận một ngôi sao nữ ở tuyến một được.
Đường Tư nói đỡ: "Cô Trịnh cứ nói đùa, Lăng Lăng còn chưa tốt nghiệp nữa, để
Tô Lăng coi như không nghe thấy gì.
Mọi người ồn ào chuyện này một hồi rồi cũng thôi.
Tô Lăng quay phim xong cũng rất vui vẻ, quay phim ở thành phố M vô cùng mệt, bây giờ mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Việc làm Tô Lăng vui vẻ nhất chính là bản thân học được nhiều thứ, mỗi diễn
viên mà Đổng Húc chọn đều cực kỳ xuất sắc, cô đã học hỏi rất nhiều điều
từ bọn họ.
Nghị lực là tài sản vô giá khó có được.
Mà hiện tại, trong thẻ của cô cũng có tận bảy con số rồi.
Nhìn thấy một loạt con số không đó, Tô Lăng vẫn có loại cảm giác không chân thật lắm.
Cô quen với việc nghèo rớt mùng tơi, nghèo đến nỗi không có cảm xúc gì với tiền bạc.
Chỉ là khó tránh khỏi việc cảm thấy đời người không có gì tồn tại lâu dài,
lúc bà ngoại bị bệnh cần tiền nhất thì cô lại không đủ sức, bây giờ bà
ngoại đã qua đời, cô cầm số tiền này cũng không biết dùng để làm gì.
Cô thu dọn đồ đạc rồi trở về nhà, nghĩ ngợi một chút lại quyết định về trường học trước.
Cuộc thi cuối kỳ sắp diễn ra, thi xong thì cũng nghỉ Tết.
Tô Lăng lấy được thù lao, đeo khẩu trang trở về trường học.
Trên đường gặp phải những người nhận ra mình, cô đều hết sức vui vẻ mà đến
chào hỏi với họ, mọi người cũng biết nếu gây ra náo động sẽ không tốt,
vì vậy ai cũng tràn đầy ý tốt mà đè thấp giọng xuống, dù tiếp tục kích
động cũng không làm bại lộ thân phận của Tô Lăng.
Tô Lăng suy nghĩ, thật ra cô nên dùng một cách khác để rời khỏi sân trường.
Bây giờ không có tiết học, cô định đi vào kí túc xá để tìm Vân Bố, nhưng vẻ mặt Chu Uyển Uyển lờ mờ: "Vân Bố đi quay phim rồi, cậu ấy chưa nói cho
cậu biết hả?"
Tô Lăng sững người, mấy tháng nay cô có liên lạc
qua điện thoại với Vân Bố nhưng mỗi lần như vậy, Vân Bố đều kể ở trường
học thế này rồi trường học thế kia, Tô Lăng hoàn toàn không ngờ đến Vân
Bố sẽ đi quay phim.
Chu Uyển Uyển nói thêm: "Cậu ấy nhận một kịch bản tiên hiệp, đi quay gần một tháng rồi."
Lúc này là tháng Mười Hai, thời tiết vốn đã lạnh, song sau khi Tô Lăng nghe thấy thì toàn thân lập tức phát rét.
Cô đã dặn đi dặn lại hàng trăm hàng ngàn lần rằng Vân Bố cố gắng đừng nhận phim tiên hiệp, nhưng Vân Bố vẫn đi.
Tô Lăng tính toán thời gian, sắc mặt cũng tái lại không còn chút máu, cô vội vàng gọi điện thoại cho Vân Bố.
Điện thoại vang lên hồi lâu cũng không có ai bắt máy.
Trong lòng Tô Lăng sốt ruột, hỏi Chu Uyển Uyển: "Sao Vân Bố nhận được bộ phim này vậy? Đoàn phim này ở đâu?"
Chu Uyển Uyển không rõ lắm. Cô ta buông cái gương trên tay xuống, trả lời:
"Tôi cũng không biết, nhưng có một khoảng thời gian Vân Bố không vui vẻ
lắm, bề ngoài như bị mất ngủ, sau đó thì cậu ấy đi thử vai khắp nơi,
cuối cùng cũng trúng tuyển, lúc đó còn rất vui nữa."
Tô Lăng không còn cách nào, chỉ có thể đi đến mấy cái đoàn phim ở kiếp trước để tìm người.
Cô còn nhớ rõ cái đoàn phim quay bộ "Liên Hoa Lục" kia, nhắc tới là đau
lòng, kiếp trước Vân Bố xảy ra chuyện, đoàn phim đã đè chuyện này xuống
rồi tiến hành quay hình như thường.
Ai cũng không biết rằng tại đây đã có một cô gái xinh đẹp như hoa đã mất mạng trong bộ phim này.
Sau khi bố và mẹ kế của Vân Bố được bồi thường một khoản tiền lớn thì cũng không tiếp tục nhắc đến chuyện này nữa.
Cũng may đoàn phim đó ở ngay thành phố B, Tô Lăng ngồi xe tới đó, bên đó đúng đang quay phim.
Tô Lăng bị ngăn lại không đi vào được, cô vô cùng lo lắng: "Xin anh cho
tôi vào trong một chút thôi, tôi tìm bạn của tôi, cô ấy tên Vân Bố."
Người đó nhìn cô bằng nửa con mắt: "Được rồi được rồi, mỗi ngày đều có người
tới đây tìm người, cũng đều nói là tìm bạn của mình, theo đuổi người nổi tiếng cũng không thể theo tới nơi này chứ, tránh ra đi!"
Tô
Lăng không có cách nào, kiếp này có rất nhiều việc đã xảy ra sớm hơn dự
tính, một ngày thôi cô cũng không thể đánh cuộc được.
Bây giờ
không có tin xấu nào truyền ra, chứng tỏ là Vân Bố vẫn bình an khỏe
mạnh, cô biết có nhiều lúc số phận rất mạnh mẽ, nhất định phải ngăn cản
toàn bộ chuyện này.
Tô Lăng không vào được, chỉ có thể cầu cứu người khác.
Đầu tiên cô gọi điện thoại cho Lâm Thanh, Lâm Thanh nghĩ một chút rồi đáp:
"Phim "Liên Hoa Lục" hả? Lúc trước từng nghe tới nhưng vốn đầu tư của
phim này không lớn, diễn viên tới thử vai cũng chưa ký hợp đồng nghệ sĩ
gì, chị không có cách liên lạc với đạo diễn. Em tới đó làm gì vậy?"
Tô Lăng không thể giải thích cho cô ta, vội vàng nói hai câu rồi tắt máy.
Cô chợt khựng lại, gọi cho Tần Kiêu.
Cô nhớ rõ lúc Vân Bố xảy ra sự cố, cũng là lúc Tần Kiêu dẫn cô đi tới đoàn phim, chắc chắn anh sẽ có cách.
Đời này, đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại cho anh.
Vốn dĩ Tần Kiêu đang họp, có một hạng mục bất động sản làm rất tệ, anh đang chửi người thì di động vang lên.
Lẽ ra Tần Kiêu sẽ không chút nghĩ ngợi mà tắt máy, thế nhưng khi liếc qua màn hình di động, anh bất ngờ cau mày.
Quản lí bị mắng đến mồ hôi chảy đầy đầu thì nhìn thấy tổng giám đốc Tần đi ra ngoài nghe điện thoại với ánh mắt kỳ lạ.
Tần Kiêu nở nụ cười: "Lăng Lăng, chủ động vậy sao, nhớ tôi à?"
Tô Lăng không trả lời vấn đề này, cô không hề ấp a ấp úng, nói hẳng mục
đích gọi đến: "Tần Kiêu, tôi không vào được đoàn phim "Liên Hoa Lục",
anh có thể giúp tôi tìm cách được không?" Thái độ nhờ người khác giúp đỡ của cô rất chân thành, giọng nói vô cùng mềm mại: "Tôi xin anh đấy."
Anh nghe xong thì cơ thể tê dại một cách kỳ lạ.
Tô Lăng cầu xin anh ư?
Trong bụng anh mắng một câu thô tục, bị cái loại vui sướng kỳ quái này chiếm
lấy, anh cảm thấy chắc chắn mình là một tên biến thái rồi.
Tần
Kiêu không dám bàn điều kiện với cô, thật ra không phải không muốn, dù
sao lúc này nói điều kiện thì quá nửa là cô sẽ đồng ý, nhưng chỉ sợ lần
sau sẽ không có loại chuyện tốt như vậy.
Anh đè giọng, bình tĩnh trả lời: "Được, em chờ tôi một chút."
Tần Kiêu gọi Hạ Tẩm tới: "Cô đi kiểm tra đoàn phim "Liên Hoa Lục" xem, nói
cho ông ta biết Tần Thị muốn đầu tư, để ông ta cho Tô Lăng vào trong
trước đi."
Vô cùng đơn giản và thô bạo, khóe miệng Hạ Tẩm giật giật, đi làm việc thôi.
Tô Lăng đợi một lát thì đạo diễn của "Liên Hoa Lục" ra ngoài đón cô vào.
Đoàn phim của bọn họ đang quay được một nửa thì nhận được cuộc điện thoại
ngoài ý muốn, bộ phim "Liên Hoa Lục" chỉ là một bộ phim chiếu mạng,
không có kinh phí gì.
Tần Thị muốn đầu tư, ông ta có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, té ra bây giờ đi đường mà cũng có thể nhặt được vàng cơ đấy.
Đạo diễn cảm thấy bản thân mình sắp bốc lửa tới nơi, Hạ Tẩm nói rất gấp,
ông ta vội vàng hô cắt, diễn viên đang treo trên dây cáp còn chưa được
kéo xuống thì đạo diễn đã đi ra đón người.
Tô Lăng đã đoán được
kết quả của lần dựa hơi này, cô căng da đầu xin lỗi đạo diễn, dù sao đây cũng là chuyện quan trọng liên quan đến sống chết, cô đi theo đạo diễn
vào bên trong.
Đây là một trấn nhỏ để quay phim cổ trang.
Thiết bị thật sự kém hơn bộ phim "Mười Hai Năm Phong Trần" trước đây rất
nhiều, kết quả là khi Tô Lăng mới đi được nửa đường, bỗng dưng bên kia
hét ầm lên.
Có người la to: "Dây cáp bị đứt rồi!"
"Trời ơi!"
Trong lòng Tô Lăng căng thẳng, cái gì cũng không thèm nghĩ nữa mà chạy nhanh qua bên đó.
Sắc mặt đạo diễn cũng thay đổi, vội vàng theo sau.
Vân Bố nằm trên mặt đất, trên người trầy trụa chảy máu, xương tay của cô
nàng bị gãy, vô cùng đau đớn, thế nhưng không bị ngất đi, mà bởi vì quá
đau nhức nên bật khóc tại chỗ.
Tô Lăng chen vào đó: "Vân Bố!"
Nhìn thấy Vân Bố đang khóc mà không chết ngay tại chỗ giống kiếp trước, Tô
Lăng nhẹ nhàng thở ra rồi lập tức gọi cho xe cấp cứu.
Môi Vân Bố cũng bị đập trúng, có chảy máu, thoạt trông rất đáng sợ.
Tô Lăng không dám chạm vào cô ấy, sợ sẽ khiến tình trạng vết thương của Vân Bố càng nghiêm trọng hơn.
Xe cấp cứu nhanh chóng đến, Vân Bố được nâng lên xe. Tô Lăng cũng lên theo.
Đạo diễn thấy tim mình đập điên cuồng: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Chân của người bên cạnh cũng mềm oặt: "Cũng... May mà chúng ta đã dừng quay
phim lại giữa chừng, sau khi đạo diễn hô cắt, chúng tôi đã nghĩ rằng
cũng không biết lúc nào mới quay phim tiếp nên để nhân viên công tác kéo hai cô ấy xuống đất, ai ngờ lúc dây cáp của Vân Bố mới thả xuống một
nữa thì bị đứt. Phía dưới là dốc núi và đá tảng, nếu như bị đứt trên
không, vậy...."
Vậy thì có lẽ hôm nay Vân Bố đã chết ở trong này rồi.
Đạo diễn hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên cảm thấy may mắn khi Tần thị
gọi điện thoại tới rồi mang đến sự trùng hợp như vậy, nếu không thì đây
là một mạng người đấy.
Lúc Vân Bố đang được phẫu thuật, Tô Lăng lo lắng đi qua đi lại, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện cho Vân Bố đừng xảy ra chuyện gì.
Tô Lăng không biết toàn bộ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, nếu như hôm
nay cô thật sự tới chậm hơn một chút thôi, vậy thì dây cáp của Vân Bố sẽ bị đứt ngay giữa không trung.
Sau khi tan họp, Tần Kiêu đi ra, Hạ Tẩm đang chờ ngoài cửa.
Anh làm việc rất dứt khoát, bước đi củng rất nhanh, Hạ Tẩm bước nhanh theo sau anh.
Tần Kiêu vừa đi vừa hỏi: "Tình hình bên "Liên Hoa Lục" sao rồi?"
Hạ Tẩm vừa gọi điện thoại sang đó, lúc này cũng thổn thức: "Đạo diễn nói
bên bọn họ xảy ra chuyện, một diễn viên tên Vân Bố ngã từ trên cáp
xuống."
Tần Kiêu cảm thấy cái tên này rất quen.
Suy nghĩ cẩn thận mới nhớ là bạn của Tô Lăng, có vẻ người này có quan hệ rất tốt với cô.
Trời sinh Tần Kiêu là người lạnh nhạt, chỉ cần không phải Tô Lăng xảy ra
chuyện thì dù là ai chết, anh đều không có cảm giác gì, vì vậy anh hỏi
cho có lệ: "Ngã có nghiêm trọng không?"
Hạ Tẩm đáp: "Dạ không
biết nữa, trước mắt đang ở bệnh viện, nhưng mà tổng giám đốc Tần, anh
thấy có đúng lúc không, đạo diễn vừa gọi điện thoại đến cảm ơn chúng ta
đấy, bọn họ dừng quay phim lại giữa chừng, diễn viên đó được cáp treo
thả xuống hơn một nửa mới ngã, nếu như không dừng lại thì có thể đã xảy
ra tai nạn chết người rồi."
Vốn là Tần Kiêu không để ý tới, nhưng khi nghe nói như vậy thì đôi mắt chợt nheo lại.
Là hơi trùng hợp thôi sao.
Cũng quá trùng hợp rồi.
Lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại cho anh, còn cầu xin anh giúp đỡ không do dự chút nào, giọng điệu cũng rất nôn nóng, giống như là biết Vân Bố
sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Việc này thật thú vị đấy, vì sao cô sẽ biết trước?
Tần Kiêu nhớ tới những lời kỳ lạ mà Tô Lăng đã nói lúc uống rượu ở Vân
Thượng Tinh Không, còn có giấc mơ kỳ quái, khiến người ta phải đau lòng
mà anh đã mơ thấy.
Ngay từ đầu cô đã chán ghét anh, tuy lúc đó
anh ương ngạnh đùa giỡn cô nhưng cũng chỉ là phản ứng bình thường của
đàn ông, chưa đến nỗi khiến cô hận anh. Hơn nữa, rõ ràng ban đầu là cô
ấy xinh đẹp như thế lại xuất hiện trong phòng tắm của anh dưới bộ dáng
trang điểm như ma quỷ.
Liên kết tất cả các tình tiết này với chuyện của Vân Bố thì nghĩ thế nào cũng cảm thấy có vài việc rất khó hiểu.