Cô bé nhìn lại huy hiệu trên tay trái của mình, huy hiệu màu đen tuyền có khắc một con bồ câu - đó là huy hiệu cấp bậc
thấp nhất.
Cô bé lại nhìn Melissa, lập tức cảm giác được dáng người của đối phương càng ngày càng cao lớn.
Trong toàn bộ các trường Crown của Bạch Chỉ, có thể được đánh giá là ưu tú
thì nhiều lắm cũng chỉ có mấy chục người trong số mấy chục ngàn sinh
viên mới nhập học hằng năm. Nói cách khác, cô gái trước mắt chính là một trong những sinh viên mới xuất sắc nhất năm nay.
"Em... Em tên là Selena... Chuyện vừa nãy... thực sự xin lỗi..."
Lông mày Melissa dựng lên, cô ta đang định nói thêm cái gì thì cách nơi đây
không xa vang lên tiếng súng. Sau đó, cô ta thấy trước ngực cô bé này
phun ra một vệt máu rồi ngã xuống đất.
"Cô...?" Cô ta hét lên rồi nhìn về phía tiếng súng nổ, tung ra một chưởng.
Tà năng biến thành ánh sáng xanh bay ra nhanh như chớp, bắn trúng người
vừa nổ súng. Người kia không kịp kêu tiếng nào đã bị tà năng đập trúng
đầu, hộp sọ vỡ toang, ngã nhào xuống đất mà chết.
Sáng sớm, trên đường phố vốn vắng vẻ, khi thấy có người chết thì mọi người
lại vội vàng tránh xa ra nên trông càng hiu quạnh. Mà mấy người phía
ngoài thấy vậy cũng hoảng sợ, không dám đi tới nơi đây.
Melissa đang định đi tới xem xét vết thương cho cô bé này thì lại thấy đối phương bật dậy, kéo tay cô chạy trốn.
"Mau trốn đi! Đi theo em!"
Melissa hét lên, định giằng tay ra. Bởi vì cô ta ngủ dậy muộn, nếu như bây giờ
không đi tới Tâm Linh Thành Bảo thì cả bài học của hôm nay đều mất
trắng! Đáng tiếc, cô bé trước mắt không hiểu được ý của Melissa, vẫn cứ
phăm phăm kéo cô ta đi với tốc độ cực nhanh. Chỉ một loáng, họ đã xông
vào ngõ nhỏ, rõ trái rẽ phải vài lần rồi biến mất.
...
...
"Melissa đâu? Tại sao còn chưa tới?" Giáo sư Umandila hỏi bằng giọng khó chịu.
Trong lớp, tất cả người mới đều đã tới, chỉ còn lại vị trí của Melissa còn
trống. Lâm Thịnh liếc nhìn vị trí trống kia, cũng không nói thêm gì.
"Melissa trốn học lần một, ghi lại." Giọng nói của Umandila trở nên lạnh lùng, nói tiếp: "Bây giờ bắt đầu học thôi."
"Hôm qua, tôi đã giảng tới phần phương pháp rèn luyện thủy tinh sơ cấp, chắc là các cô các cậu cũng đã tự thực hành ở nhà rồi đúng không. Tập luyện
tà năng không thể dựa vào người khác, chỉ có thể tự mình chăm chỉ rèn
luyện. Ba giai đoạn đầu là tăng trưởng, mô phỏng, hoạt hóa tức thời. Có
lẽ chúng ta đã quá quen thuộc với ba giai đoạn này rồi. Thế nhưng đối
với người tà năng không được học tập một cách có hệ thống thì những thứ
đó lại là phương hướng chỉ dẫn rất quan trọng. Bọn họ không được người
nào chỉ dạy, tự mình thức tỉnh tà năng, cũng không có mục đích và kế
hoạch luyện tập, cho nên rất dễ dàng đi vào trạng thái bùng nổ. Sau đây, tôi sẽ nêu lên vài vụ án để cho các cô cậu hiểu rõ, sau khi tà năng
bùng nổ thì sẽ xảy ra chuyện gì..."
Lâm Thịnh chăm chú lắng nghe
giáo sư giảng bài, mặc dù những thứ này đều có ghi trong tài liệu, thế
nhưng những thứ mà giáo sư đang nói đều là những thông tin được mở rộng
thêm, là những điều chỉnh nhỏ trong giáo án.
Tiết học cứ thế diễn ra trong vòng nửa tiếng.
Rầm!
Bỗng nhiên, cửa phòng học bị đẩy ra, Melissa thở hồng hộc đứng trước cửa.
"Giáo sư! Em..."
"Đứng ở đó, tới khi tan học thì thôi!" Umandila liếc nhìn Melissa, nói với giọng lạnh lùng.
Trên mặt của cô ta có vết máu, thế nhưng giáo sư cũng không quan tâm điều
này. Ông chỉ biết là Melissa tới muộn, hơn nữa còn rất muộn chứ không
phải muộn bình thường.
Các học viên trên lớp đồng loạt nhìn về
phía Melissa. Chỉ có Lâm Thịnh mới có thể cảm nhận được một loại hơi thở không rõ ràng trên người cô đại tiểu thư này... Cậu híp mắt lại suy
nghĩ, luồng hơi thở này có vẻ giống với hơi thở trên người đồ đệ Adolf
của cậu...
"Bảo vật Thiên Mệnh à?" Trong đầu Lâm Thịnh xuất hiện mấy từ này.
Bảo vật Thiên Mệnh cực kỳ hiếm, cũng bởi vì trên người Adolf có thứ này,
cậu lại tiếp xúc mỗi ngày nên mới có thể phát hiện được hơi thở rất mờ
nhạt này.
"Xét về nồng độ thì có lẽ cô ta không có bảo vật Thiên
Mệnh... Chắc là vừa mới tiếp xúc với bí bảo thôi..." Lâm Thịnh đưa ra
phán đoán của mình.
Nhưng điều này có liên quan gì đến cậu đâu chứ?
Cậu mỉm cười, tiếp tục tập trung lắng nghe bài giảng của giáo sư Umandila.
Melissa bị phạt đứng tại cửa lớp còn giáo sư Umandila tiếp tục giảng
bài.
Chẳng bao lâu sau, những kiến thức liên quan tới cấp bậc của tà năng đã được giảng hết. Lâm Thịnh giơ tay lên.
"Thưa thầy, em có một vấn đề muốn hỏi."
"Em cứ nói." Giáo sư Umandila dùng ánh mắt ấm áp nhìn cậu sinh viên xuất sắc này của mình.
Có thể nói Lâm Thịnh là một sinh viên xuất sắc nhất của ông, có một không
hai, làm một người luôn tôn thờ "thiên phú luận" như ông cực kỳ sảng
khoái.
Lâm Thịnh đứng dậy, nói dõng dạc.
"Em muốn hỏi là,
trong tà năng có kỹ thuật hoặc phương pháp nào có thể giúp rèn luyện,
tăng cường thể lực của chúng ta hay không?""Vấn đề này... mặc dù hơi vượt cấp nhưng thầy vẫn có thể trả lời em. Đó là:
có!" Giáo sư Umandila trả lời. Rồi ông xoay người lại, dùng phấn viết
lên trên bảng đen.
"Phương pháp kích thích, phương pháp ăn mòn, phương pháp thôi miên."
Ba nhóm từ được ông viết lên bảng.
"Đây cũng chính là ba phương pháp rèn luyện cơ thể, có thể nói tất cả các
phương pháp rèn luyện đều được sáng tạo ra dựa trên ba phương pháp này.
Nếu như em cần rèn luyện cơ thể thì tôi đề nghị em hãy chọn phương pháp
kích thích, bởi vì phương pháp này nhẹ nhàng nhất..."
Lâm Thịnh
tập trung ghi chép những ưu và khuyết điểm của cả ba phương pháp mà giáo sư Umandila đang giới thiệu cho cậu. Đáng tiếc là cả ba phương pháp này đều không phù hợp với yêu cầu của cậu. Bởi vì các phương pháp này đều
yêu cầu khả năng điều khiển tà năng cực mạnh, lại còn phải tốn rất nhiều thời gian và công sức nữa. Song, hiệu quả nó đem lại cũng không mạnh
lắm, còn không bằng cách rèn luyện bình thường như tập thể dục hay luyện võ thuật.
Dựa theo lời nói của giáo sư Umandila, đó là bởi vì tà năng có lực công phá rất mạnh, bình thường chỉ khi sắp đột phá giới hạn thì mới sử dụng nó để rèn luyện thể lực mà thôi.
Lâm Thịnh nhớ kỹ câu nói này.
Sau khi nghe giáo sư Umandila khuyên bảo thì trong lòng cậu xuất hiện một ý định không rõ ràng. Khác biệt với những người khác, trên người cậu có
hai luồng năng lượng đối lập là Thánh lực và tà năng. Thánh lực có thể
trị thương, khôi phục cơ thể, nên có lẽ cậu có thể sử dụng nó để chữa
trị tổn thương của cơ thể bởi tà năng sau khi rèn luyện.
Sau khi
kết thúc giờ học, tất cả sinh viên đều bị lôi đi lao động khổ sai, Lâm
Thịnh thì đứng dậy đi tới phòng luyện tập chung của lâu đài này. Cậu cần thử nghiệm để kiểm tra ý nghĩ của mình có đúng hay không.
Phòng luyện tập chung không phải là một phòng lớn, mà được chia ra làm hơn
mười phòng đơn, mỗi phòng đơn chỉ cho phép một người đi vào trong luyện
tập.
Lâm Thịnh chọn một cánh cửa, đi tới gần rồi ngẩng đầu nhìn về phía camera trên cửa.
Tút tút… Két.
"Chào mừng ngài, Lâm Thịnh."
Một giọng nữ dịu dàng truyền ra từ camera.
Lâm Thịnh đẩy cửa đi vào.
Căn phòng này được thiết kế theo hình trụ tròn, màu sắc trắng tuyền, không
gian cũng không lớn. Ngoại trừ bên ngoài cửa ra vào có khóa mã, trong
phòng cũng không còn thứ gì nữa cả, cả căn phòng đều có màu trắng toát.
"Chủ nhân lâu đài đã chuyển quyền hạn của ngài thành cấp bậc cao nhất, những vật phẩm cần thiết trong quá trình luyện tập, ngài có thể nhận miễn phí với giá trị không vượt qua năm trăm ngàn/ngày." Giọng nữ lại vang lên
một lần nữa.
Lâm Thịnh lại thầm cảm thán sự phân biệt đối xử quá
lớn, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống. Cậu dự định thử sử dụng phương pháp
rèn luyện dùng tà năng ăn mòn cơ thể, kích thích cơ thể sinh ra tế bào
mạnh hơn. Cách rèn luyện này rất đơn giản, chỉ là tiêu hao rất lớn.
Giáo sư Umandila vừa mới cung cấp các loại hình thức cơ bản, cách rèn luyện
và các vị thuốc chữa trị, người tà năng bình thường không có nhiều tiền
mua lắm thứ như vậy. Mà phương pháp ăn mòn chính là loại đơn giản và
tiết kiệm nhất trong các cách kể trên.
Ngồi trên sàn nhà, Lâm
Thịnh chầm chậm vận chuyển tà năng lan tỏa ra khắp toàn thân, chậm rãi
thả lỏng sự đè nén khống chế đối với tà năng.
"Bắt đầu đi..." Cậu nhắm mắt lại, thả lỏng đầu óc, mặc cho tà năng bắt đầu ăn mòn làn da của mình.