"Bây giờ tôi nổi tiếng đến như vậy hả? Ông thật là biết nói chuyện mà, làm tôi cũng hơi không nỡ ăn ông rồi..."
Két...
Cùng với một loạt tiếng ken két chói tai giống như kim loại bị biến dạng, vô số cánh tay màu trắng giống như xiềng xích từ bốn phương tám hướng chộp lấy một người, chậm rãi kéo xuống từ lỗ hổng trên trần nhà.
Người bị bắt điên cuồng giãy giụa không ngừng vặn vẹo, trên gương mặt ngập
tràn hoảng sợ và tuyệt vọng. Đương nhiên, đó chính là lão Jayne vừa mới
xông ra.
Cho dù thế nào thì lão ta cũng không ngờ được rằng lại
có thể vô tình gặp được Cardura - một người đường đường là kẻ mạnh cấp
Trấn Áp của cấp bậc Ngũ Dực, ở nơi khỉ ho cò gáy này. Rõ ràng là lão ta
vì muốn tránh tai họa, cho nên đã cố gắng lựa chọn nơi hẻo lánh nhất.
Rõ ràng là lão ta đã hết sức khiêm tốn.
Rõ ràng là...
Lão ta đã không có cách nào để suy nghĩ tiếp nữa. Trong đầu dần dần trống
rỗng, lão chỉ có thể cảm nhận được bắp thịt và xương cốt toàn thân mình
đang bị sức mạnh khổng lồ của cánh tay đè ép, phát ra âm thanh kẽo kẹt.
"Đại nhân Cardura! Nếu như sớm biết đó là ngài, tôi tuyệt đối sẽ không dám
làm càn! Tuyệt đối sẽ không dám gây ra bất kỳ bất lợi nào cho Adolf!!"
Lão Jayne kêu gào thảm thiết.
Mới vừa rồi, lão ta còn có dáng vẻ
như mọi thứ đều trong tầm tay, nhưng bây giờ lại vô cùng hoảng sợ, điên
cuồng cầu xin tha thứ. Lúc đó và lúc này tựa như hai thái cực rất rõ
nét. Adolf và Sina ở bên cạnh đứng xem hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
"Muộn rồi..." Cardura mỉm cười nói: "Đã quá lâu rồi tôi chưa được ăn một bữa thật ngon..."
"Điện hạ nghìn tay..." Đột nhiên một luồng khói đen nhanh chóng ngưng tụ
trong một góc của tầng hầm, hóa thành một chiến sĩ mặc giáp nặng màu
bạc, chính là binh sĩ Hầm Giam mà Lâm Thịnh vừa mới triệu hoán đến.
Ngoại trừ phái một phần ra bên ngoài để bảo vệ những người còn ở lại Tịch
Lâm, bên phía Lâm Thịnh có tổng cộng mười tên binh sĩ Hầm Giam.
"Điện chủ Lâm bảo ngài tạm thời dẫn lão Jayne qua đó. Đúng lúc hôm nay Thánh
Điện muốn dùng người, nếu như ông ta thật sự đồng ý quy phục Thánh
quang, chúng ta cũng có thể ban cho ông ta thêm một cơ hội." Binh sĩ Hầm Giam thấp giọng nói.
Cardura bĩu môi, có vẻ hơi tức giận.
"Bây giờ tôi ăn không ngon, ngủ không yên, vết thương còn chưa lành, điện chủ cũng không thể thông cảm cho tôi một chút sao?"
"Thuộc hạ chỉ nhắc lại nguyên văn lời của điện chủ. Xin lỗi điện hạ." Binh sĩ hầm giam thấp giọng nói.
Khi không chịu sự điều khiển của Lâm Thịnh, một ít phân hồn này cũng sẽ dựa theo ký ức và bản năng của mình để mà hành động. Thật ra, nếu so sánh
bọn họ với một sinh mạng độc lập thì chênh lệch cũng không lớn là bao.
Chỉ khác nhau ở chỗ, nòng cốt của mọi linh hồn của bọn họ chỉ có một, đó chính là bản thể của Lâm Thịnh.
"Vô ích!" Cardura cực kỳ bất mãn, chỉ huy vô số cánh tay bắt đầu hút lấy máu tươi của lão Jayne.Phù...
Cơ thể của lão Jayne đang còn khỏe mạnh lập tức khô héo và thu nhỏ lại
bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, chưa đến hai giây thì
đã co lại thành một ông già gầy gò cao khoảng một mét bảy.
Lão
kêu gào thảm thiết, vô cùng hoảng sợ không ngừng giãy giụa, nhưng vô số
cánh tay màu trắng cực kỳ mạnh mẽ ở xung quanh lại đang trói lão rất
chặt, căn bản là không chừa cho lão một đường sống nào.
Cảnh
tượng này làm cho lòng biết ơn sâu sắc vừa rồi của Adolf dành cho
Cardura nhanh chóng chuyển thành sợ hãi. Bây giờ thì cậu ta đã biết vì
sao lão Jayne vừa thấy đó là Cardura thì đã xoay người bỏ chạy. Đơn giản vì người này là ác ma!!
"Không cho tôi ăn người này, vậy hai
người ở bên kia thì ăn được chứ?" Cardura lại mong chờ một lần nữa, cặp
mắt sáng rực nhìn vào hai người Sina và Carney sau lưng Adolf. Ánh mắt
tà ác của nó làm cho cơ thể của Sina và Carney không khỏi run lên bần
bật.
"Thật không may." Một luồng khói đen khác nhanh chóng ngưng
tụ, hóa thành binh sĩ Hầm Giam số hai: "Điện hạ, điện chủ bảo ngài dẫn
theo hai người này đến chỗ ngài ấy."
Nụ cười một lần nữa tắt ngóm trên gương mặt nhỏ nhắn vừa mới có chút hí hửng của Cardura.
"Đi!"
Nó cảm thấy mình đi ra ngoài chỉ để làm lao động khổ sai, cái gì cũng
không cho ăn. Cardura xoay người, cả cơ thể tản ra, hóa thành khói đen
rồi biến mất. Vô số cánh tay màu trắng bịt mũi và miệng của lão Jayne,
cưỡng ép kéo lão ta đi.
Mà hai tên binh sĩ Hầm Giam kia thì đi đến trước người Adolf, dẫn bọn họ cùng nhau rời đi, hướng tới nơi ở của Lâm Thịnh.
...
…
Bên trong khu rừng rậm xanh biếc và trong lành.
Từng chùm tia sáng màu vàng rơi nghiêng nghiêng xuống, chiếu rọi dưới chân,
chiếu lên người và tóc Lâm Thịnh. Trong làn không khí trong lành là bụi
phấn hoa lơ lửng, thỉnh thoảng còn có bồ công anh nhỏ bé theo gió bay
qua.
Trên một bông hoa nhỏ màu vàng bên rìa cây có vài con côn
trùng nhỏ màu đen rung lên đôi cánh trong suốt, nhẹ nhàng đậu trên những cánh hoa trắng, lảo đảo bò vào bên trong nhụy hoa, thoang thả hút mật,
ăn phấn hoa.
Mọi thứ đều yên tĩnh mà bình yên như thế.
Khi Adolf đến nơi thì đã là nửa tiếng sau.
Vừa mới đến đây, cậu ta đã nhìn thấy Lâm Thịnh đang đứng quay lưng về phía
mình. Bây giờ Lâm Thịnh vẫn đang ở trong trạng thái Bán Long Hóa, toàn
thân không ngừng toát ra vẻ oai nghiêm của loài rồng. Cậu khoác trên
người bộ áo giáp màu đỏ thuộc về Công hội Chiến Sĩ, chỉ là không đeo rìu ngắn.
Cùng là một loại áo giáp, thế nhưng khi Lâm Thịnh mặc vào
thì khí chất lại khác hẳn với những chiến sĩ Huyết Khải của Công hội
Chiến Sĩ.
Vào lúc này, dường như trên người Lâm Thịnh còn phảng phất một chút khí chất của Vua Thép.Một mình Adolf được dẫn tới đây, chị cả và cha của cậu ta đã đi sơ cứu vết
thương. May mà đã được cứu viện kịp thời, chắc sẽ vượt qua được giai
đoạn nguy hiểm.
Trong số những sinh vật triệu hoán dưới quyền,
ngoài khả năng chiến đấu thì không một ai giỏi những vấn đề khác. Điều
đó làm cho Lâm Thịnh cảm thấy có lẽ mình nên ở bên trong giấc mơ tìm
thêm một vài quái vật có khả năng đặc biệt, triệu hoán về thế lực của
mình. Nhưng mà bây giờ cần phải giải quyết xong chuyện của Adolf trước
đã.
Cả người Adolf chật vật không chịu nổi, áo sơ mi trắng đắt
tiền trên người đã bị bụi bặm, nước mắt và vết máu nhuộm thành màu cháo
lòng, lộn xộn khó coi. Nhưng vẻ mặt của cậu ta lúc này lại mang đến cảm
giác giống như những người hành hương, thành kính mà chuyên tâm, cung
kính lại kiên định.
"Nhìn thấy chưa? Đó chính là ý nghĩa của sức mạnh." Giọng nói khàn khàn của Lâm Thịnh vang lên.
"Thật ra thì mọi người cũng chỉ là người vô tội bị vạ lây mà thôi. Vốn dĩ đây chỉ là cuộc nội chiến giữa cha và con trong gia tộc Jayne, mà các cậu,
ngay cả dư chấn bên trong nội chiến đó cũng không chịu được."
Adolf cúi đầu xuống, khẽ nắm chặt nắm đấm, trong mắt xuất hiện một tia không cam lòng.
"Xin điện chủ hãy ban cho tôi sức mạnh thần thánh!" Adolf khuỵu gối quỳ xuống.
"Có lẽ cậu nên gọi tôi là thầy." Lâm Thịnh vô cùng hài lòng với người học trò này.
Nếu như nói lúc trước cậu chỉ muốn kiếm chác một chút nguyện liệu và tiền
bạc từ chỗ cậu ta, tìm về một kẻ tiêu tiền như nước, vậy thì bây giờ cậu thật sự muốn thu nhận cậu ta, để cậu ta trở thành đệ tử của mình.
"Dạ... Thầy!" Adolf vội vàng lớn tiếp đáp.
"Thánh quang chỉ xem trọng người đã có chuẩn bị, cậu đã chuẩn bị xong tất cả để tu luyện chưa?" Lâm Thịnh bình tĩnh hỏi.
"Về mặt ý chí của em đã chuẩn bị xong, nhưng cơ thể của em thì lại quá yếu đuối..." Adolf nói có vẻ bất đắc dĩ.
"Không cần gấp..." Lâm Thịnh trả lời.
Bất cứ một năng lượng nào cũng đòi hỏi một quá trình tiến hành theo trình
tự, ngay cả Thánh quang cũng giống như vậy. Bản thân Lâm Thịnh, nếu như
không phải đã hấp thu quá nhiều ký ức linh hồn thì bây giờ, cùng lắm cậu cũng chỉ có thể biến thành người bình thường trong mắt của những người
siêu phàm mà thôi.
"Thầy... Tại sao, tại sao lại như vậy... tất cả những thứ này!?" Adolf bật thốt lên hỏi trong đau đớn và bất lực.
"Bây giờ tôi sẽ truyền thụ cho cậu phương pháp minh tưởng Hôi Ấn." Lâm Thịnh dự định bắt đầu tự mình mở một khóa học một thầy một trò, chính thức
truyền thụ Hôi Ấn Công Sự cho Adolf. Cậu biết Adolf đau đớn, cậu ta
không phải đau đớn vì cơ thể yếu ớt của mình mà là đang hỏi tại sao thế
giới này lại đột nhiên biến thành như vậy. Tại sao trật tự mà lúc trước
đã thiết lập lại sụp đổ.
"Rõ ràng là lão Jayne trắng trợn như
thế, nhưng tại sao lại có ít người biết về sự thật này vậy?" Trong lòng
Adolf nỗi đau buồn và sự nghi ngờ đang không ngừng bủa vây. Nhưng chẳng
bao lâu sau, cậu ta đã không có câu hỏi nào nữa.
"Người của chính phủ Tây Luân đã tới." Lâm Thịnh lên tiếng: "Bọn họ đang tẩy trắng tất
cả ký ức của mọi người. Tất cả ký ức của những người đã nhìn thấy."
"Tẩy trắng ký ức..."
"Đúng vậy... Đây chính là hiện thực. Nếu như bây giờ cậu vẫn còn đang ở trong biệt thự, kết quả duy nhất, cũng chính là bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý
muốn mà chết khi tòa nhà sụp đổ." Lâm Thịnh bình tĩnh nói.
"Vì ổn định cả một xã hội to lớn, bọn họ sẽ không cho phép vẻ tàn khốc thật sự của thế giới dễ dàng lộ ra ngoài."