Translator: Nguyetmai
"Ngài Kenhart đây là một
nhà khoa học nổi tiếng đến từ Euro, có mối quan hệ khá tốt với những sĩ
quan cấp cao của Lydum." Rocina úp mở nói ra điểm mấu chốt.
Ông ta đang cố ý uy hiếp đại ca sao!?
Saru đứng cạnh trợn trừng hai mắt, mãi vẫn không phản ứng lại được. Vốn dĩ
cậu ta còn cho rằng, chỉ cần hai người Đạo Linh thành khẩn cúi đầu nhận
lỗi thì có thể bỏ qua chuyện lần này. Dù sao bọn họ cũng chưa làm sai
chuyện gì, chẳng qua chỉ là không nói không rằng, dự định bỏ trốn mà
thôi. Vậy mà, bây giờ bọn họ lại dám cả gan lấy cái danh của Lydum ra uy hiếp Lâm Thịnh sao?!
"Chủ tịch, nếu như có thể thông qua vị
Kenhart này đây liên lạc với phía bên quân đội Lydum, đối với hội quán
của chúng ta có lẽ..."
Rocina còn chưa nói dứt câu, ông ta đã đột nhiên cảm nhận được một sức lực kinh hoàng đập tới trước mặt mình.
Ầm!!!
Mặt ông ta lập tức biến sắc, hai tay vội vàng giơ lên đỡ đòn.
Một tiếng "rắc" vang lên giòn tan, xương hai cánh tay chỉ trong phút chốc
đã gãy lìa. Cơ thể ông ta bị bắn văng ra ngoài, phần đầu đập mạnh vào
một thanh kim loại trên mạn thuyền, ngất xỉu tại chỗ. Lâm Thịnh thu tay
phải lại, đi một bước lên phía trước, uy lực của loài rồng lại tỏa ra
bốn phía chung quanh.
Hộc!!
Hô hấp của tất cả du khách
và nhân viên trên tàu quanh đó đều đông cứng lại, thậm chí cả trái tim
dường như cũng đập chậm lại một nhịp. Họ vội vàng lui ra sau, giống như
con đê phòng hộ yếu ớt gặp đợt sóng thần xô tới.
Còn lại Đạo Linh, sắc mặt ông ta trắng nhợt, lùi lại một bước, nhưng sau đó lập tức đứng yên lại.
"Chủ tịch Lâm, cậu có ý gì!?" Ông ta lớn tiếng nói bằng thái độ nghiêm khắc.
"Ông đã cảm nhận được Thánh lực trong cơ thể mình biến mất rồi à?" Lâm Thịnh đưa tay trái ra, những ngón tay từ từ nắm chặt lại. Rõ ràng chỉ là một
động tác đơn giản, nhưng những ngón tay ấy lại giống như ảo ảnh, khiến
người ta không biết được rốt cuộc tốc độ của nó là nhanh hay là chậm.
"Đi sám hối đi."
Tay trái Lâm Thịnh đột ngột quay vòng đánh đến, cánh tay giống như bị kéo
dài ra trong nháy mắt. Ngay sau đó, nắm đấm nhanh chóng biến thành một
chưởng, mạnh mẽ đập thẳng về phía Đạo Linh với một sức lực kinh hồn.
Ông ta sớm đã đề phòng Lâm Thịnh sẽ ra tay, bắp thịt toàn thân nhanh chóng
căng lên, dồn hết kỹ năng thực chiến của thành Hắc Vũ vào hai tay. Cùng
lúc đó, ông ta ra sức cắn chặt răng, dồn lực đánh thẳng một quyền về
phía bàn tay Lâm Thịnh.
Ầm!!
Nắm đấm và chưởng chạm vào nhau.
Một vòng khí trắng nhạt màu lập tức tung ra.
Toàn thân Đạo Linh như bị giật điện, đứng tại chỗ run lên bần bật không sao
ngừng lại được. Dòng máu đỏ sậm cứ thế chảy ra từ mắt, mũi, tai và
miệng. Có lẽ do mất quá nhiều máu mà lớp da bao bọc cơ thể nhanh chóng
chuyển sang màu trắng bệch như người chết đuối.
Bịch bịch.
Ông ta quỳ sụp xuống đất, nước mắt hòa với máu tươi chậm rãi chảy xuống từ
hai hốc mắt. Đạo Linh ngã xuống đất, một câu trăn trối cũng không kịp
thốt ra. Lâm Thịnh thu tay lại, bình tĩnh quay lưng bỏ đi.
Những hành khách xung quanh con tàu chứng kiến cảnh đó thì vô cùng hoảng
loạn, sợ hãi la lên thất thanh. Có người đưa theo con nhỏ vội vội vàng
vàng bịt kín hai mắt của con lại. Nhưng không một ai dám bước ra ngăn
cản.
Hội Thiết Quyền đã không còn là một hội quán vô danh tiểu
tốt như lúc đầu nữa. Từ sau cuộc tấn công của bọ ngựa, hội Thiết Quyền
đã trở thành thế lực ngầm lớn nhất tại thành phố Hoài Sa này.
Trong số những người đứng đây cũng có không ít kẻ đã từng ít nhiều nghe nhắc
đến thế lực mới này. Song, trong trường hợp sự việc xảy ra không ảnh
hưởng đến lợi ích của cá nhân họ, phần lớn bọn họ đều chỉ đứng yên mà
nhìn.
Còn Kenhart trong đội ngũ các nhà khoa học kia, khi nhìn
thấy thi thể đang quỳ trên đất của Đạo Linh cũng chỉ khẽ lắc đầu tiếc
nuối chút thôi. Tiền hắn nhận chỉ đủ để tỏ thái độ trong thời khắc quan
trọng kia. Còn lại, hắn không liên quan hay dính dáng gì đến chuyện này. Đối với chuyện vừa xảy ra ngay trước mắt mình, ngược lại hắn cảm thấy
rất hứng thú với việc Lâm Thịnh bộc phát ra sức mạnh siêu nhiên trong cơ thể.
Lâm Thịnh quay lưng bước xuống tàu. Saru và đệ tử của hội
Thiết Quyền sẽ xử lý mọi chuyện còn lại. Còn cậu, bây giờ cậu cần phải
đi tìm hiểu nguyên do kẻ quái dị kia tìm đến hội.
Cho đến lúc
này, cậu mới cảm thấy chuyện này ắt hẳn có liên quan đến cô gái ở sảnh
chính tối hôm qua. Cô gái đó trông khá quen mắt, mà dường như cậu có
nghe kẻ quái dị kia nhắc đến một câu, Utiya?
Lâm Thịnh không
biết câu nói này có ý nghĩa gì, cũng không tìm ra bất cứ manh mối nào có liên quan đến cô gái kia. Có điều, nếu đã thấy được tướng mạo của cô ta cùng với con chim ưng biển trên đầu, vậy có thể căn cứ vào đặc điểm
nhận dạng đó để vẽ thành một bức tranh. Thế thì chắc cũng dễ dàng xác
định mục tiêu thôi. Đặc là biệt là con chim ưng biển trên đầu cô gái đó, giống hệt như con vật trong lệnh truy nã được Bộ Quốc phòng ban ra.
Cậu bình tĩnh lại, nhanh chóng rời khỏi con tàu.
Các du khách xung quanh đã dần giải tán, ai nấy đi làm việc của mình nên không còn chật chội, tắc nghẽn giống khi trước.
Trên khu đất trống, một người mặc quân phục sĩ quan Lydum tiến lên đón đầu.
"Chủ tịch Lâm, cậu vô duyên vô cớ náo loạn việc buôn bán ở bến tàu, gây ảnh
hưởng nghiêm trọng đến công tác bảo vệ trật tự an ninh, ngoài ra còn
hành hung các du khách trên tàu. Chứng cớ đều rõ ràng, cậu phải đi theo
tôi một chuyến!"
Vẻ mặt viên sĩ quan đầy nghiêm túc, tay lăm le khẩu súng lục, nhìn chằm chằm vào Lâm Thịnh.
"Đây là ý của Bộ Quốc phòng hay là chủ ý của riêng các người?" Lâm Thịnh bình tĩnh nói.
"Bất kể là của ai thì bây giờ cậu cũng không có quyền hạn tra hỏi những việc này! Đưa đi!" Sĩ quan xanh mặt, vẫy tay, vài tên binh sĩ sau lưng nhanh chóng xông lên.
Hắn không tin Lâm Thịnh dám cả gan phản kháng,
bởi hắn đi tuần tra bến tàu là đại diện cho bộ mặt của Bộ Quốc phòng
Lydum. Dám chống lại hắn cũng đồng nghĩa với việc chống lại Bộ Quốc
phòng, cho dù hội Thiết Quyền là thế lực mạnh nhất tại thành phố Hoài Sa thì chắc chắn cũng không dám hành xử lỗ mãng như thế!
Lâm Thịnh không nhúc nhích, để mặc cho mấy tên lính kia tiến đến gần mình.
Con ngươi màu vàng trong mắt cậu khẽ chuyển động, cậu để yên cho mấy gã kia rút còng ra hướng đến cổ tay mình.
Có điều, còng trên tay càng tới gần thì càng rung lên bần bật. Tên binh sĩ cầm còng lúc trước đứng xa không cảm nhận được. Nhưng bây giờ, ở khoảng cách gần như thế, hắn lại cảm nhận rất rõ từng luồng hơi thở đầy khủng
bố đang dâng trào quanh người Lâm Thịnh.
Càng đến gần cậu, cơ
thể các binh sĩ càng run lên dữ dội. Một tên lính gần đó khẽ cắn răng,
dùng sức tiến lên, nhắm chặt mắt đưa còng ra khóa cổ tay Lâm Thịnh lại.
Lách cách.
Còng tay khép lại, cuối cùng cũng khóa được.
Lâm Thịnh hơi chuyển động cổ tay, nhẹ nhàng vẫy một cái.
Rắc.
Gãy rồi.
Còng tay mới nãy vẫn còn nguyên mà giờ đã đột nhiên bị gãy làm đôi.
"Bị hỏng rồi." Lâm Thịnh nhìn sang viên sĩ quan kia: "Còn muốn chơi nữa không?"
Lách cách.
Lại một chiếc còng khác được đưa đến, khóa trên cổ tay Lâm Thịnh.
Cậu chỉ hơi cử động một chút, chiếc còng tay này cũng tự gãy răng rắc. Sắc
mặt sĩ quan tái mét, không chỉ có giận dữ mà còn chất chứa nỗi sợ hãi
kinh hoàng.
Thậm chí hắn còn không dám lau đi mồ hôi đang chảy ra trên trán và phần tóc mai.
Ba chiếc còng tay đều bị gãy hết.
Nét mặt Lâm Thịnh vẫn hết sức bình tĩnh, đi ngang qua tên sĩ quan đó. Một
đám nhân viên của hội Thiết Quyền mang theo Đạo Linh và Rocina nhanh
chóng đuổi theo sau.
Saru dùng vẻ mặt không mấy thiện ý trừng mắt nhìn tên sĩ quan, nhưng cũng không lên tiếng mà chăm chăm bám sát người đi trước.
Mới nãy, cậu ta không ra tay là bởi cậu ta tin rằng Lâm Thịnh có thể tự
mình ứng phó. Chỉ là chuyện vặt vãnh, nếu chủ tịch không lên tiếng thì
cũng không một ai dám ra tay.
…
Xế chiều, Lâm Thịnh đưa
thi thể của Đạo Linh đi hỏa táng, sau đó đem gã Rocina mới chỉ trọng
thương vào tĩnh phòng, không cho bất cứ kẻ nào tới quấy rầy.
Rocina còn sống vẫn còn giá trị, rất thích hợp cho Lâm Thịnh nghiên cứu linh
hồn, đặc biệt là thuật khuyên nhủ. Chỉ cần có thể hoàn toàn nắm giữ
thuật khuyên nhủ thì có thể khiến tù nhân dù kiên định đến mấy cũng dễ
dàng khai báo toàn bộ bí mật.
Đồng thời, qua đó Lâm Thịnh cũng
có thể hiểu rõ hơn về các bộ phận cấu tạo và tính chất của linh hồn.
Đáng tiếc, Rocina không trụ được quá ba tiếng đã hoàn toàn tắt thở.
Đến giờ phút này, ngoại trừ Lâm Thịnh, ba người siêu phàm tại hội Thiết Quyền giờ chỉ còn lại một mình Saru.
Lâm Thịnh lại chọn tám người nam, nữ có tố chất Thánh lực ra từ trong hội,
bắt đầu đào tạo từ con số không. Mặc dù làm vậy sẽ chậm một chút, nhưng
vì hội Thiết Quyền từng cứu họ từ nước sôi lửa bỏng, lại còn cho họ ăn
uống, nên độ trung thành của những người này rất cao.
Sau khi bị Đạo Linh phản bội, Lâm Thịnh càng cẩn thận hơn trong việc truyền thụ
lại Hôi Ấn. Trước mắt tạm thời không chọn được người thích hợp, mà cậu
cũng không có ý định truyền thụ lại Hôi Ấn.
Sau khi chỉ đạo Saru và một số học viên khác trong hội quán, Lâm Thịnh cũng nhanh chóng thu
thập được một lượng lớn các nguyên liệu từ học viên trong hội.
Ngay cả nguyên liệu phiền phức nhất là nhện trắng cũng đã thu được một chai
lớn với không dưới cả trăm con bò lúc nhúc trong đó.
Bên cạnh
đó, số tiền phải chi cho các vật liệu khác cũng không quá đắt, dù cho
Lâm Thịnh triệu hoán thêm vài lần nữa cũng vẫn còn dư. Việc này cũng
giúp cậu kiểm nghiệm được sức mạnh khi mọi người đoàn kết lại với nhau.
Giờ đây, cậu nhất định phải nhanh chóng triệu hoán ra được một nhân vật
thích hợp có sức mạnh lớn hơn. Nếu không cậu cũng không thể lừa gạt Bộ
Quốc phòng Lydum thêm bao lâu nữa.
Mà hiện giờ, một sinh vật triệu hoán có thể tùy cơ ứng biến, dễ dàng tráo đổi thân phận với cậu mới là thứ cậu đang khao khát.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com