Sau khi nhìn lại đồng hồ báo thức một lần nữa, Lâm Thịnh xuống giường
thay quần áo. Dù sao bây giờ vẫn đang trong kỳ nghỉ nên cũng khá rảnh
rỗi, cậu định đến hội quán để minh tưởng và tu luyện. Thế là cậu để lại
một tờ giấy nhắn, báo mình muốn đi ra ngoài hóng gió cho khuây khỏa, sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà.
Mấy ngày nay, cha mẹ và chị cậu vẫn luôn ở nhà, nên cậu cũng không tiện tu luyện Thánh lực. Nếu đang tu
luyện mà bị gián đoạn thì công sức sẽ đổ sông đổ bể. Mà ở nhà thì cha mẹ cậu lại hay đi vào phòng cậu tìm đồ hoặc lấy chăn ở dưới tủ quần áo gì
đó, cho nên rất không tiện.
Vì thế, cậu dần dần chuyển nơi tu
luyện và minh tưởng sang hội quán. Hơn nữa, hiện giờ ngoại trừ minh
tưởng Hôi Ấn, cậu còn đánh đàn để tu luyện Thánh lực. Nó mang lại hiệu
quả gấp ba cơ mà!
Khu bến cảng.
Tạ Kiều Nguyệt ngồi bệt
xuống đất, ví tiền trong tay thi thoảng lại rớt ra vài đồng bạc lẻ.
Thông thường, trong trường hợp đó cô sẽ hét lên một tiếng rồi nhanh
chóng nhặt lên, sau đó lấy tay chà chà lau lau mỗi đồng tiền đến sáng
bóng.
Nhưng bây giờ, ngực cô không ngừng phập phồng lên xuống,
trong lòng vô cùng kích động. Cô nhìn chằm chằm vào thi thể trên mặt đất trước mắt mình, ngón tay chỉ vào con chim ưng biển màu xanh lam trên
cửa sổ phòng ngủ, cả buổi vẫn không nói nổi một lời.
"Sợ à?" Chim ưng biển tỉ mỉ rỉa từng sợi lông trên người mình, sau đó tung một bên
cánh lên. Một chút bột phấn bay ra, rơi vào trong miệng vết thương của
thi thể.
Thi thể đó nhanh chóng bị hòa tan và bốc hơi, hóa thành
hơi nước màu trắng rồi biến mất khỏi mặt sàn, chỉ để lại quần áo và mấy
thứ đồ linh tinh.
"Đây đã là lần thứ ba trong mấy ngày gần đây
rồi đấy!" Tạ Kiều Nguyệt nói một cách tức tối. Dù cô có khờ đến mức nào
thì cũng biết chuyện này không phải là vô tình, mà chắc chắn là có người đang theo dõi cô.
"Là người trong gia tộc, bọn họ đang tìm ta."
Chim ưng biển nói với giọng lạnh lùng: "Con nên quyết định nhanh lên thì hơn, bọn họ sẽ tìm được nhanh thôi. Vừa rồi ta ra ngoài, thấy có người
đang tới đây. Vết thương của ta quá nặng, bây giờ chỉ dùng được một ít
năng lực. Một hai lần thì không sao nhưng nếu nhiều hơn thì chắc chắn
bọn họ sẽ nhận ra điểm bất thường, sau đó sẽ phát hiện ra là con đang ở
gần đây và phái cao thủ tới."
"Cách tốt nhất bây giờ đó chính là
đi tới bến tàu và tìm một con thuyền để rời đi ngay, nếu may mắn thì
chúng ta có thể gặp được đội thuyền buôn đi từ Mida tới Euro!" Giọng của chim ưng biển hết sức nghiêm túc và gấp gáp.
Tạ Kiều Nguyệt cũng biết là chuyện này không thể kéo dài, nếu cứ giết hết đám thám tử mà
đối phương phái tới, thì dù là người ngốc cũng có thể khoanh vùng được
chỗ ở của họ.
Thế nhưng cô lại không muốn rời khỏi nơi này. Cô đã sống ở đây suốt hơn hai mươi năm, kể từ khi còn mặc tã đến lúc bắt đầu
có ý thức cho tới giờ thì cô vẫn luôn sống ở đây. Mặc dù cũng có đôi khi cô phải rời đi một khoảng thời gian nhưng cô đã quen thuộc với tất cả
những thứ ở đây, từ hoa cỏ, kiến trúc, cho tới những thế lực xã hội đen, không trừ bất cứ một thứ gì.
Tuy rằng khu bến cảng được gọi là
khu vực rối loạn nhất, nhưng trong mắt cô thì nó rất đơn giản, phạm vi
và năng lực của các thế lực đều vô cùng rõ ràng.
Sau một thoáng im lặng...
"Không, chúng ta đi tới hội Thiết Quyền đi!!" Tạ Kiều Nguyệt cười nói: "Hội
Thiết Quyền rất mạnh! Chắc chắn có thể giải quyết đám người theo dõi kỳ
lạ kia! Chỉ cần con lén trốn vào trong hội thì chắc chắn sẽ an toàn
thôi!"
"Con điên rồi à! Hội Thiết Quyền chỉ là một tổ chức bình
thường thôi! Bọn họ chỉ là một đám người phàm, cho dù có một ít súng ống thì cũng không thể chống lại người có tà năng được!" Trong lòng chim
ưng biển căng ra như dây đàn.
"Ở chỗ chúng con thì hội Thiết Quyền là mạnh nhất, con nghĩ là sẽ được thôi!" Tạ Kiều Nguyệt tự gật đầu.
"Chủ tịch của hội Thiết Quyền là Lâm Thịnh, anh ta là một kẻ mạnh đến mức có thể đá đầu người như đá banh, mỗi ngày phải uống ba chén máu tươi của
gái còn trinh! Nghe nói, ban đêm khi anh ta ngủ cũng sẽ mở mắt, chỉ cần
có người tới gần thì sẽ bị giết ngay, cho nên người trong hội chưa bao
giờ thấy anh ta đi ngủ. Bởi vì những người thấy anh ta ngủ đều bị giết
sạch rồi!" Tạ Kiều Nguyệt hạ giọng nói một cách nghiêm túc.
"Con
nghe thấy mấy lời đồn bậy bạ đó từ đâu thế!!? Đã nói là đừng có nghe mấy cái tin vịt này mà!" Chim ưng biển thầm cảm thấy bất lực. Bà đã phiêu
lưu rất lâu rồi, nhưng đây là lần duy nhất bà cảm thấy mình sắp xong
đời. Cô gái nhỏ này thoạt nhìn có vẻ ngoan hiền nghe lời, nhưng một khi
đã đắm chìm vào trong vọng tưởng của mình thì sẽ luôn khăng khăng làm
theo ý mình, không thèm nghe ý kiến của người khác gì hết.
Không, không phải là không thèm nghe ý kiến, mà căn bản là chẳng thèm nghe
mình nói chuyện mới đúng. Lúc trước mình đúng là bị mù rồi mới gửi gắm
linh hồn cho con bé này mà!!!
"Không sao, con đi trước đây. Tham
vọng của cô quá lớn nên đừng đi theo con!" Tạ Kiều Nguyệt quyết đoán
đứng dậy, cô bắt đầu thu dọn quần áo, lương khô và mấy thứ linh tinh để
chuẩn bị cho cuộc chiến trường kỳ.
"Ta đã gửi linh hồn trên người con rồi, con chết thì ta cũng sẽ không sống được! Cái đồ rác rưởi! Có
chịu nghe ta nói một câu không thì bảo hảaaaa!" Chim ưng biển phẫn nộ xù lông nói.
"Giờ mình nên đi theo hướng nào đây? Với lại phải nghĩ cách lẻn vào nữa."
Tạ Kiều Nguyệt hoàn toàn không nghe chim ưng biển nói. Cô cầm ba lô phóng
ra khỏi phòng ngủ, vọt vào phòng bếp và bắt đầu lịch kịch, lách cách dọn đồ. Không lâu sau, một người một chim chạy nhanh ra khỏi cửa nhà, dựa
vào ánh trăng mà tiến thẳng tới hội Thiết Quyền. Ngay sau khi hai người
vừa rời khỏi, một bóng người đỏ như máu đi từ từ vào khu nhà, xông thẳng vào trong phòng của Tạ Kiều Nguyệt.
"Chạy rồi?" Bóng người đỏ như máu hơi nhíu mày lại.
Ánh trăng chiếu rọi lên thân thể của gã. Đây là một người đàn ông quái dị
không có lấy một mảng da nào, toàn thân là một đống cơ thịt và gân chằng chịt. Hai người đàn ông mặc đồ da bước lại gần, cúi đầu nói một cách
cung kính.
"Thưa ngài Amodali, mục tiêu đang chạy trốn về phía
khu Hắc Thủy. Người do chúng ta phái đi theo dõi đã mất liên lạc, chắc
là đã bị giết rồi."
"Không sao, đám lính đánh thuê đó cần bao
nhiêu là sẽ có bấy nhiêu, quan trọng là có tiền không thôi." Người đàn
ông quái dị chẳng quan tâm."Chắc là cô ta sẽ lên thuyền trốn theo đường biển, đó là một lựa chọn khá tốt."
Hai gã cấp dưới nhìn nhau một cái rồi tiếp tục cúi đầu im lặng.
"Mấy người các cậu tản ra hết đi, đừng dọa mấy người bọn họ. Để tôi tự đi.
Lần này tôi cũng không tin là cô ta còn có thể chạy thoát được!" Kẻ quái dị cười lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất
trong bóng đêm.
"Vâng!" Hai gã cấp dưới vội vàng lên tiếng trả lời.
***
Khu Hắc Thủy.
Trong một con hẻm nhỏ đối diện hội Thiết Quyền, Tạ Kiều Nguyệt đánh giá khu nhà hoang vắng trước mắt mình.
"Đây là trường tiểu học ngày xưa của con, thật là hoài niệm." Cô biết hội
Thiết Quyền đã mua lại trường tiểu học của mình trước đây, nhưng bây giờ khi thấy tận mắt thì trong lòng vẫn hơi xúc động.
"Ta chỉ có thể chắn giúp con một lần thôi rồi sau đó sẽ kiệt sức, nên đừng chết đấy."
Chim ưng biển đứng trên đầu Tạ Kiều Nguyệt nói thật rõ ràng.
"Yên tâm đi, đây là địa bàn của hội Thiết Quyền, chỉ cần bọn họ dám bước vào thì chắc chắn sẽ gặp chuyện không may!" Tạ Kiều Nguyệt chắc chắn vô
cùng.
"Gặp chuyện không may là sao? Gặp chuyện gì? Quanh đây
chẳng có lấy một người có tà năng thì sẽ có chuyện gì chứ?" Chim ưng
biển cạn lời.
Lúc bị thương nặng gần chết, bà gặp phải cô gái đầu đất này thì thôi đi, đã vậy còn phải vì mạng sống mà nhắm mắt đưa chân
ký khế ước Linh Hạch với cô ta, cùng nhau chia sẻ sinh mạng.
Giờ
thì hay rồi, lúc trước còn vui sướng, giờ thì cả nhà thi nhau khóc. Mặc
dù nhà bà chỉ còn mỗi mình bà, nước mắt cũng không chảy được bao giọt,
nhưng cũng rất hay khóc thầm trong lòng. Mấy ngày qua, bà đã cố gắng hết sức để thay đổi tư tưởng lưu manh hay cậy mạnh hiếp yếu của Tạ Kiều
Nguyệt.
Đáng tiếc.
Chim ưng biển khóc không ra nước mắt,
chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Kiều Nguyệt hiên ngang đi tới rồi đứng ở cửa
hội quán đọc yêu cầu tuyển nhận đệ tử với vẻ mặt "tôi chỉ là một người
đi ngang qua", trong lòng luôn cảm thấy bất lực với con bé này. Nếu là
lúc bình thường còn đỡ, nhưng bây giờ trên cả con đường cũng chỉ có một
mình cô ta mà thôi! Vậy còn làm ra vẻ mặt này là để lừa ai vậy?!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com