Editor: Nguyetmai
Trong cung điện, bức tượng bằng đá ở phía trước đang vặn mình đứng dậy. Những viên đá nhỏ trên người nó vì thế mà rơi
xuống lả tả.
Cạch cạch cạch.
Lâm Thịnh cũng đã nghe thấy
tiếng động ở phía sau. Cậu nhanh chóng quay đầu lại thì nhìn thấy cái hồ xanh biếc vừa rồi còn đang yên tĩnh giờ đây đã sôi lên ùng ục. Vô số
cánh tay tái nhợt từ từ trồi lên khỏi mặt nước.
Khuôn mặt to lớn
được tạo thành từ vô số cánh tay đó cũng đang chầm chậm nổi lên từ đáy
hồ. Một đống cánh tay trắng bệch vung vẩy, quờ quạng, bò từ trong hồ
tràn ra khắp bốn phương tám hướng. Chúng trông hệt như vô số con sâu
trắng nhung nhúc, uốn éo đang gắng tách ra khỏi khuôn mặt và chiếm cứ
hết không gian xung quanh.
Chỉ sau một thoáng, cửa hầm ở phía sau đã bị rất nhiều cánh tay chặn kín. Những cánh tay đó cứ đứng canh ở
ngay trước cửa hầm mà không tiến vào, có vẻ như mục đích duy nhất của
chúng là cắt đứt đường lui của Lâm Thịnh, hoặc cũng có thể là chúng sợ
hãi thứ gì đó ở trong điện.
Lâm Thịnh đứng thẳng lại rồi nhìn về
phía trước một lần nữa. Bức tượng đá lớn kia chậm rãi rời khỏi ghế đá và đi xuống, trong mắt của nó có một vầng sáng màu xanh biếc cứ lập lòe
như một ngọn lửa đang cháy không ngừng.
Roẹt.
Đột nhiên, bức tượng đá lớn giơ cao cây rìu lên, trên thân rìu bỗng lóe lên một tia sáng màu bạc.
Tách tách tách!
Bỗng nhiên, vô số luồng sáng màu bạc bỗng nhiên xuất hiện từ trong hư không
và bắn thẳng vào thân rìu. Ánh sáng màu bạc tụ lại trên thân rìu càng
lúc càng sáng, càng lúc càng chói mắt.
Một gợn sóng dao động quen thuộc đến kỳ dị nhanh chóng tản ra khắp bốn phía, trong nháy mắt tràn
ngập cả cung điện. Đồng tử của Lâm Thịnh co rụt lại, có vẻ cậu như đã
nghĩ tới một thứ gì đó.
"Cảm giác này chẳng lẽ là...!!?"
"Nhân danh của thần."
Khi cung điện đang rung chuyển ầm ầm thì bỗng nhiên có một giọng nam cao vút vang lên.
"Ôi mẹ nó!! Hôi Ấn!!"
Chỉ trong nháy mắt, tóc gáy Lâm Thịnh dựng hết cả lên. Cậu đã nhớ ra được
đây là cảm giác gì. Không kịp suy nghĩ nhiều, Thánh lực trong người cậu
cấp tốc dâng lên, cùng lúc đó cơ thể cậu cũng tiến vào trạng thái Bán
Long Hóa và nhảy phắt qua một bên.
"KADUYA (sự cai trị của thần)!!" Một tiếng gầm vang lên dữ dội.
Cây rìu đang giơ trên không trung bỗng nhiên chém mạnh xuống.
Xoẹt!!
Một vầng sáng màu bạc cong cong như một cái vòng tản ra khắp nơi trong cung điện. Ánh sáng xoẹt qua đến đâu, mọi vật đều bị cắt thành hai mảnh. Cơ
thể Lâm Thịnh vẫn còn đang lơ lửng trên không, bộ giáp sắt trên người
vậy mà lại vỡ nát thành hàng vạn mảnh vụn màu đen. Thanh kiếm trong tay
cậu cũng bị cắt thành vô số mảnh nhỏ.
Huỵch!
Lâm Thịnh ngã rầm một cái xuống đất, trên người cậu có một quầng sáng mỏng màu trắng
bao bọc, đồng thời trong vầng sáng trước ngực còn có hai ký hiệu Hôi Ấn
mở ảo hiện lên.
Tượng đá buông thõng rìu xuống, đang định đi tới
chỗ của Lâm Thịnh. Khi thấy trên người Lâm Thịnh bỗng xuất hiện quầng
sáng trắng và ký hiệu Hôi Ấn thì tượng đá hơi khựng lại một chút, giống
như là bị mất đi phương hướng. Sau đó, nó xoay người lê bước chân nặng
nề quay lại ngồi trên ghế đá.
Mọi thứ nhanh chóng quay trở lại vẻ yên lặng vốn có, tựa như là tượng đá chưa bao giờ nhúc nhích.
Lâm Thịnh khó nhọc bò dậy. Cậu vừa mới đứng dậy thì áo giáp và quần áo trên người đã vỡ vụn ra như cát, rơi đầy trên đất.
"!"
Trên người cậu chỉ còn có một cái quần lót là chưa bị phá nát hoàn toàn, đó
là nhờ cậu đã kịp thời phát huy Thánh lực bảo vệ cơ thể. Vầng sáng màu
bạc kia hình như có một uy lực cực kì kinh khủng và bá đạo, nếu không
nhờ Hôi Ấn và Thánh lực có khả năng chống đỡ được các năng lực cùng loại thì... Lần này cậu đã chết chắc rồi, sau đó lại phải chờ thêm ba ngày
nữa.
"Vì nó đã nhìn thấy Thánh lực và Hôi Ấn trên người mình ư?"
Lâm Thịnh đoán. Nếu không thì sao nó có thể bỏ qua cho cậu dễ dàng như
vậy được, thậm chí còn làm như chưa từng nhìn thấy cái gì mà ngồi xuống
lại.
"Đều là tượng đá sử dụng Thánh lực mà sao lúc trước Thiên sứ xám lại không hề nể nang mình như vậy?" Lâm Thịnh phủi hết tro bụi trên người. Cậu vẫn giữ nguyên quầng sáng Thánh lực màu trắng bao phủ khắp
cơ thể mình và bắt đầu đi xem xét quanh tượng đá. Cậu thử thu hồi Thánh
lực ở ngoài da.
Cạch cạch!
Tượng đá chuyển động!
Cậu sợ hãi tới mức nhanh chóng khởi động Thánh lực lại. Sau đó cậu đợi một lúc, thấy tượng đá vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Lâm Thịnh lại thử thu hồi Thánh lực.
Cạch cạch!
Cậu lại nhanh chóng khởi động.
Lại thu hồi.
Cạch cạch.
Khởi động!
Thu hồi!
Cạch cạch.
Khởi động!
Sau khi làm như vậy liên tục hơn mười lần, Lâm Thịnh phát hiện ra rằng bức
tượng đá này là thứ vô tri vô giác, chỉ cần cậu thu hồi Thánh lực thì nó sẽ cho rằng cậu là kẻ xâm nhập và lập tức thức dậy, ra tay ngay. Nhưng
nếu cậu luôn dùng Thánh lực bao phủ thì tượng đá này cũng chỉ là một bức tượng không hơn không kém, không có một chút động tĩnh.
"Thú vị."
Vì không cần lo sợ bị giết chết nữa nên Lâm Thịnh càng tập trung vào việc
thăm dò. Thời gian cậu có thể ở chỗ này chắc chẳng còn bao lâu, cậu càng hy vọng là mình sẽ đi được tới chỗ bí ẩn cuối cùng của nơi này và đạt
được thứ gì đó có ích với mình.
"Năng lượng vừa rồi hình như được sinh ra từ ký hiệu Hôi Ấn. Sóng dao động gần như là giống hệt với ký
hiệu Hôi Ấn Công Sự và Nộ Hống của mình. Có khi nào trên tượng đá cũng
có khắc Hôi Ấn không?"
Lâm Thịnh đi xung quanh một vòng nhưng
không tìm thấy thứ gì ở trong điện, thế là cậu lại quay ngược về xem xét chiếc rìu chiến trên chân tượng đá khổng lồ kia.
Cậu đi tới bên cạnh tượng đá, xích lại gần và xem xét kĩ cây rìu hai lưỡi trên tay của nó.
Bức tượng đá lớn đang ở tư thế ngồi, cây rìu lớn được đặt trên đùi, hai tay đặt hờ trên cán rìu. Nó ngồi yên không nhúc nhích và nhắm nghiền hai
mắt lại. Lâm Thịnh thử sờ vào bàn tay của tượng đá. Vừa cứng vừa lạnh,
không hề mang lại cảm giác mềm mại, ấm áp. Đây rõ ràng là một pho tượng
bằng đá bình thường. Cậu thấy tượng đá không có phản ứng gì bèn vươn tay vỗ lên cánh tay của nó xem thử.
"Không có phản ứng gì thật đấy
à?" Lâm Thịnh bắt đầu thấy thú vị, bèn dùng cả hai tay nhanh chóng sờ
soạng lên khắp người tượng đá.
Đáng tiếc, cậu phải thất vọng rồi, toàn bộ pho tượng đều được điêu khắc nguyên khối, thậm chí còn chẳng có lấy một chỗ để vắt đồ. Cậu sờ soạng một lúc lâu nhưng vẫn không tìm
được gì, cuối cùng đành rời mắt đi chỗ khác, nhìn vào cây rìu lớn trong
tay nó.
Lâm Thịnh suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng cầm lấy cán rìu, sau đó lựa hướng rút nó ra khỏi tay của tượng đá.
Soạt.
Chỉ có một tiếng ma sát rất nhỏ. Cây rìu hai lưỡi bị Lâm Thịnh rút ra khỏi tay của tượng đá một cách yên lặng và chậm rãi.
"Vậy mà cũng được à?" Trong lòng cậu không ngừng vui sướng, hai tay nắm chặt cây rìu lớn và từ từ lùi về phía sau, mãi cho tới chỗ cửa hầm.
Ở bên ngoài, một đống những tay trắng bệch đang bò qua bò lại lúc nhúc như là tổ côn trùng đang tập hợp lại vậy.
Lâm Thịnh cố gắng vác cây rìu khổng lồ theo. Cậu nhìn vào những cánh tay
lấp kín ở bên ngoài, thậm chí xuyên qua khe hở của chúng, cậu vẫn còn có thể thấy rõ cái mặt người to lớn quỷ dị đang nổi trên mặt nước.
"Lúc trước, mình đánh không lại nó là do mấy cánh tay này cứng như đá vậy,
bây giờ mình đã có cái rìu này thì chắc là có thể đánh được rồi nhỉ?"
Lâm Thịnh cũng không chắc là có thể đem cái rìu này ra ngoài được không, có điều nhìn sơ qua thì thấy nó có uy lực rất lớn, cứ thử một chút chắc
cũng không sao.
Cậu nhớ lại câu thần chú khởi động mà tượng đá
rống lên trước khi sử dụng chiếc rìu. Bây giờ trên người cậu cũng có
Thánh lực, hay cứ thử bắt chước đọc theo xem sao, biết đâu lại có hiệu
quả.
Lâm Thịnh quay đầu lại nhìn tượng đá với hai tay trống rỗng
kia, chắc chắn trong người nó cũng có Thánh lực, nếu không thì nó đã
không thể dùng ký hiệu Hôi Ấn được. Đây là hệ thống truyền thừa đặc biệt của Thánh điện, chỉ khi dùng Thánh lực thì mới sử dụng được.
"Nếu cú chém vừa rồi không thể làm mình bị thương được thì rất có thể khi
mình dùng cái rìu này cũng không làm gì được tượng đá. Trừ phi là mình
dùng lực đập mạnh vào người nó." Trong lòng Lâm Thịnh suy đoán.
"Nếu thế thì, mình nên thử đánh con quái vật mặt người nghìn tay kia thì hơn."
Cậu đã quyết định rồi, giờ đã có được vũ khí sắc bén này thì cậu cũng đã
không còn quá sợ con quái vật mặt người nghìn tay kia nữa. Cậu đứng ở
trước cửa hầm, dùng hai tay nắm chặt cây rìu, chém thật mạnh vào cánh
tay đang chắn kín lối đó.
"KADUYA!!"
Phập.
Cây rìu
cứ như là chém vào một miếng đậu phụ, dễ dàng chém thẳng cánh tay mà
không hề có lực cản nào, nhanh chóng biến tất cả chúng thành hai mảnh.
Cánh tay bị chém đứt rơi lộp bộp xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com