Làn da màu nâu nổi đầy những đốm đồi mồi đậm sắc, sờ vào như giấy nhám,
trên cánh tay gồ lên những đường gân xanh vừa thô vừa to, vừa nhìn đã
biết đây là tay của một cụ già.
Ông vuốt ve miếng ngọc bài, cảm giác trơn nhẵn và láng mịn truyền vào đầu ngón tay.
"Khinh Trần à."
Trong phòng luyện đan, trên gương mặt già nua của Nhược Thủy đạo quân hiện
lên vẻ thương xót. Ông đã chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra ngoài điện Thiên Xu. Ngọc bài bản mệnh mà Ma Môn phải dùng bùa chú phá tan kết
giới bảo vệ để ném vào, không ngờ lại là của Dịch Khinh Trần.
Một tia thần thức do Nhược Thủy đạo quân xuất ra ẩn vào trong ngọc bài.
Ông lấy hộp ngọc, mở nó ra, một con bọ cánh cứng màu vàng đất xuất hiện.
Vuốt ve con bọ cánh cứng, ánh mắt Nhược Thủy đạo quân như pha trò: "Ông
bạn già à, lão phu và Khinh Trần chỉ có thể trông cậy vào ông thôi."
Đêm khuya, bên ngoài Tù Long Trận tĩnh lặng như chốn không người. Thanh
Phong trưởng lão nhìn qua điện Thiên Xu với ánh mắt phức tạp, đầu ngón
tay ông miết mi tâm, lấy ra một hạt tinh nguyên màu vàng lớn chừng hạt
gạo. Ông mở tay ra, con bọ cánh cứng màu vàng đất bò qua bò lại trong
lòng bàn tay. Hạt tinh nguyên màu vàng chui vào cơ thể của bọ cánh cứng: "Dẫn ta đi."
Bọ cánh cứng bay xuống mặt đất, ẩn mình vào trong sương mù.
Thanh Phong trưởng lão nhắm hai mắt lại, dùng thần thức khống chế bọ cánh cứng, bước đi một cách khéo léo ở trong trận.
Sương mù dày đặc cũng không làm ảnh hưởng đến nó. Bọ cánh cứng vừa đi vừa
nghỉ, luồn Đông lách Tây, mất một canh giờ mới vượt qua được Tù Long
Trận.
Qua Tù Long Trận, bọ cánh cứng bay ra khỏi tinh nguyên. Hư ảnh do Thanh Phong trưởng lão biến hóa ra bay về phía điện Thiên Xu.
…
Ứng Xuân Sơn buồn cười nhìn về phía Tiêu Liên Nhi: "Sư muội muốn bàn trận pháp với ta ư?"
Hắn chuyên nghiên cứu về trận pháp hơn trăm năm, ngoại trừ sư tôn, chỉ có
đại sư huynh Hoa Viễn đang bế quan kết anh mới có can đảm bàn luận cùng
hắn. Vậy mà Tiêu Liên Nhi lại tìm đến tận cửa, nói muốn bàn luận về trận pháp với hắn, Ứng Xuân Sơn vừa tức vừa buồn cười.
"Nhị sư
huynh, hôm nay tiểu muội đã được chứng kiến một trận pháp. Người chuyên
tu về trận pháp như huynh cũng chưa chắc có thể phá giải được." Tiêu
Liên Nhi vừa nói vừa đưa tay làm phép.
Một mặt bàn trong suốt
xuất hiện giữa hai người họ. Từng trận pháp nho nhỏ rơi xuống từ những
phương hướng khác nhau, trong chốc lát, một tòa trận pháp lập thể hiện
ra trước mắt Ứng Xuân Sơn.
Nhìn từ xa giống như bức tường cao do sương mù tạo thành. Trong sương mù, tám mươi mốt con rồng lớn đang
chuyển động không ngừng.
"Tù Long Trận?" Ứng Xuân Sơn bắn ra thêm mấy trận cờ nữa.
Tòa trận kia bị các trận cờ của Ứng Xuân Sơn chia làm tám mươi mốt khu, mỗi khu là một trận nhỏ đơn độc, đầu đuôi nối liền nhau, rồng lớn ẩn mình
trong sương mù.
"Sư huynh anh minh." Dựa vào kinh nghiệm kiếp
trước, Tiêu Liên Nhi chỉ có thể bày lại một trận pháp sơ lược như vậy.
Thấy Ứng Xuân Sơn hoàn thiện trận pháp, trong lòng nàng lại có thêm hiểu biết về Tù Long Trận này.
"Hôm nay muội nhìn thấy chưởng giáo
đạo quân dẫn đệ tử của điện Bắc Thần bày trận, muội nhớ trong sách cổ ở
Tàng Thư Các có ghi chép lại rằng, Tù Long Trận này được lão tổ tông
kiến tạo tông môn tìm được trong một di tích của Thượng Tiên giới, là
một trong những bảo bối trấn núi của Nguyên Đạo Tông chúng ta. Muội nhìn thấy phương hướng và vị trí chôn trận cờ của các đệ tử nên nhớ một
chút, không ngờ sư huynh cũng nghiên cứu trận này."
Ứng Xuân Sơn kinh ngạc không nói nên lời, đánh giá Tiêu Liên Nhi, sau đó cười khổ:
"Sư muội có thiên phú hơn người, nhìn thấy đệ tử của điện Bắc Thần bày
trận đã có thể phục chế ra mô hình. Sư tôn nghiên cứu trận pháp, ta đi
theo bên cạnh sư tôn, may mắn được nhìn thấy trận pháp Tù Long này nên
mới có nhiều hiểu biết hơn thôi. Lại nói, trận pháp này bày thì dễ nhưng phá lại khó. Có tất cả tám mươi mốt loại biến hóa. Những người bày trận ban đầu bằng cách cắm trận cờ thì không đáng nói, người cuối cùng sắp
đặt trận đá mới biết cách điều khiển trận pháp này."
Tiêu Liên
Nhi nắm chắc trong lòng: "Chưởng giáo đạo quân là người cuối cùng sắp
đặt trận đá nên người có thể tự do ra vào phải không?"
"Đúng!"
Ứng Xuân Sơn trả lời dứt khoát, "Trận pháp này bố trí bên ngoài điện
Thiên Xu nhằm để bảo vệ Nhược Thủy đạo quân không bị quấy nhiễu khi tiến vào Hóa Thần. Chưởng giáo đạo quân cũng sẽ không đi vào đâu."
Gã có thể tự do ra vào mà ngay cả các trưởng lão Nguyên Anh khác cũng
không phá trận tiến vào được. Ai biết được hành động lần này của Hàn Tu
Văn có phải để đối phó với sư tôn không? Tiêu Liên Nhi cười hi hi nói:
"Sư huynh, hay chúng ta thử phá trận đi? Là trận pháp thì ắt hẳn phải có quy luật. Cũng chỉ là Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi biến Bát
Quái. Tám mươi mốt loại biến hóa luôn có quy luật mà." Ứng Xuân Sơn cười khổ nói: "Lần đầu tiên khi nhìn thấy Tù Long Trận, ta cũng có suy nghĩ
giống muội, trong lòng luôn cảm thấy ngứa ngáy không chịu được. Nhưng sơ đồ trận pháp là vật chết, còn trận pháp lại sống. Trận pháp mà cường
giả Thượng Tiên để lại nào có dễ dàng phá giải như thế? Cho dù có là sư
phụ, nghiên cứu mấy năm cũng chỉ hiểu một ít về trận này mà thôi."
"Vậy không có biện pháp nào để phá trận sao? Ví dụ như thần thức có thể lặng lẽ vượt qua trận pháp."
Ứng Xuân Sơn cười nói: "Vậy đó phải là tu vi của Nguyên Thần, còn phải tinh thông trận pháp mới được."
Tiêu Liên Nhi hiểu rõ: "Sư phụ là được rồi."
Nàng không quấy rầy Ứng Xuân Sơn nữa, cầm linh thảo lấy trong bí cảnh ra
phân thành mười hộp cho hắn: "Sư huynh, muội lấy từ trong bí cảnh ra,
phần này tặng huynh."
Toàn là linh thảo ngàn vạn năm, Ứng Xuân Sơn cảm kích đáp: "Vậy sư huynh không khách sáo nữa."
"Đúng rồi, sư huynh, trận đá Bát Hoang Âm Dương huynh đưa muội lần trước đã
bị rơi trong bí cảnh rồi. Huynh có thể cho muội trận pháp khác để che
giấu hơi thở không?"
Ứng Xuân Sơn thoải mái đồng ý.
Trở về hồ Trừng Tâm, rất lâu mà Tiêu Liên Nhi vẫn không thể tĩnh tâm ngồi thiền được.
Rốt cuộc Hàn Tu Văn bày Tù Long Trận bên ngoài điện Thiên Xu là muốn làm gì sư tôn? Nói về tu vi, Nhược Thủy đạo quân đã là Nguyên Anh Hậu kỳ gần
đại viên mãn, chuẩn bị tiến vào Hóa Thần, với một hai tầng tu vi Nguyên
Anh Trung kỳ của Hàn Tu Văn, gã sẽ không dám trêu chọc sư tôn. Tiêu Liên Nhi rất hoang mang.
Nàng nhìn về hướng điện Bắc Thần, thầm
nghĩ, nếu có nội gián trong điện Bắc Thần thì tốt rồi, lúc nào cũng có
thể theo dõi Hàn Tu Văn. Nàng chợt nhớ đến Dư Quang.
Lần đầu
tiên gặp Minh Triệt ở ngoại sơn môn là lúc hắn đang trò chuyện với Dư
Quang. Hồi ấy, Dư Quang lén vào điện Bắc Thần là để tìm Dịch Khinh Trần.
"Ngọc bài bản mệnh!" Tiêu Liên Nhi nhảy dựng lên.
Dư
Quang muốn dùng chiêu huyết độn* nhưng không thành công. Hắn ta là
Nguyên Anh Sơ kỳ, ly thể đã bị thương không nhẹ, lúc chạy trốn không
mang theo bất cứ vật gì. Nàng hiểu rồi, Hàn Tu Văn mất khối ngọc bài bản mệnh kia, nghi ngờ Dư Quang chạy đến điện Thiên Xu và tìm cách ném ngọc bài vào.
(*) Huyết độn: Lẩn trốn bằng máu.
"Thảo nào
hắn muốn bày Tù Long Trận để ngăn chặn tin tức. Nếu sư tôn nhặt được
ngọc bài bản mệnh của ta thì chắc chắn người sẽ xuất quan. Nhất định Hàn Tu Văn sẽ nghĩ biện pháp đối phó với sư tôn, đoạt lại khối ngọc bài
kia." Tiêu Liên Nhi nôn nóng nói.
Nàng lao ra khỏi hồ Trừng Tâm, bay về hướng điện Dao Quang. Giờ chỉ có cách cầu xin thần thức của
Thanh Phong trưởng lão lẻn vào trong trận mà thôi.
Cửa chính của điện Dao Quang đóng chặt. Một tầng kết giới bảo vệ bao trùm cả tòa
điện. Trường Mi ngồi xổm trên bậc đá, nhìn thấy Tiêu Liên Nhi bay đến,
nó vẫy tay về phía nàng: "Trưởng lão lệnh ta đợi ngươi ở đây."
"Sư phụ bế quan ư?" Tiêu Liên Nhi trợn mắt há mồm. Sao người có thể bế quan ngay thời khắc quan trọng này cơ chứ?
"Trưởng lão bảo ta nói với ngươi, sang năm Ma và Đạo đấu võ, người phải bế quan tu luyện. Lệnh cho ta dẫn ngươi cùng đi bế quan. Trời sập thì cũng có
người đỡ cho rồi!" Trường Mi cõng Tiêu Liên Nhi trên lưng mình rồi bay
khỏi đỉnh Thiên Khung.
"Trường Mi, ngươi dẫn ta đi đâu thế? Không phải sư phụ bảo ta quay về bế quan sao?"
Đỉnh Thiên Khung xa dần, Trường Mi cõng Tiêu Liên Nhi đến sơn cốc Lưu Ly Ngư, tung người nhảy vào đầm sâu.
Đây là lần thứ hai nàng bước vào động đá vôi, vừa bước vào thì thấy linh
khí ập vào mặt. Tiêu Liên Nhi đi đến bên cạnh ao, thấy mấy con cá nhỏ cỡ chừng đầu ngón tay đang bơi trong nước.
"Trưởng lão nói, ngươi bế quan ở đây, không được phép đi đâu cả!" Trường Mi đứng tại cửa hang nói vọng vào.
Tiêu Liên Nhi vô cùng kinh ngạc: "Tại sao sư phụ muốn ta bế quan ở đây?"
Trường Mi huơ lòng bàn tay trước cửa hang một chút, một bức màn chắn ánh sáng
chia cắt Tiêu Liên Nhi và nó: "Trưởng lão nói nơi này yên tĩnh. Ta sẽ
bày trận pháp bên ngoài giấu sơn cốc đi, ngươi hãy yên tâm tu luyện. Khi nào trưởng lão xuất quan sẽ thả ngươi ra ngoài."
"Này!" Tiêu Liên Nhi đập lên màn chắn, trơ mắt nhìn Trường Mi rời đi.
"Kỳ lạ! Tại sao sư phụ lại nhốt ta ở đây chứ?"
Nàng xem thử, quả nhiên tu vi kỳ Trúc Cơ không phá vỡ được tấm màn chắn kia.
Không thoát ra được, có suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Linh khí trong động dày
đặc, lại yên tĩnh, không bị ai quấy rầy. Tiêu Liên Nhi ngồi khoanh chân
bên cạnh linh tuyền, dần dần tĩnh tâm lại.
Lan Hàn Tinh và cành
cây kia lơ lửng trong đan điền. Sau khi đi qua bí cảnh, lúc này không
thể vội vàng dẫn khí nhập thể được. Tiêu Liên Nhi cũng không nóng vội.
Mấy canh giờ sau mới luyện được một giọt chất lỏng nhỏ rót vào trong đan điền. Nàng nhớ lúc đó tất cả chất lỏng chân khí trong đan điền đều bị
cành cây hấp thụ. Lúc này cố gắng để lan Hàn Tinh hút đi mới luyện được
chất lỏng.
Trong nháy mắt, một tiếng vọng mơ hồ vang lên trong đầu nàng: "Nó đã nở hoa rồi, ta còn chưa nảy mầm đâu, cho nó để làm gì?"
Không phải tiếng nói mà là cảm giác. Thần thức của nàng cảm nhận được cành
cây đang nói chuyện với mình. Lôi Kiếp Tâm vạn năm sinh linh trí có thể
truyền đạt được suy nghĩ không rõ ràng.
Quả nhiên là cây quý ở
Thượng Tiên giới. Lan Hàn Tinh rất thần kỳ nhưng cũng không sinh ra linh trí, vậy mà Lôi Kiếp Tâm biến thành cành cây này lại có thể bày tỏ được cảm xúc. Tiêu Liên Nhi kinh ngạc sau đó cho nó giọt chất lỏng chân khí
kia, dùng thần thức nói chuyện với nó: "Bẻ ngươi về, ngoài chuyện có thể cải tử hồi sinh thì ngươi còn có tác dụng nào khác không?"
Trong đầu lại không còn cảm ứng được gì nữa.
Tiêu Liên Nhi suy nghĩ rồi nói: "Minh Triệt dùng Lôi Kiếp Tâm để làm gì nhỉ? Cứu người sao? Huynh ấy không hề có hứng thú với Đan Thần Quân, thậm
chí còn chẳng có hứng thú với việc lừa lấy mấy viên đan dược nữa mà?"
Nàng nhẹ giọng nói với cành cây: "Ta có thể đưa ngươi cho huynh ấy không?"
Không có bất kỳ âm thanh nào. Tiêu Liên Nhi thử cố gắng kéo nó ra khỏi đan
điền nhưng cành cây vẫn không nhúc nhích. Nàng thở dài, ngẫm nghĩ một
hồi lại lấy Thượng Thanh Đan do Đan Thần Quân luyện chế ra.
Trên thân đan không có đường vân, chỉ hiện ta hình vẽ lá trúc xanh rõ ràng.
Đan sinh linh trí là đan dược từ cấp chín trở lên. Sau khi Trúc Cơ ăn
vào sẽ có hiệu quả gì nhỉ?
Nàng đã trải qua kết anh từ lâu, bây giờ tốc độ tu vi lại không hề tăng nhanh khiến cho tâm trạng nàng trở nên bất ổn.
Nhìn hang động đá vôi yên tĩnh, Tiêu Liên Nhi lấy một viên Thượng Thanh Đan ra nuốt vào.
Tựa như lũ quét kéo tới, linh khí dày đặc trong cơ thể biến thành một con
sóng mạnh mẽ xô vào kinh mạch của nàng. Cho dù sương mù của Lan Hàn Tinh đã rèn cho kinh mạch của nàng thật dẻo dai, nhưng vẫn bị luồng linh khí này làm phình lên.
Từng giọt chân khí ngưng kết thành chất lỏng không ngừng chảy vào đan điền. Lan Hàn Tinh liên tục phun ra sương mù
làm dịu đi cơn đau nhức do kinh mạch đang phình lên. Cành cây tham lam
hút toàn bộ chất lỏng vào.
Tiêu Liên Nhi lại một lần nữa vận hành linh khí chạy trong kinh mạch.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
…
Trường Mi thật thà và trung thành canh giữ bên ngoài điện Dao Quang.
Không ai biết rằng, Thanh Phong trưởng lão đã âm thầm rời khỏi Nguyên Đạo Tông.
Một mình ông đi về phía Tây, nhìn thấy cột mốc biên giới cao lớn của hai
môn Ma và Đạo được xây vào mấy chục năm trước, bùi ngùi thở dài, cất
bước đi tới