Tiêu Liên Nhi thở phào một hơi. Sự tình đã được giải quyết, còn tiện tay hắt một chậu nước bẩn lên người Hàn Tu Văn nữa. Nàng chỉ hận không thể
điên cuồng vẫy đuôi với Thanh Phong trưởng lão thôi: "Có sư phụ chống
lưng, chuyện có tày trời đến mấy cũng chẳng còn là vấn đề gì nữa. Ôi ôi, sư phụ ơi, từ lúc về tông môn đến giờ, cứ hết chuyện này tới chuyện
kia, giờ con mới nhớ, con còn quên chưa khoe món quà con mang về để báo
hiếu với sư phụ nữa."
Coi như Thanh Phong trưởng lão đã hiểu vấn đề rồi. Từ nãy tới giờ nha đầu này vòng vo quanh co không nói nửa lời
trách móc oán hận chưởng giáo đạo quân, thế nhưng trên thực tế đã sớm sợ hãi tới mất hồn mất vía rồi. Con bé tới Nguyên Đạo Tông đã tám năm, lúc mới đến, chưởng giáo phu nhân trước mới qua đời được mười năm, ít nhiều gì con bé cũng từng nghe đến tên của Dịch Khinh Trần. Nhìn thấy chữ
khắc trên đôi trâm phượng kia, làm sao con bé lại không hiểu chưởng giáo đạo quân ban cho nó vật đính ước của gã với tiên phu nhân chứ? Trong
lòng ông thầm thở dài, chuyện này cũng chẳng trách con bé được. Con bé
chỉ vừa mới đột phá Trúc Cơ, bảo con bé làm sao có thể to gan không biết xấu hổ, nói với một vị chưởng giáo Nguyên Anh rằng "Ta không thích
ngài" cơ chứ? Tiểu cô nương mà, gặp phải những chuyện thế này, có hoảng
hốt sợ hãi cũng là hết sức bình thường mà thôi.
Một tên Thạch
Thanh Phong kia nhìn còn có thể coi là xứng đôi vừa lứa, nhưng tự dưng
lại thêm một gã Hàn Tu Văn tặng trâm đính ước đến khiến Thanh Phong
trưởng lão cảm thấy đau đầu vô cùng. Mới mười tám tuổi đã đột phá Trúc
Cơ, vóc dáng dung mạo lại yêu kiều dịu dàng như vậy, tương lai không
biết còn thu hút biết bao nhiêu đệ tử trẻ tuổi ngấp nghé nữa đây?! A,
sao ông lại quên mất nhỉ, Minh Triệt đối xử với Liên Nhi tốt đến lạ
thường, đến cả Lôi Kiếp Tâm cũng nhường cho con bé mà, rốt cuộc hắn có ý đồ gì chứ?
Hai kẻ trước Thanh Phong trưởng lão còn cảm thấy dễ
đối phó một chút. Thạch Thanh Phong vẫn chỉ là đệ tử kỳ Trúc Cơ, thật sự không cần ông phải ra tay thì chính Tiêu Liên Nhi cũng có thể dẹp yên
thằng bé rồi. Còn Hàn Tu Văn ư, dù gì cũng là chưởng giáo một tông, Liên Nhi không đồng ý, gã cũng chẳng thể mặt dày níu kéo được. Nhưng Minh
Triệt thì làm sao giờ nhỉ?
"Liên Nhi này, con nói sư phụ nghe
xem. Cái tên Minh Triệt đó là người như thế nào hả? Sư phụ tiếp xúc với
hắn không nhiều lắm, còn chẳng dài bằng khoảng thời gian con và hắn cùng ở trong bí cảnh nữa." Thanh Phong trưởng lão cũng không tiện hỏi thẳng
ra, trong lòng ông thầm nghĩ, lỡ tiểu đồ đệ nhà ông không có ý gì với
Minh Triệt thì sao?
"Đây chính là cành cây Lôi Kiếp đó ạ, đệ tử
dùng rất vừa tay, trong chân khí lại có cả sét nữa. À phải rồi, sau khi
Lôi Kiếp Tâm nhập vào cơ thể, hiện giờ thể chất của đệ tử biến thành
song hệ Thủy Mộc rồi ạ." Tiêu Liên Nhi cầm cành cây xanh kia ra.
Còn có thể thay đổi thể chất ư?! Thanh Phong trưởng lão thực sự vô cùng kinh ngạc: "Con xuất ra cho vi sư xem nào."
Chân khí tuôn ra, thanh khí màu trắng xanh như một tấm lưới bao bọc tia chớp điện ở bên trong chợt bắn ra. Thanh Phong búng ngón tay một cái, hai
luồng chân khí va vào nhau phát ra tiếng tí tách rồi hóa thành vô hình.
"Lợi hại quá!" Thanh Phong trưởng lão bỗng quên luôn cả điều mình đang muốn
hỏi Tiêu Liên Nhi. Ông ngẫm nghĩ một lúc lâu, trong mắt dâng lên sự vui
mừng, "Cành cây này làm pháp bảo khá tốt đấy. Sư phụ chợt nghĩ ra một
pháp thuật cấp Thiên rất phù hợp với nó, là Chúc Long Quyết. Ngoại trừ
phía sau núi của Đan Tông cứ cách ba bốn năm lại có bí cảnh xuất hiện
ra, ở đại lục Thương Lan còn có một di tích thượng cổ nữa, cứ cách bốn
mươi năm, khe hở không gian lại mở ra. Ở lối vào của di tích có một tấm
bia đá khắc Chúc Long Quyết. Mỗi lần di tích xuất hiện, vô số người đều
ngong ngóng tấm bia đá kia mong nhận được truyền thừa. Chờ sau trận tỉ
thí với Ma Môn năm sau, con cũng đi thử vận may xem thế nào."
Chúc Long Quyết ư? Tiêu Liên Nhi cũng nhớ ra rồi. Ở trong di tích đó còn mọc một loại cỏ tên là cỏ Diễm Xà, cực dương cực nóng nữa. Năm xưa sau khi
sống lại ở Tiêu gia trang, vì muốn hóa giải dược lực chặn kinh mạch của
lan Hàn Tinh, nàng đã nghĩ tới loại cỏ này rồi.
Nhớ tới cỏ Diễm Xà, đương nhiên nàng cũng nhớ tới những loại linh thảo nàng đã lấy được trong bí cảnh.
"Sư phụ! Người nhắm mắt lại đi! Không được dùng thần thức nhìn trộm đâu đấy." Tiêu Liên Nhi làm nũng.
"Chẳng phải chỉ là mấy cây linh thảo mang từ trong bí cảnh ra thôi sao, vi sư
là tu sĩ Nguyên Anh sống hơn bốn trăm năm rồi, có thứ gì tốt mà chưa
từng gặp đâu chứ?" Thanh Phong trưởng lão càm ràm.
Tiêu Liên Nhi nhanh tay lấy hai trăm hộp linh thảo từ trong vòng Thiên Cơ ra, bày đầy cả sàn nhà, sau đó chống cằm chờ sắc mặt của Thanh Phong trưởng lão
biến đổi: "Xong rồi ạ."
Thanh Phong trưởng lão mở mắt ra, những
hộp ngọc trắng bày kín cả đất. Tim ông đập thịch một cái, ông đưa tay
lên che mắt nói: "Đừng nói với ta đây là huyễn thuật con nhé!"
Tiêu Liên Nhi cười hì hì nói: "Sư phụ, bao nhiêu đệ tử mất mạng như thế, con nhặt hết lại túi chứa đồ của họ đấy. Linh thảo họ hái được đều thuộc về con hết, niên đại thấp nhất cũng tầm nghìn năm đấy ạ."
Ông là
tu sĩ Nguyên Anh Trung kỳ tầng sáu, mấy chục năm tu luyện, lại thêm dùng đan dược nữa mà cũng chỉ lên được một tầng tu vi. Nhìn thấy trên mặt
đất đầy linh thảo thế này, ông lại nghĩ tới vô số các loại đan dược cấp
cao. Tâm trạng của Thanh Phong trưởng lão như muốn bay lên tận trời. Ông lườm Tiêu Liên Nhi một cái, hầm hừ nói: "Có phải nếu sư phụ không giúp
con giải quyết vấn đề khó khăn kia, thì con sẽ không cảm ơn ta không
hả?"
Tiêu Liên Nhi giận dỗi lườm ông: "Sư phụ! Trên điện Bắc
Thần, đệ tử không hé răng lời nào để giữ lại hết cho người đó thôi."
Đương nhiên, ta giữ lại cho mình còn nhiều đồ tốt hơn cơ. Những ngày
tháng sau này, chỉ cần nằm trên đống linh thảo và đan dược cấp cao để tu luyện là được rồi.
Giúp đệ tử đổi một miếng ngọc bài bản mệnh lại
nhận được hai trăm hộp linh thảo có niên đại từ nghìn năm trở lên, lời
quá rồi còn gì nữa. Thanh Phong trưởng lão cất hết vào trong túi chứa đồ của mình, lại chợt nhớ tới điều mình vừa định nói: "Minh Triệt là thiếu quân của Ma Môn, không phải người cùng đường với những người trong Đạo
Môn chúng ta, sau này con hãy coi như không quen biết hắn…"
"Sư phụ à, rõ ràng là người quen Minh Triệt trước mà."
Không nhắc tới còn đỡ, vừa mới nhắc đến, Thanh Phong trưởng lão đã thở dài:
"Sau này con không được qua lại với Minh Triệt nữa. Nhớ đấy."
Dáng vẻ đầy lo âu của ông khiến trong lòng Tiêu Liên Nhi chợt căng thẳng: "Sư phụ à, Minh Triệt… không phải là người xấu mà."
"Không liên quan gì đến chuyện xấu hay tốt." Thanh Phong trưởng lão thở dài
nói, "Giữa mùa thu năm sau, Ma Môn và Đạo Môn sẽ tỉ thí tại đỉnh Thiên
Khung để phân chia lại ranh giới. Ta tính toán thời gian thì cũng chỉ
còn khoảng một năm nữa thôi. Nếu Ma Môn thắng được nhiều hơn lần trước,
thì các tông phái của Đạo Môn phải thực hiện giao ước lùi ra khỏi địa
giới. Đã ít đất, thì tài nguyên cũng càng ít hơn, sự tranh giành sẽ nổ
ra, ắt sẽ có loạn lạc. Lần tỉ võ này, chắc chắn Đạo Môn sẽ dốc toàn lực
để ứng phó. Nếu để cho người ta biết con có quan hệ với Minh Triệt, thì
cả Đạo Môn sẽ coi con là kẻ phản bội, con sẽ trở thành đối tượng để họ
trút giận mất."
Tiêu Liên Nhi cúi đầu nói: "Đệ tử hiểu rồi ạ."
Thấy vẻ mặt nàng ủ rũ hẳn, Thanh Phong trưởng lão cũng thấy lo, bèn nhắc nhở thẳng luôn: "Liên Nhi à, đúng là Minh Triệt rất tuấn tú ưa nhìn, nhưng
hắn vẫn là thiếu quân của Ma Môn. Trong các tu sĩ của Đạo Môn, cũng
nhiều đệ tử hào hoa lắm, con đừng có thích hắn đấy nhé!"
"Con có thích hắn đâu ạ. Chẳng qua, con đang nghĩ sau này không thể lợi dụng
hắn để ăn ké chút thịt uống ké chút canh, nên thấy hơi thiệt thòi thôi
mà."
"Không thích là tốt rồi!" Thanh Phong trưởng lão cũng không khỏi buồn cười: "Lúc nào cần lợi dụng thì vẫn có thể lợi dụng một chút. Lợi dụng người của Ma Môn không hề phản lại đạo nghĩa."
Sư phụ à, người gian xảo quá đi! Tiêu Liên Nhi cảm thấy Minh Triệt thật đáng thương biết bao.
…
Lúc nàng quay về hồ Trừng Tâm thì trời đã tối hẳn. Hư Cốc ngồi trên cầu gỗ ngóng nàng đến mòn mắt.
Thấy Tiêu Liên Nhi về, hắn nhảy xuống nói: "Tiểu sư tổ, người nói chuyện gì với Thạch Thanh Phong mà lâu thế!"
"Ta tìm sư phụ có chút chuyện nên lại quay lại điện chính một chuyến." Tiêu Liên Nhi đưa hắn vào trong nhà chính, thuận tay lấy hết đồ mà nàng
chuẩn bị cho hắn ra, "Lúc đệ tử Luyện Khí vào bí cảnh không mang theo
nhiều linh thạch, có điều, có mấy bản pháp thuật hệ Thổ đấy. Ta cảm thấy chúng cũng khá hay nên đều giữ lại hết cho ngươi."
"Tiểu sư tổ, người tốt bụng quá." Nói là không nhiều, nhưng dùng thần thức đảo qua
cái đống trên bàn kia cũng phải có tới cả mấy nghìn viên rồi. Hư Cốc
sướng rơn người nhận lấy, thuận miệng nói, "Rõ ràng chúng ta đã dùng nấm Huyễn Thải đổi quả Đan, mà sao trên điện người lại nói ngược lại thế
ạ?"
"Ngươi không nghe thấy sư tôn mắng ta à? Ai lại ngốc đến mức dùng nấm Huyễn Thải đi đổi quả Đan chứ? Ngô Bằng là thiếu quân của Ma
Môn, chẳng lẽ hắn không hiểu sao?! Nói một cách khác đơn giản hơn nhé.
Chẳng lẽ nên nói ra chuyện vì chúng ta đánh nhau với hắn nên hắn mới
đồng ý đổi hay sao? Ta đi cùng với Ngô Bằng, Thiên Quyền trưởng lão đã
nghi ngờ chúng ta cấu kết với thiếu quân của Ma Môn để hại chết Lưu
Nguyên rồi kìa. Ngươi đừng có nói lộ ra ngoài đấy! Nếu bắt ta nộp quả
Đan lên mà lại không tìm thấy trong túi chứa đồ của ta, thì có khi họ
còn cho rằng ta giấu riêng đi ấy chứ."
"Con hiểu rồi ạ." Hư Cốc gật đầu lia lịa: "À phải rồi, người đi theo Ngô Bằng rồi sau đó đã xảy ra chuyện gì thế ạ?"
Tiêu Liên Nhi trừng mắt nhìn hắn: "Đi được nửa đường, nghe hắn nói công phá
cấm chế của bí cảnh có thể con hung thú kia sẽ chạy ra ngoài, nên ta vội vàng tạm biệt hắn, quay trở lại cứu ngươi rồi còn gì. Ngươi còn muốn
thế nào nữa?"
Hư Cốc nghe vậy cũng ủ rũ: "Con biết tiểu sư tổ
tốt với con nhất mà. Có điều… người thích hắn thật sao? Thạch Thanh
Phong nói người sẽ không thích Ngô Bằng đâu, nhưng mà lời hắn nói chắc
chắn là dối lòng. Tiểu sư tổ à, người đừng thích cái tên thiếu quân đó
thật nhé. Hắn là thiếu quân Ma Môn mà. Người nhìn xem, dính vào hắn đâu
có chuyện gì tốt đâu chứ? Vì hắn mà người quên cả thân mình, suýt nữa
thì mất mạng rồi còn gì!"
"Ai bảo ta thích hắn nào?! Còn không phải là vì hắn giết Lưu Nguyên cứu chúng ta đó sao? Ngươi có
biết ngươi nặng thế nào không? nặng như heo ấy, kéo ngươi theo không
trốn nhanh được!"
Bị Tiêu Liên Nhi nói xối xả vào mặt, Hư Cốc
lẩm bẩm nói: "Tại cái tên Thạch Thanh Phong kia la lên đấy chứ. Khi ấy
con bị hôn mê lại còn đột phá Trúc Cơ nữa, có biết gì đâu."
"Còn vấn đề gì nữa không?"
Hư Cốc lắc đầu. Có những câu hỏi hắn chỉ có thể nén lại trong lòng thôi.
Nếu tiểu sư tổ muốn nói thì cũng đã nói với tổ sư gia rồi. Còn hắn ấy à… Nghĩ đến những thứ được chia cho, hắn lại cảm thấy mình ngầu ngầu hơn
một chút rồi, bèn vui vẻ ra về.
Hồ Trừng Tâm quay về sự tĩnh lặng. Tiêu Liên Nhi nằm xuống ghế, lẩm bẩm nói: "Ai cũng hỏi có phải ta thích huynh ấy không…"
Nàng gọi cành cây xanh từ trong vòng Thiên Cơ ra, trong đầu bất giác nhớ lại hình ảnh Minh Triệt nhoài người trên vách đá, mỉm cười nhìn nàng.
Khi ấy, vì sao nàng lại bất chấp nguy hiểm đẩy táng đá lớn đó ra?! Tiêu
Liên Nhi nhớ lại cẩn thận một lần. Lúc đó nàng vốn dĩ không có thời gian để nghĩ nhiều, nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là không muốn nhìn thấy Minh Triệt bị tia sét đó đánh chết mà thôi.
Đó là thích ư?
"Chỉ là vì nể tình huynh đã giúp ta bẻ cành cây xanh này thôi nhé… Nếu đổi lại là Hư Cốc, ta cũng sẽ làm như vậy mà thôi."
Đúng thế, nàng chỉ coi hắn là bạn thôi, nhân tiện ăn ké tí thịt, uống ké
chút canh của hắn ấy mà. Còn có thể là gì khác được nữa chứ?! Giờ nàng
bận bịu đối phó Hàn Tu Văn còn không kịp, làm gì có tâm trạng mà nghĩ
mấy chuyện kia?
Tiêu Liên Nhi lại nhớ đến một chuyện khác: "Rốt
cuộc huynh tìm Dịch Khinh Trần làm gì? Kiếp trước ta đâu có biết huynh
đâu nhỉ?"
Nàng quyết định lần sau gặp lại Minh Triệt, nhất định phải nghĩ cách gài hắn tuôn ra mới được.
…
Trong điện Bắc Thần, Hàn Tu Văn tức đến nỗi không nói được gì.
Ngọc Kê chân nhân đứng sau lưng gã, không nhìn thấy mặt sư phụ mình, chỉ cảm thấy rất ấm ức. Chính người sai con trong ngày hôm nay phải xử lý xong
toàn bộ ngọc bài bản mệnh của tất cả các đệ tử, còn cố tình dặn dò con
rằng thời gian gấp gáp nên có thể mang thêm ngọc bài trống đi theo cơ
mà?!
"Vi sư rất tin tưởng con, ta tin rằng con sẽ không thay đổi hay làm mất ngọc bài bản mệnh của đệ tử. Nhưng Ngọc Kê à, con vốn là
một người trung hậu thật thà, nhưng con cũng cần phải biết tùy cơ ứng
biến mới được. Thanh Phong trưởng lão là một người hiểu rất rõ về tông
vụ, thấy ông ấy có mặt ở đó thì con chỉ cần báo cho Tiêu Liên Nhi ngày
mai tới điện Tông Vụ lưu lại ngọc bài bản mệnh là được rồi, con còn lấy
miếng ngọc bài trắng đó ra làm gì chứ? Cũng đâu phải con không biết mấy
vị trưởng lão trong tông môn đều cổ hủ, nguyên tắc như thế nào." Hàn Tu
Văn quay người lại, giọng điệu rất ôn hòa: "Thôi được rồi, vi sư sẽ giải thích với Thanh Phong trưởng lão sau, con cũng đừng nghĩ ngợi nhiều.
Chuyện này cũng do vi sư vội vàng quá, chỉ lo đệ tử có sơ suất gì mà
tông môn vẫn chưa biết thôi."
"Sư tôn cũng là vì lo lắng cho sự an nguy của các đệ tử tông môn thôi mà. Lỗi là do đệ tử làm việc không chu toàn ạ."
Chuyện của mình không làm xong lại còn để sư tôn phải đi giải quyết, Ngọc Kê
chân nhân cảm thấy hổ thẹn muôn phần. Trong lòng hắn thầm nghĩ, sư tôn
lao tâm khổ tứ vì tông môn như thế này, chắc chắn Thanh Phong trưởng lão cũng sẽ không quá vô tình vô nghĩa đâu.
Sau khi Ngọc Kê chân
nhân ra về, Hàn Tu Văn đứng một mình trên đài ngọc, trầm giọng bật cười: "Ta không vội, không vội. Ngày mai… sẽ biết thôi mà."