Có lẽ vết máu thấm ra từ vết cứa trên cổ Thủy Tâm đã ảnh hưởng đến tâm
trạng của Tiêu Minh Y, nên mấy ngày sau đó, nàng ta không hề gọi Tiêu
Liên Nhi hái hoa Liệt Dương vào để cắm nữa.
Hoa Liệt Dương nhanh chóng nở rộ hết cả luống.
Nhìn nó gần ngay trước mắt mà không để lấy được, cả ngày ánh mắt Tiêu Liên Nhi chỉ quanh quẩn bên luống hoa đó.
Tiêu Minh Y đi dạo đến vườn thuốc, nhìn thấy luống hoa kia cũng thấy hơi bực bội, bèn sai Tiêu Liên Nhi cắt đi: "Đám hoa này nhìn khó chịu quá, cắt
hết chôn xuống đất đi."
"Vâng ạ." Tiêu Liên Nhi cắt đầy một giỏ
hoa, trong lòng cũng không nỡ chút nào, nhưng Tiêu Minh Y đã bắt chôn
thì buộc phải chôn thôi. Để dây dưa thêm thì tự dưng lại thành phiền
phức.
Đào hố xong, Tiêu Liên Nhi đặt hết số hoa kia vào.
Thấy mặt nàng đầy vẻ tiếc xót, Tiêu Minh Y thầm nghĩ, dù sao vào Tông môn
cũng vẫn cần Tiêu Liên Nhi trung thành phục mình mình. Bản thân Tiêu
Minh Y cũng chẳng để tâm đến mấy bông hoa Liệt Dương rẻ tiền này, bèn
xua tay nói: "Thôi bỏ đi, đừng chôn nữa. Ngươi cầm về phòng mà cắm."
Tiêu Liên Nhi ngớ người, hai mắt sáng rực lên: "Nô tỳ tạ ơn tiểu thư!"
"Chỉ mấy bông hoa vô dụng thôi mà, sao nó lại vui vẻ thế chứ?" Tiêu Minh Y thầm nghĩ, mắt nhìn Tiêu Liên Nhi chằm chằm.
Tiêu Liên Nhi giật thót mình, quyết định tạm thời không ăn hoa Liệt Dương nữa, để đỡ bị Tiêu Minh Y sinh lòng nghi ngờ.
Nhưng Tiêu Minh Y lại không nói thêm gì cả, quay người bỏ đi.
Hái hoa Liệt Dương cắm đầy trong một chiếc bình bụng to xuống, Tiêu Minh Y thầm cảm thấy có lẽ mình đã quá đa nghi rồi.
Hai ngày sau một vài đóa hoa héo rũ, Tiêu Minh Y không đến nhà gỗ nữa. Tiêu Liên Nhi len lén gom cánh hoa lại, cách bảy tám hôm sau, nàng đã gom
được hết số hoa héo kia, rồi chôn cành hoa khô héo xuống đất.
Một ngày trước khi lên đường, Tiêu Minh Y theo trang chủ và phu nhân tới từ đường bái biệt gia tộc, không ở trong phủ, mà trong viện cũng sẽ không
có ai đến vườn thuốc tìm mình. Tiêu Liên Nhi quyết định làm liều một
phen, thử ăn một lần hết sạch số cánh hoa của hai mươi tư đóa hoa Liệt
Dương kia xem có thể hóa giải được lớp dược lực mỏng manh cuối cùng đang bao bọc đan điền của mình hay không.
Nàng ăn từng đóa từng đóa một.
Nguyên tố hệ Hỏa sinh ra từ hoa Liệt Dương càng lúc càng nhiều. Lúc ăn đến đóa cuối cùng, trong bụng Tiêu Liên Nhi như vừa nuốt cả một đống củi cháy
vậy, nóng đến mức trán nàng toát mồ hôi, bụng dưới cũng âm ỉ đau nhức.
Nàng ngồi xếp bằng vận công, dùng thần thức dẫn nguyên tố hệ Hỏa vào mài mòn kết tinh của dược lực kia. Tầng kết tinh tỏa ra từng lớp sương mù,
thoát ra từ lỗ chân lông của nàng. Sương mù càng lúc càng dày đặc, dần
dần bao kín cả cơ thể của nàng lại. Trên lông mày lông mi của nàng cũng
kết thành một lớp sương trắng. Nàng cảm thấy có một ngọn lửa nóng ở đan
điền, ngoài da lại như có một lớp băng tuyết dán lên. Sự kích thích giữa hai luồng nóng và lạnh khiến toàn thân nàng khe khẽ run lên.
Nguyên tố hệ Hỏa quá nhiều, còn chưa kịp hóa giải hết lớp kết tinh dược lực
kia thì thần thức của nàng đã bắt đầu âm ẩm đau đớn rồi.
Nếu tiếp tục như thế này, chắc chắn thần thức sẽ bị tổn thương.
Tiêu Liên Nhi không nỡ bỏ cuộc, nghiến răng cố khống chế luồng khí kia, bán
sống bán chết xông vào đan điền, trong đầu nổ ầm một tiếng, nàng tối sầm mặt mũi rồi nhũn người ngã xuống sạp.
Nàng nằm mơ thấy mình ở Bắc Mạc.
Nàng men theo vết nứt của dòng sông băng sâu không thấy đáy, không ngừng bay xuống dưới, cũng không biết đã bay bao lâu rồi. Tiếng gió lạnh căn cắt
của Bắc Mạc bị nàng vứt bỏ hết sau lưng mình. Nàng bay vào trong một thế giới vô cùng tĩnh mịch, tay cầm một viên bảo thạch phát ra tia sáng lam nhạt, chiếu sáng cả bốn phía của dòng sông băng trong suốt.
Đến cuối của vết nứt, trong lớp băng dưới chân nàng chợt xuất hiện vài vệt xanh lục. "Lan Hàn Tinh!"
Vệt xanh lục đó bay về phía nàng. Giống như một con cá thỏa sức vẫy vùng
trong nước, nhẹ nhàng phá vỡ lớp băng lạnh kiên cố kia để tới bên nàng.
Nàng đưa tay ra, vui sướng muốn đón lấy nó…
Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, then cài cửa gãy vụn, chiếc cửa gỗ phát ra tiếng va đập ầm ầm.
Tiêu Liên Nhi giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Trời đã tối hẳn rồi. Không ngờ nàng lại ngủ lâu như vậy. Thấy Tiêu Minh Y
đứng ngoài cửa, khuôn mặt trắng như tuyết nhíu chặt lại, nàng vội vàng
lao xuống giường hành lễ: "Đại tiểu thư, nô tỳ ngủ quên mất, không nghe
thấy người gọi nô tỳ."
Tiêu Minh Y hừ một tiếng, chỉ thẳng vào
Tiêu Liên Nhi nói: "Có phải ngươi cũng giống như Thủy Tâm kia, biết ngày mai được theo ta tới Nguyên Đạo Tông, nên đắc ý đến quên hết trời đất
rồi phải không? Ngươi đừng quên kết cục của Thủy Tâm!"
Đầu ngón
tay trắng như tuyết chỉ thẳng vào mũi mình, một cô gái mới mười tuổi đầu lại nói ra những lời hàm chứa ý muốn lấy mạng của một người như thế,
khiến Tiêu Liên Nhi không khỏi thở dài trong lòng.
Nàng lập tức
quỳ xuống, run rẩy nói: "Nô tỳ tự biết bản thân không có tư chất tu
tiên, nào dám đắc ý quá chứ ạ. Đại tiểu thư khai ân muốn đưa nô tỳ lên
Tiên môn, đã là cái phúc nô tỳ phải tu mấy kiếp mới có được rồi."
Dáng vẻ co ro cúm rúm này của Tiêu Liên Nhi khiến lòng ham hư vinh của Tiêu
Minh Y đạt được sự thỏa mãn đến tột cùng. Nàng ta bĩu môi nói: "Ngươi
hiểu là tốt rồi."
Suy cho cùng thì vẫn chỉ là một đứa trẻ nên Tiêu Minh Y vẫn vô cùng tò mò: "Ngươi giữ lại hết cánh của hoa Liệt Dương làm gì?"
Tim Tiêu Liên Nhi giật thót lên, rõ ràng hoa đã khô héo cả, nàng ngắt cánh
hoa xong chôn hết cành đi rồi mà. Tiêu Minh Y hỏi như vậy, chắc chắn vẫn chưa hết nghi ngờ, phát hiện ra mình chỉ chôn cành hoa rồi. Nàng nói
dối không chớp mắt: "Nô tỳ thấy màu hoa đó tươi đẹp quá, nên gom lại thử làm son ạ."
"Lấy hoa Liệt Dương ra làm son ư? Ha ha, thế mà
ngươi cũng nghĩ ra được à! Hoa Liệt Dương hàm chứa nguyên tố hệ Hỏa, làm thành son sẽ khiến cho mặt ngươi bị thiêu đỏ như mông khỉ đấy!" Tưởng
tượng tới cảnh đó, Tiêu Minh Y vui vẻ bật cười to. Cười xong, nàng ta
lại ra lệnh cho Tiêu Liên Nhi, "Làm xong ngươi cứ bôi thử đi, để ta nhìn xem mặt ngươi có biến thành mông khỉ không!"
"Tiểu thư khai ân, nô tỳ không làm được không ạ?" Tiêu Liên Nhi nhăn mặt đau khổ, ra sức cầu xin Tiêu Minh Y.
Nếu Tiêu Minh Y nhất quyết muốn xem, thì nàng chỉ có thể nói dối rằng đã
đem tới tiệm son trong thành rồi thôi. Dù sao sáng sớm mai họ cũng sẽ đi Nguyên Đạo Tông, Tiêu Minh Y cũng chẳng có thời gian mà đi kiểm tra.
May mà Tiêu Minh Y cũng chỉ mới mười tuổi, suy nghĩ thay đổi liên tục. Sau
khi cười xong, nàng ta lại nghĩ ra một ý định khác: "Linh thảo mà có thể làm thành phấn nước, son môi có vẻ cũng không tệ. Ngươi ra sức nghiên
cứu xem, chưa biết chừng tương lai còn có thể làm chút son phấn cho ta
dùng ấy chứ."
"Nô tỳ sẽ cố gắng hết sức ạ." Tiêu Liên Nhi lập tức đáp lời.
"Thôi được rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai mà dậy muộn để lỡ giờ đẹp thì ta sẽ dùng roi đánh ngươi đấy." Tiêu Minh Y dặn dò vài câu rồi mới quay người ra về.
Tiêu Liên Nhi thở phào một hơi. Đột nhiên nàng
phát hiện ra trong cơ thể mình có dấu hiệu khác thường. Sau khi dùng
thần thức thăm dò, nàng vui sướng nhận ra lớp dược lực kết tinh đóng kín đan điền của nàng đã không còn nữa, đan điền lộ ra rồi.
Đây là
lần đầu tiên thần thức của nàng xâm nhập sâu được vào đan điền. Đan điền của nàng giống như một cơn sóng biếc, chính giữa có một hạt cát rất nhỏ màu trắng đang bay lơ lửng.
Hạt cát nhỏ kia từ từ chuyển động, dược lực kết tinh chặn cứng kinh mạch của nàng phân ra một sợi cũng bị nó hấp thu cả.
Chỉ hấp thu một sợi thôi, hạt cát kia lập tức dừng lại, phát ra tia sáng nhàn nhạt.
Nó có thể hấp thu dược lực trong kinh mạch ư? Tiêu Liên Nhi vô cùng kinh ngạc.
Thần thức của nàng lui ra khỏi đan điền. Nàng vô thức cảm nhận được rằng hạt cát này có liên quan đến lan Hàn Tinh mà nàng đã nuốt, nhưng đầu đuôi
cụ thể thế nào thì nàng không rõ lắm.
Bất kể ra sao, đối với nàng mà nói, nó có thể hấp thu được dược lực trong kinh mạch thì quá tốt rồi.
Tiêu Liên Nhi yên tâm ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Tiêu Liên Nhi ôm túi hành trang nho nhỏ
của mình trèo lên xe ngựa với Tiêu Minh Y, đi Nguyên Đạo Tông.
…
Núi Thanh Mục nằm trên một vùng thảo nguyên, vắt ngang từ Đông sang Tây. Dãy núi hình hẹp dài, dài miên man vạn dặm.
Ở chính giữa dãy núi nổi lên một ngọn núi cao chọc trời. Đỉnh núi cũng
không cao chót vót mà khom khom hình vòng cung giống như vòm trời úp
ngược trên núi, nhìn lại cũng giống con ngươi, khiến cho cả dãy núi
Thanh Mục như một con mắt nửa khép nửa mở, vì vậy mà nó mới mang cái tên Thanh Mục.
Đỉnh Thiên Khung cao tới vạn trượng, địa bàn chiếm
cứ lên đến hàng trăm dặm. Trong núi có một nguồn linh mạch khổng lồ,
linh khí tỏa ra từ từng vách núi, khe đá vô cùng dồi dào, mấy nghìn dòng linh tuyền ào ào chảy ra. Mỗi khi ánh mặt trời chiếu xuống, cầu vồng
rực rỡ sắc màu cũng như bay từ không trung đáp xuống núi vậy.
Có người nói vạn năm trước, khi Sư tổ Nguyên Thông Tử, người kiến lập nên
Nguyên Đạo Tông cưỡi mây tới đây, đã luôn miệng khen nơi này là đất phúc trời ban. Sau đó, ngài dùng pháp thuật thần thông quảng đại của mình,
trục xuất hết mọi yêu thú trên núi, chiếm lấy cả dãy núi này, thiết lập
đại trận bảo vệ núi, lập nên Tông môn.
Nguyên Đạo Tông đã trải
qua mấy đời phát triển, từ chân núi cho đến đỉnh núi, xây dựng cung điện lầu đường, nhà gỗ sân viện nhiều không đếm xuể. Mười vạn đệ tử mà họ
thu nhận chỉ chiếm dụng một phần tư đỉnh Thiên Khung này, để lại vừa đủ
không gian làm nơi tu luyện cho các đệ tử.
Vì càng lên đỉnh núi, linh khí càng dày đặc, nên Nguyên Đạo Tông thường phân nơi cư ngụ của
các môn theo tu vi, từ dưới chân núi lên trên là Ngoại Sơn Môn, Tiền Sơn Môn, Trung Sơn Môn và Nội Sơn Môn.
Đẳng cấp trong Sơn Môn rất
rõ ràng. Đệ tử Ngoại Sơn Môn muốn bước lên Tiền Sơn Môn, bắt buộc phải
từ Luyện Khí tầng thứ tư Trung kỳ trở lên. Trung Sơn Môn là ranh giới
phân định giữa đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn. Đệ tử chân truyền vào
được Nội Sơn Môn thì mới là lực lượng nòng cốt nhất của Tông môn.
Giữa Ngoại Sơn Môn và Tiền Sơn Môn là thảo nguyên và núi đồi rộng rãi ở phần chân núi. Nơi này được bố trí những mảnh vườn thuốc, linh dược rất to,
trồng linh mễ, rau xanh cần cho việc cơm nước và linh thảo cấp thấp để
cung ứng cho đệ tử Luyện Khí của Nguyên Đạo Tông, thuần dưỡng yêu thú
cấp thấp chuyên để lấy thịt. Người làm việc ở đây đều là đệ tử ngoại môn và đệ tử tạp dịch đã đến Luyện Khí Sơ kỳ.
Cả đại lục Thương Lan này đều cho rằng tu tiên là vinh dự lớn, nhưng phàm là những người có
tư chất thì đều muốn chen vào được danh môn đại phái. Tháng ba hàng năm, Nguyên Đạo Tông bắt đầu mở Tông môn thu nhận đồ đệ, trên con đường dẫn
lên núi Thanh Mục chen chúc xô đẩy toàn người là người.
Tiêu
Minh Y chỉ cần phải kiểm tra tu vi, không cần tham gia khảo hạch của
Tông môn đã được nhập môn rồi. Nàng ta ngồi trên xe ngựa, vén rèm xe
lên, nhìn đám người túm tụm thành từng đội vất vả chạy lên Nguyên Đạo
Tông tham gia khảo hạch, trong lòng cũng sinh ra cảm giác mình hơn hẳn
những người khác.
Nàng ta kiêu ngạo chỉ cho Tiêu Liên Nhi nhìn:
"Tông môn chỉ thu nhận đệ tử dưới mười lăm tuổi, yêu cầu là phải từ
Luyện Khí tầng thứ nhất trở lên, mà tốt nhất là người có một loại thể
chất. Qua mười lăm tuổi mà vẫn không thể đột phá lên Luyện Khí tầng thứ
ba, thì chỉ có thể đi làm đệ tử tạp dịch mà thôi."
Nghe nàng ta
nói, Tiêu Liên Nhi hiểu ý ngay, nhìn nàng ta bằng ánh mắt sùng bái:
"Tiểu thư chỉ mới tám tuổi đã Luyện Khí tầng thứ ba rồi, lợi hại thật
đấy."
Chỉ tiếc là ở nhà bị trì hoãn, nên mãi mà không đột phá
lên được Luyện Khí tầng thứ tư. Có điều, mình mới mười tuổi, với tư chất của mình, sau khi vào Tông môn hẳn sẽ có thể nhanh chóng đột phá được
thôi. Tiêu Minh Y khẽ nhếch khóe môi, nói: "Ta cũng rất muốn tham gia
khảo hạch của Tông môn, so tài với các sư huynh sư tỷ tương lai một
chút. Có điều, nhiều người quá, ta cũng lười chen lấn, đành phải cầm
ngọc bài mà cha cho để vào thẳng Tông môn vậy." Giọng điệu nàng ta có
phần tiếc nuối.
Ở đây, năm nào mà nhiều thì có tới hơn nghìn người đến để bái sư, nhưng mỗi năm Nguyên Đạo Tông chỉ nhận đúng một trăm người.
Người có thể bái sư vào Tông môn, làm gì có ai không phải là nhân tài kiệt
xuất chứ?! Tông môn đặt huyễn trận làm đề mục khảo hạch đầu tiên, bất
luận tu vi cao hay thấp, chỉ cần tâm chí không kiên định thì sẽ bị đào
thải ngay. Riêng đề mục đầu tiên đã có thể loại bỏ một nửa số người rồi. Tiêu Minh Y kiêu ngạo như thế này, e rằng sau khi bước vào Tông môn sẽ
phải chịu khổ nhiều.
Tiêu Liên Nhi cụp mắt xuống, thầm thở dài
trong lòng, sao nàng lại đi theo một vị thiên kim tiểu thư như thế này
chứ? Trước khi đả thông được kinh mạch toàn thân, mình bắt buộc phải phụ thuộc vào Tiêu Minh Y, nên không thể không ngầm nhắc nhở nàng ta cách
để đứng vững gót chân trong Tông môn này.
Vòng qua đường núi,
trước mắt chợt rộng mở hơn nhiều. Đỉnh Thiên Khung đột ngột mọc ra trên
cả một mảnh thảo nguyên bao la rộng lớn, khí thế rất hùng vĩ nguy nga.
Đỉnh núi cao khuất tầm mắt, từ lưng chừng núi đã có mây mù vờn quanh,
loáng thoáng có thể nhìn thấy những chú hạc màu trắng bay liệng cùng với những tòa lầu các điện đường xen giữa rừng cây xanh ngát.
Ánh
mặt trời mùa xuân rạng rỡ rải từ trên đỉnh núi xuống, lần lượt chiếu
khắp vô số Sơn Môn được dựng bằng ngọc trắng ở trên núi, tỏa ra những
tia sáng lấp lánh. Một thềm đá rộng rãi trải dài từ chân núi lên cao
ngút ngàn, ẩn cả vào trong những tầng mây xanh. Khí thế hào hùng khoáng
đạt của Tông môn ngùn ngụt tỏa ra.
Gần mười năm, cuối cùng nàng
đã quay trở lại đỉnh Thiên Khung rồi. Mắt Tiêu Liên Nhi hơi nóng lên.
Nhìn đỉnh núi khuất sâu trong tầng mây mù, nỗi oán hận chợt dâng lên
trong lòng nàng, khiến toàn thân khẽ khàng run lên.