Trở lại phòng luyện đan, một lần nữa đối mặt với Đan Thần Quân, thái độ
của Tiêu Liên Nhi đã thay đổi hẳn. Khi hắn ta không nói chuyện, nàng như đang nhìn thấy Minh Triệt, nhưng Đan Thần Quân vừa mở miệng, nàng liền
muốn lấy chủy thủ của Minh Triệt chém nát khuôn mặt đó. Nàng cực kỳ
không thích việc Đan Thần Quân có khuôn mặt giống hệt Minh Triệt.
Mê Thú Đan bay từ lò luyện đan vào trong bình ngọc, tỏa ra một mùi hương kỳ dị. Nàng đậy nắp bình ngọc lại, cẩn thận cất đi.
Tiêu Liên Nhi vô cùng kiên nhẫn bỏ từng chút, từng chút nguyên liệu vào lò.
Đan Thần Quân mất kiên nhẫn nói: "Ngươi bỏ tất cả vào đi!"
"Ngươi ăn à? Hay là giấu đi? Thế này vẫn tốt hơn. Ta không ngại phiền đâu."
Tiêu Liên Nhi thu đan dược rồi lại bỏ nguyên liệu vào, ngồi khoanh chân ở một chỗ xa, nghe ngóng lấy thông tin, "Ta rất tò mò. Ngươi hợp thành
một thể với cái lò luyện Thiên Địa này, mà nó lại không thể mang đi
được, vậy chẳng phải ngươi sẽ bị nhốt mãi ở trong phòng luyện đan hay
sao?"
"Vậy thì sao chứ? Chỉ cần có linh thảo cho bản Thần Quân
luyện chế, rồi có một ngày, bản Thần Quân sẽ tu luyện đạt đến trình độ
hóa hình. Đến lúc đó, ta muốn đi đâu mà chẳng được."
Tiêu Liên Nhi "ừm" một tiếng: "Vậy thì cần phải ăn rất nhiều đan dược mới được!"
Đan Thần Quân vui mừng: "Đúng vậy, vậy nên ngươi cho nhiều linh thảo vào chút đi."
Tiêu Liên Nhi nghĩ một lát rồi hỏi hắn ta: "Ngươi cần bao nhiêu đan dược mới có thể luyện đến giai đoạn hóa hình?"
"Những thứ này đều là linh thảo trên vạn năm. Bản Thần Quân chỉ cần ăn hơn hai mươi viên, so với lúc vừa xuất quan, cảm giác dường như lại dung hợp
với lò luyện Thiên Địa thêm vài phần. Nếu mỗi ngày đều có nhiều đan dược như vậy bổ trợ, tin rằng cách giai đoạn hóa hình sẽ không còn xa nữa
đâu."
Ngươi cũng thật thà quá đi. Tiêu Liên Nhi kiểm tra lại số
đan dược đã luyện chế xong. Bốn viên Địa Linh Đan, mười viên Thượng
Thanh Đan, mười viên Hỏa Linh Đan, nàng có cảm giác tất cả đều là từ cấp chín trở lên.
Đã tìm thấy hai loại nguyên liệu của Tăng Nguyên
Đan là quả Đan và Dương Chi. Ở trong bí cảnh không có hạt sen chín màu
và xương Phi Long, nếu như có thì có thể nhờ Đan Thần Quân luyện chế
Tăng Nguyên Đan rồi.
"Huyễn Thần Đan mà ngươi nói là loại đan dược gì vậy?" Tiêu Liên Nhi tỉnh bơ hỏi thăm thông tin.
Đan Thần Quân cười khà khà: "Tiểu nha đầu, ngươi muốn đối phó với nam tu sĩ không nghe lời nào sao? Nói cho ngươi biết, loại đan dược này trong
khắp Tiên giới cũng chỉ có Đan Thần Quân ta mới có thể luyện chế ra được thôi. Huyễn Thần Đan nhìn thì có vẻ giống với Dưỡng Nhan Đan thông
thường, khiến một bà lão tóc đã bạc trắng cũng có thể hồi xuân trẻ lại
thành thiếu nữ. Sau khi uống nó, ngươi muốn hắn đi về hướng Đông hắn sẽ
không dám đi về hướng Tây. Súc nô trên Tiên giới đều sẽ được cho ăn Mê
Yêu Đan hoặc Mê Thú Đan. Nhưng Mê Yêu Đan hay Mê Thú Đan sao có thể tốt
bằng Huyễn Thần Đan. Yêu thú đều là những sinh vật có trí thông minh
thấp, thu phục được một kẻ đầy tớ trung thành há chẳng phải là mạnh hơn
một con yêu thú hay sao? Bản Thần Quân cũng chỉ mới luyện được một viên
đã để người phụ nữ đó ăn rồi. Ngươi muốn bản Thần Quân giúp ngươi luyện
chế, không dùng một nghìn gốc linh thảo đổi lấy thì đừng mơ."
"Không có thuốc giải sao?" Tiêu Liên Nhi rất đồng cảm với vị tiên nữ đó. Nếu
như đến cả ý thức cũng không có, dịu dàng phục vụ một tên hung thần, vậy thì thực sự còn thê thảm hơn cả việc nàng bị Hàn Tu Văn coi như lô
đỉnh.
"Có thì có, nhưng mà rất khó lấy được. Ở Vườn hoa Tiểu
Thiên Thần cũng không có. Bên trong Vườn hoa Thiên Thần thực sự có một
cây Lang Hoàn Tiên, nghìn năm mới kết ra một quả Lang Ngọc. Nhưng vườn
hoa của vị Thần Quân chủ quản Tiên giới, há lại có thể để người ta tùy ý đi vào hái?"
Tiêu Liên Nhi nghe tới đây liền gác lại suy nghĩ.
Nàng không định để Đan Thần Quân hóa hình rời khỏi phòng luyện đan, nên
tất nhiên sẽ không đưa cho hắn ta một nghìn gốc linh thảo để đổi lấy một viên Huyễn Thần Đan làm gì. Đối phó với Hàn Tu Văn, vẫn nên dựa vào
chính bản thân mình thôi.
"Ta thấy bên ngoài ánh mặt trời xán
lạn, ngày đêm luân chuyển, có lẽ không phải ở bên trong Hư Không. Ngươi
có biết cách nào có thể phá vỡ kết giới của bí cảnh để ra ngoài hay
không?" "Ha! Còn lâu ta mới nói cho ngươi biết! Khó khăn lắm mới đợi được một người
có thể cho ta ăn linh thảo, ta sẽ không cho ngươi rời khỏi bí cảnh đâu.
Ngươi an tâm phục vụ bản Thần Quân, tu luyện trong bí cảnh không phải là cực kỳ tốt hay sao? Bản Thần Quân tùy ý luyện cho ngươi chút đan dược,
tốc độ tu luyện của ngươi khẳng định còn nhanh hơn gấp trăm lần so với
lúc ở Hạ Tiên giới ngập tràn khí bẩn kia. Ngươi cứ chờ mà xem, đến khi
bản Thần Quân có thể biến hình, tất nhiên sẽ có thể mang ngươi ra
ngoài." Đan Thần Quân kiêu căng nói.
Hoàn cảnh tu luyện ở trong
bí cảnh đúng là vô cùng hấp dẫn, nhưng nếu như không thể tu đến trình độ Hóa Thần, phiêu du trong Hư Không hơn vạn năm thì cũng ngang với ngồi
tù. Ở Hạ Tiên giới còn có quá nhiều ràng buộc, nàng không thể không quay về. Hơn nữa, nàng không tin Đan Thần Quân. Tùy ý luyện một chút đan
dược ư? Ngộ nhỡ hắn ta lại luyện chế ra loại đan dược có tác dụng giống
như Huyễn Thần Đan, biến nàng thành một tên đầy tớ để sai bảo thì sao?
Con ngươi của Tiêu Liên Nhi chuyển động, nàng quyết định lừa gạt Đan Thần
Quân: "Vậy được thôi, ngày mai ta đi thuần phục thú Hình Thiên xong sẽ
đi hái linh thảo tiếp. Có điều, túi chứa đồ của ta không đủ, ngươi không có cái nào có không gian to hơn sao? Có thể hái được thêm nhiều linh
thảo về."
Một chiếc vòng ngọc được ném ra từ trong lò, ánh sáng
màu tím trong suốt, bên trên còn khắc hình một con chim mờ mờ. Tiêu Liên Nhi quan sát rất lâu cũng không thể nhìn ra đây là loài chim nào.
Đan Thần Quân cười nói: "Ngươi nghĩ như vậy là đúng rồi. Ở Hạ Tiên giới mà
ngươi nói, muốn tu luyện đến Hóa Thần phi thăng lên Thượng Tiên giới là
vô cùng khó khăn. Tạm thời cho ngươi mượn cái vòng Thiên Cơ Uyên Ương
này để dùng. Nó là bảo vật rất khó tìm ở trên Thượng Tiên giới, ta đã
rút hết thần thức, ngươi dùng xong nhớ trả lại cho ta."
Vòng
Thiên Cơ Uyên Ương? Con chim này là chim Uyên Ương? Có lẽ nào là một
đôi, Đan Thần Quân giữ một con, vị tiên nữ đáng thương kia giữ một con?
Tiêu Liên Nhi phỏng đoán, thần thức đi vào thăm dò, không gian của vòng
Thiên Cơ to bằng hồ Trừng Tâm của nàng. Nàng hài lòng nghĩ, đồ tốt như
vậy, muốn trả lại ư? Còn lâu nhé.
Nàng đeo vào tay, nhỏ máu lên
trên. Vòng Thiên Cơ Uyên Ương phát sáng, dần biến mất trong da thịt. Chỉ bằng điểm này mà nói, nó đã mạnh hơn túi chứa đồ và nhẫn chứa đồ rất
nhiều. Không hiện ra bên ngoài, Tiêu Liên Nhi cảm thấy lần này tiến vào
bí cảnh, thu hoạch thực sự vô cùng phong phú.
"Này! Ngươi dùng xong phải trả cho ta đó! Ngươi nhỏ máu của ngươi lên trên đó làm gì?" Đan Thần Quân cực kỳ tức giận gào lên.
Dáng vẻ khi tức giận này không giống với Minh Triệt. Minh Triệt lúc tức giận sẽ như thế nào nhỉ? Tiêu Liên Nhi thầm đoán, cười hì hì giơ tay ra:
"Đến đây, đến mà cướp lại!"
Lò luyện Thiên Địa rung động, tóc
với lông mày như xoắn vào với nhau, Đan Thần Quân phẫn nộ hét lên: "Đệ
tử Luyện Khí của Hạ Tiên giới lại cả gan dám lừa lấy bảo vật của bản
Thần Quân!"
Thần thức đã có mối liên hệ với vòng Thiên Cơ Uyên
Ương. Tiêu Liên Nhi nhấc tay lên, thu hồi lại toàn bộ hộp ngọc bình ngọc có trong phòng luyện đan.
Đan Thần Quân vừa ngu xuẩn vừa khiến
người khác căm ghét, đam mê luyện đan, lại không hiểu biết những kiến
thức bình thường nhất, dễ lừa hệt như một đứa trẻ. Tiêu Liên Nhi liền
thay đổi ý định, trút tất cả linh thảo trên người vào trong lò luyện
đan.
"Số linh thảo này không phải hơn một nghìn gốc thì cũng là
vài trăm gốc. Coi như ta mua chiếc vòng Thiên Cơ Uyên Ương của ngươi. Về việc ngươi có thể luyện đến trình độ hóa hình hay không thì phải xem sự may mắn của ngươi rồi. Ngươi không nói cũng không sao, bản cô nương sẽ
nghĩ cách rời khỏi bí cảnh!" Tiêu Liên Nhi nói xong, ngẩng đầu ưỡn ngực
đi ra khỏi phòng luyện đan. Nàng nghĩ ngợi rồi xoay người lại, chỉ vào
Đan Thần Quân nói, "Có biết vì sao ta lại không muốn đưa linh thảo cho
ngươi không? Ta không muốn nhìn thấy bản mặt này của ngươi ở Tiên giới!
Vì tu luyện, lại cho vợ của mình uống thuốc rồi tặng cho người khác làm
thiếp! Tên đàn ông vô sỉ nhà ngươi! Ta nhổ vào!"
Nàng nhổ một ngụm nước bọt vào lò luyện Thiên Địa.
Lò luyện Thiên Địa sinh ra một luồng sức mạnh bắn bật lại, không dính phải nước bọt của nàng. Đan Thần Quân tức muốn chết: "Ngươi… ngươi dám sỉ
nhục bản Thần Quân! Ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!"
Nghe
thấy lò luyện Thiên Địa sôi sục ầm ĩ ở phía sau, Tiêu Liên Nhi liền đóng cửa đá lại, rất hài lòng: "Thế giới yên tĩnh rồi!" Nàng xoay người,
thật lòng chúc phúc: "Chúc Thần Quân đại nhân tu luyện thêm mấy vạn năm, thành công tu luyện mặt mũi thành hình dáng một cái lò luyện luôn đi!"
Nàng ngồi xếp bằng, vừa tu luyện vừa để cho cành cây trong đan điền hấp thụ
chân khí dạng lỏng. Mở mắt ra lần nữa, cảm thấy giống như một đêm đã qua đi từ lâu. Nàng đứng dậy, nhìn về phía cửa đá đang đóng kín của phòng
luyện đan, ngộ nhỡ bí cảnh đã ra khỏi Hạ Tiên giới và bay vào vùng Hư
Không dữ dội, có khi sẽ trôi nổi cả vạn năm không rơi xuống Hạ Tiên
giới. Lấy được số đan dược này rồi, nàng phải nhân lúc còn sớm mà rời đi thôi.
Tiêu Liên Nhi kiểm tra đồ đạc ở trên người, bay ra khỏi cửa động.
Nàng vừa đi ra liền có một mùi tanh ập tới, một luồng sức mạnh to lớn lôi
nàng từ trên phi kiếm xuống, bên dưới là cái động thịt trên cổ của thú
Hình Thiên. Tiêu Liên Nhi giơ cành cây lên, vài tia chớp bắn ra, thịt
quanh hốc máu đột nhiên co lại, thú Hình Thiên bị đau liền gầm lên.
Nàng ném viên Mê Thú Đan kia vào trong hốc máu, bay vọt lên không trung rồi
lại đáp xuống đất, nhạy bén quan sát thú Hình Thiên.
Nếu như không có tác dụng, nàng chỉ có thể trốn vào trong lòng núi tìm cách khác.
Thú Hình Thiên đứng dậy đấm ngực gầm rú. Cơ thể không có đầu nhìn vô cùng
kỳ dị, nhưng nó lại không có ý định nhào về hướng Tiêu Liên Nhi nữa.
"Đừng kêu nữa!" Tiêu Liên Nhi thử nói to.
Tiếng gầm liền ngừng lại. Thú Hình Thiên nằm sấp xuống đất, cái hố máu nhắm
thẳng vào nàng, mùi tanh lan tỏa khắp nơi, nhưng lại không mon men thêm
nữa.
Thực sự nghe lời như vậy sao? Đáng tiếc là thú Hình Thiên
không có đầu, nàng không thể nhìn được biểu cảm của nó. Tiêu Liên Nhi ra lệnh cho nó: "Canh giữ ở đây, không được đi đâu cả!"
Nói xong, nàng triệu hồi phi kiếm đứng lên.
Phi kiếm đưa nàng bay đi khỏi bãi đất, từ trên cao nhìn xuống, Tiêu Liên
Nhi vui mừng khi thấy thú Hình Thiên ngồi ở cửa động không hề động đậy.
Tiêu Liên Nhi yên tâm nên mạnh dạn đi hái kỳ hoa dị thảo trong di tích. Sau
khi nhét đầy các hộp ngọc bình ngọc, nàng nhớ đến quảng trường ở trên
đỉnh núi tuyết, liền bay ra khỏi Vườn hoa Tiểu Thiên Thần.
Nàng
đi khắp nơi nhặt nhạnh túi chứa đồ rơi trên đất, lấy những đồ dùng làm
bằng ngọc ở bên trong ra. Ánh mắt vô tình nhìn về phía lối vào, bị một
mảng màu trắng trong suốt làm cho hoa cả mắt. Nàng quan sát kĩ, ngọn núi nhỏ ở cửa lối vào bị móng vuốt của thú Hình Thiên đào thành một cái
máng rất sâu. Xung quanh gò núi đó lại có một khoảng lớn phản xạ ánh
sáng trắng.
Kết giới mờ ảo ở những nơi khác của bí cảnh không
thể nhìn thấy được bên ngoài, nhưng rõ ràng kết giới ở khu vực lối vào
đó không giống với những chỗ khác. Nhìn từ xa, nó giống như một cái
động, thấp thoáng có thể nhìn ra màu sắc khác biệt.
Tâm trạng của Tiêu Liên Nhi vô cùng kích động, nàng đạp lên phi kiếm bay qua đó.
Xương trắng rải rác khắp nơi quanh núi, một số khúc xương vẫn còn đang được
cuốn trong áo bào đã rách tả tơi. Thứ khiến nàng hoa mắt chính là đống
xương trắng này. Không biết thú Hình Thiên đã nuốt bao nhiêu hồn phách
của tu sĩ, rồi lại nhả thi thể ra ngoài.
Nhìn những bộ quần áo
sặc sỡ đa dạng, trong mắt Tiêu Liên Nhi lộ ra vẻ nghi ngờ, thoạt nhìn
không giống đệ tử của ba tông bốn môn. Lẽ nào khi đó núi Thủ Ô đã bị các tu sĩ đến từ bên ngoài tấn công, sau đó để vài nghìn đệ tử tiến vào hay sao?
Nàng đứng ở trên không, xuyên qua tầng sương mỏng có thể
thấp thoáng nhìn thấy núi xanh. Kết giới của bí cảnh ở chỗ này rất mỏng, lấy sức của thú Hình Thiên cùng toàn bộ sức mạnh của mình để tấn công,
không biết có thể phá vỡ hay không?
Dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải thử xem. Tâm trạng kích động, nàng quay trở lại di tích gọi thú Hình Thiên.
"Thử xem, phá vỡ nó đi!"
Thú Hình Thiên không biết nói chuyện, cũng không có thần thức để trao đổi,
nhưng lại có thể nghe hiểu mệnh lệnh của Tiêu Liên Nhi. Nó gầm lên đầy
khó chịu, giơ móng vuốt ra đánh vào kết giới mỏng manh đó.