Minh Triệt đứng tránh sang bên cạnh, dùng tay làm động tác mời: "Tiêu sư muội muốn lấy bảo vật thì cứ tự mình lấy. Ngô mỗ chỉ có ý tốt nhắc nhở
mà thôi, không cần người khác cảm kích. Đừng nghĩ tất cả mọi người đều
bẩn thỉu như ngươi được không?"
"Ngươi mới bẩn thỉu!" Tiêu Minh Y giận dữ, mắng trả, "Bộ dạng thì như đầu trâu mặt ngựa, vừa nhìn đã biết không phải người tốt! Sư huynh, nơi này kỳ lạ quá, hắn nhất định là
đang kiêng dè điều gì đó, muốn dụ chúng ta vào chỗ chết!"
"Ôi,
Tiêu sư muội có tính cảnh giác cao nhỉ! Ngô mỗ khuyên hai vị rời đi là
có lòng tốt, nhưng Tiêu sư muội lại nói là ta có âm mưu. Thế rốt cuộc
hai vị muốn ta phải làm sao đây?"
Minh Triệt đang nói, thần thức phát hiện ra sự khác thường. Hắn nhận ra Tiêu Liên Nhi đang dùng chiếc
nhẫn Chi Ngân kia. Nàng biết kiểu gì hắn cũng tiến vào vườn hoa, nhất
định là đang gặp nguy hiểm nên mới dùng đến chiếc nhẫn Chi Ngân đó. Dù
sao Thạch Thanh Phong và Tiêu Minh Y không biết đến cây Lôi Kiếp vạn
năm, cũng chẳng sợ hai người họ lấy mất Lôi Kiếp Tâm, hắn xoay người bỏ
đi.
"Ngô sư huynh xin khoan đi đã. Thanh Phong còn một chuyện nữa."
Bóng dáng Minh Triệt chỉ nhoáng một cái, bước chân thoáng chệch, đã kịp lách qua Thạch Thanh Phong.
Thạch Thanh Phong đưa tay ra cản hắn theo phản xạ: "Ngô sư huynh, xin huynh nghe ta nói kĩ đã."
Minh Triệt làm gì có thời gian mà nghe hắn nói kĩ, mất kiên nhẫn phất tay áo: "Tránh ra!"
"Không được tổn thương sư huynh ta!" Tiêu Minh Y thấy vậy liền đâm một nhát
kiếm về phía Minh Triệt, "Muội đã nói hắn không phải người tốt rồi mà!
Đứng lại!"
Rót chân khí vào kiếm Thôn Vân, bóng rắn màu trắng bay vụt ra, phun ra từng luồng sương trắng, xông về phía Minh Triệt.
"Cút đi cho ta!" Minh Triệt giận dữ, vô tình thi triển Ma Âm Ẩn Hiện.
Con rắn kia bị Ma Âm chấn động, như thể nghe hiểu lời nói, bắn ngược trở
về, đầu rắn và sương trắng phản công về phía Tiêu Minh Y.
Pháp
bảo đều bảo vệ chủ nhân, thế nên Tiêu Minh Y có nằm mơ cũng không ngờ
được rằng kiếm Thôn Vân sẽ phản chủ. Nàng ta bị dọa đến nỗi ngỡ ngàng
tại chỗ.
"Sư muội coi chừng!" Dưới tình thế cấp bách, Thạch
Thanh Phong tung ra Sơn Hà Võng. Một tia lửa màu tím bắn ra từ ngón tay, đánh tan bóng rắn.
"Hai đứa ngu ngốc!" Minh Triệt nhìn thấy tia lửa hiện lên trước mắt thì tức giận mắng một tiếng, gấp rút bay xa khỏi chỗ đó.
Nơi này quanh năm có sét đánh, chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể dẫn sét
tới. Tia lửa bay xuyên qua không khí, giống như nam châm, từng tia sét
tụ lại thành luồng hoặc thành hình cầu, kế đó nổ tung. Thạch Thanh Phong đang định nói chuyện, thấy tia sét nổ vang liên tiếp thì nhanh chóng
ném lưới Hàn Ngọc Yên ra, bao lấy mình và Tiêu Minh Y.
Vô số tia sét đánh xuống lưới Hàn Ngọc Yên, không ngừng nổ ầm ầm.
Hắn trốn trong lưới cùng Tiêu Minh Y nên không sao cả. Minh Triệt thì nhớ
tới Tiêu Liên Nhi nên xông ra ngoài, sét liên tục đánh quanh người hắn,
không ngừng ầm ầm như pháo. Quần áo và tóc đều bị cháy xém, bốc ra mùi
khét lẹt.
Hắn vừa chạy vừa thi triển pháp quyết dẫn nước giội lên người, mang theo thân thể cháy khét chạy ra ngoài.
Cùng lúc ấy, Tiêu Liên Nhi dìu Hư Cốc bay lên triền đất đen. Hư Cốc bị trúng mấy kiếm trên người, đạo bào màu trắng đang mặc nhuốm đầy máu tươi, hắn đã hôn mê.
Sau lưng có mấy luồng kiếm theo sát, Tiêu Liên Nhi
ngã trên mặt đất, giơ dải lụa Thiên Hỏa Doanh trong tay lên: "Quạt Tiêu
Diêu!"
Dải lụa Thiên Hỏa Doanh hóa lớn, biến thành một màn chắn
màu trắng, ánh tuyết mơ hồ, đẩy những đường kiếm bắn ngược trở lại. Sau
lưng truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, nghe không rõ là Lưu Nguyên
hay Lãnh Quyền bị thương do bị kiếm đánh trả.
Nếu không bàn đến
trận pháp, pháp bảo và các phương pháp phụ trợ, thì trong pháp thuật ngũ hành, kiếm pháp và đao pháp có sức mạnh lớn nhất. Ngũ hành tương sinh
tương khắc, Tiêu Liên Nhi có pháp thuật hệ Thủy đối đầu với đao Liệt Hỏa thì còn có thể được chút ưu thế. Gặp phải kiếm pháp hệ Kim, đối thủ lại là hai tên kiếm tu có tu vi Luyện Khí tầng chín viên mãn, nàng và Hư
Cốc lập tức rơi vào thế yếu.
Trên đường chạy trốn chỉ biết chống cự bằng các loại pháp bảo phòng ngự, hai người đã như nỏ mạnh hết đà.
Nàng thu dải lụa Thiên Hỏa Doanh lại, đỡ Hư Cốc bay lên sườn núi. Vừa đi vừa định lấy Dưỡng Khí Đan trong túi chứa đồ ra uống. Ai ngờ vừa sờ đến hông thì chỉ mò thấy một đoạn dây bị kiếm khí cắt đứt. Tiêu Liên Nhi
đành phải cắn răng trốn lên triền đất đen, mong sao có thể gặp được Minh Triệt.
Tiêu Liên Nhi bay lên sườn núi, nhìn thấy bóng dáng Minh Triệt bay về phía mình, theo sau cả chuỗi tia sét đuổi đánh. Mặt hắn
đen sì, toàn thân bốc khói. Hóa ra hắn sống cũng chẳng dễ chịu là bao!
Nàng phì cười thành tiếng, trong lòng cũng thả lỏng hơn, ôm Hư Cốc ngã
lăn ra đất.
Mấy bóng kiếm vẫn theo sát như hình với bóng, nàng
vờ như không thấy, ôm Hư Cốc ngồi dưới đất, cười nhẹ nhàng nhìn hắn. Cây trâm màu tím trên tóc đã rơi mất từ lâu, tóc đen bay tán loạn, khắp
người chằng chịt vết máu. Sau lưng, chừng mười đường kiếm vàng kim mang
theo sát khí đang đâm về phía nàng, nếu đến chậm một bước, chỉ một bước
thôi… nàng sẽ bị kiếm đâm thành tổ ong vò vẽ! Hơi thở điên cuồng từ
trong thân thể Minh Triệt tuôn ra, từng luồng ánh sáng vàng kim bắn ra
từ tay hắn.
Giữa hoàng hôn, một đợt sóng màu vàng kim cuộn trào
không trung, ầm ầm cuốn qua, những tia sét và kiếm khí trong không trung bị cơn sóng đó cuốn đi trong nháy mắt.
Lưu Nguyên theo ngay
phía sau bay vào triền đất đen, cảm thấy một làn gió nhẹ thổi qua, trên
người khẽ khàng phát ra những tiếng nứt toác. Hắn ta cúi đầu nhìn người
mình, chỉ thấy trước ngực và trên đùi có rất nhiều lỗ nhỏ, từ đó không
ngừng chảy ra chất lỏng màu vàng. Chất lỏng chảy đến đâu, cơ thể của hắn ta tan ra nhanh chóng đến đó.
Hắn ta không hề cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy tầm mắt mình ngày càng mờ. Đến khi ánh mắt không còn nhìn
thấy thân thể nữa, hắn ta mới phản ứng lại được, hé miệng nói ra một
chữ: "Ma…"
Y hệt như bong bóng cá, vỡ tan. Không ai nghe được lời nói cuối cùng trên thế gian này của hắn ta.
Trước mắt hắn ta tối sầm.
Gió thổi qua, ngay cả một cọng tóc của hắn ta cũng chẳng còn sót lại.
Dưới sườn núi, Lãnh Quyền ôm lồng ngực chảy máu, nhìn thấy Lưu Nguyên bị
luồng sáng vàng kim hòa tan không một tiếng động, sợ hãi đến mức răng va cầm cập vào nhau: "Suýt… suýt nữa thì… thì ta cũng… A!" Hắn ta gào to,
hoa tay múa chân xoay người bỏ chạy, "Mặt trời rơi xuống rồi! Mặt trời
rơi xuống rồi!" Nhất thời hắn ta trở nên điên cuồng, quay người chạy
thục mạng.
Năng lượng của tia sét đánh xong, nhất thời trong
không khí xung quanh không còn ẩn hiện chớp bạc nữa. Thạch Thanh Phong
thu lại lưới Hàn Ngọc Yên, hắn và Tiêu Minh Y nhìn thấy Ngô Bằng chạy
xuống dưới sườn núi, trong tay bắn ra một luồng sáng vàng kim, nháy mắt
đã cuốn đi non nửa số tia sét trên sườn núi, nhất thời còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tiêu Minh Y quay lại nhìn thấy nhánh cây
xanh nõn kia, một dục vọng muốn có được nó dâng lên chiếm cứ cả thể xác
lẫn linh hồn nàng ta: "Sư huynh, muội muốn ngắt nhánh cây kia!"
"Là Liên Nhi, Liên Nhi sư muội!" Thạch Thanh Phong nhìn thấy Minh Triệt bế
một nữ đệ tử mặc pháp bào Nguyên Đạo Tông đi lên sườn núi, bên cạnh có
đại bàng Kim Sí đi theo, trên lưng nó cõng một người máu thịt lẫn lộn.
Hắn không nghe thấy Tiêu Minh Y nói gì, tâm trạng kích động, lập tức
nhảy lên tiêu Ngọc Bích bay xuống sườn núi.
"Lại là Tiêu Liên
Nhi!" Tiêu Minh Y cảm thấy Tiêu Liên Nhi đúng là khắc tinh của mình, lúc nào cũng muốn nhảy ra cản đường nàng ta. Nàng ta lưu luyến liếc nhìn
nhánh cây xanh kia, rồi cũng nhảy lên kiếm Thôn Vân đuổi theo.
Vùi mình trong lòng Minh Triệt, Tiêu Liên Nhi đã sắp tức chết rồi, dùng
cánh tay không còn sức lực đánh hắn: "Huynh lừa ta! Huynh đã nói nếu
dùng nhẫn Chi Ngân, huynh sẽ xuất hiện trước mặt ta cơ mà. Huynh lừa
ta!"
Minh Triệt bế nàng đến bên cạnh khe sâu rồi đặt xuống, thấy Thạch Thanh Phong đang vội vàng xông tới thì tiện tay ném Hư Cốc ở trên lưng đại bàng Kim Sí cho Thạch Thanh Phong: "Ngươi mau cứu Hư Cốc đi!"
Hư Cốc bị làm sao? Thạch Thanh Phong giật mình, vội vàng nhìn xem.
Minh Triệt thi triển Địch Trần Quyết, sau khi rửa sạch thân thể cho mình và
Tiêu Liên Nhi, hắn phát hiện da tay nàng bị xây xát hết, chân khí cạn
kiệt. Thấy áo bào của nàng bị kiếm khí chém cho tơi tả thì hắn biết nàng đã mặc một loại pháp bảo phòng ngự nên mới không bị thương, trên mặt
lại hiện lên nụ cười châm chọc: "Có vẻ nhóc lại quên mất thân phận của
mình rồi. Dám coi ta như con rối mà triệu hồi để sai vặt, còn trách ta
không kịp chạy tới trong nháy mắt nữa chứ?"
Tiêu Liên Nhi tự biết mình đuối lý, không dám cãi hắn nữa, đành nhỏ giọng hỏi: "Huynh có Dưỡng Khí Đan không?"
Minh Triệt hơi nhếch khóe môi, cầm đan dược lên nhìn rồi lại cất vào chỗ cũ: "Nơi này linh khí sung túc, đả tọa đi."
Huynh không có thì người khác có, Tiêu Liên Nhi rướn cổ nhìn về phía Thạch Thanh Phong.
Minh Triệt nghiêng người chắn tầm mắt của nàng, ném cho nàng một miếng điểm tâm: "Ăn đi này!"
Tiêu Liên Nhi bất đắc dĩ nhét điểm tâm vào miệng, nhìn hắn chăm chú: "Còn Hư Cốc…"
Minh Triệt lạnh lùng nhìn nàng.
Tiêu Liên Nhi bĩu môi, nhắm mắt nhập định, dẫn khí vào người để hồi phục chân khí.
Lại là Hư Cốc! Tốt nhất nên chặt đứt cái đuôi nhỏ này đi! Minh Triệt liếc
nàng, lại thấy Thạch Thanh Phong đang cởi áo ngoài của Hư Cốc ra để xem
xét vết thương. Hắn đi lên phía trước, lấy viên đan dược ra rồi nói: "Để ta làm cho."
Thạch Thanh Phong cầu còn không được, mau chóng
tránh ra, vội vàng đi tới ngồi xuống trước mặt Tiêu Liên Nhi. Nhìn thấy
trâm cài tóc phòng ngự mà trưởng lão tặng cũng bị nàng ném đi, tóc dài
xõa xuống, chỉ thấy đau lòng khôn xiết, nhìn nàng bao lâu cũng không
thấy đủ.
Một người nhắm mắt đả tọa, một người ngồi cạnh nhìn một cách ngẩn ngơ. Tiêu Minh Y siết chặt kiếm Thôn Vân, cảm thấy nếu nhìn
lâu thêm, nàng ta sẽ rút kiếm đâm Tiêu Liên Nhi mất. Nàng ta nhìn ra chỗ khác, đúng lúc nhìn thấy Ngô Bằng đang cầm một viên đan dược trong tay.
Hắn đỡ Hư Cốc dậy, ngồi ở tư thế khoanh chân tĩnh tọa, bóp
miệng Hư Cốc ra rồi nhét vào nửa viên đan dược, phần còn lại thì hòa vào nước rồi giội lên người hắn ta. Các vết thương hồi phục nhanh đến nỗi
có thể thấy bằng mắt thường, sắc đỏ dần hiện trên khuôn mặt Hư Cốc.
Hít một hơi mùi hương của đan dược, nàng ta chợt cảm thấy tinh thần chấn
động. Bảy đường vân, xanh biếc mơn mởn. Đây chẳng phải Thượng Thanh Đan
cấp bảy trong truyền thuyết ư? Tiêu Minh Y lấy làm kinh hãi, sao Ngô
Bằng lại có đan dược cấp cao như vậy chứ?
Hư Cốc ngồi khoanh chân, linh khí bên cạnh hắn ta bỗng nhiên xoáy tròn.
Linh khí trong không khí chuyển động một cách lạ thường, khiến Thạch Thanh
Phong phải ngoái đầu: "Đệ ấy… đệ ấy sắp đột phá Trúc Cơ ư?"
Trúc Cơ cũng tốt! Nhân lúc bí cảnh vẫn ở núi Đan Dương, lên Trúc Cơ rồi rời
khỏi bí cảnh luôn đi, bớt được người nào hay người đó.
Minh
Triệt nhìn sắc trời, lười biếng nói: "Chỉ còn nửa canh giờ nữa là trời
tối, hung thú sẽ quay về ổ. Phía ngoài rừng cây sẽ an toàn hơn. Các
ngươi mà không đi ngay, nếu bị chặn lại ở trong ổ thì không ra được
đâu."
"Sao huynh không đi? Vừa nãy huynh cho Hư Cốc uống đan
dược gì vậy? Hắn bị thương nặng như thế, vậy mà ngay lập tức có thể tiến vào kỳ Trúc Cơ ư? Còn nữa, pháp thuật mà huynh dùng dưới chân núi là
loại gì vậy? Sao ta chưa từng nghe nói Vạn Thú Môn có đệ tử nào dùng
pháp thuật quái dị như thế?" Tiêu Minh Y hỏi tới tấp. Ngươi đuổi bọn ta
đi để mình ngươi đi hái nhánh cây xanh kia đúng không? Nàng ta còn lâu
mới mắc lừa!
"Ôi chao! Ta đã cứu giúp đệ tử Nguyên Đạo Tông các
ngươi, ngươi không cảm ơn ta thì thôi, lại còn chất vấn ta? Tin hay
không thì tùy các ngươi, muốn đi hay ở cũng tùy!" Minh Triệt thu đại
bàng Kim Sí vào, phất tay áo đi sang bên cạnh, quay lưng về phía mọi
người rồi ngồi xuống xếp bằng.