Bên trong lều, Thạch Thanh Phong mở một khoảng không gian, nghiêm túc
nói với cả hai: "Hai người yên tâm, nếu như không có bất kỳ nguy hiểm
nào, ta nhất định sẽ đưa hai người vào trong di tích. Còn nếu thật sự có nguy hiểm… Tấm lưới Hàn Ngọc Yên này có thể bảo vệ hai người bình an vô sự."
Hắn không nhìn Tiêu Liên Nhi đến lần thứ hai, nói xong
liền đi ra khỏi lều, dẫn đám đệ tử bay về phía cổng lớn của tòa cung
điện.
Hắn vừa đi khuất bóng, Tiêu Liên Nhi lập tức lấy dải lụa
Thiên Hỏa Doanh ra, kéo Hư Cốc bay lên. Đỉnh lưới Hàn Ngọc Yên cứ thế
lên cao, thoáng chốc cả hai đã ở giữa không trung, tầm mắt vô cùng
thoáng đãng.
Vòng phòng ngự bên ngoài cung điện kia đã biến mất. Các đệ tử tông môn đang tề tựu đầy đủ trước cửa lớn bằng bạch ngọc. Bảy đệ tử đứng đầu các tông môn cùng nhau tiến lên, đồng loạt sử dụng chân
khí để mở cánh cổng lớn ra.
Một tiếng gầm như tiếng sấm rền đột
ngột vang lên. Một trận cuồng phong từ trong đại môn tràn ra. Bảy đệ tử
kia liền dùng pháp bảo bay ra khỏi đó. Đúng một khắc sau, tiếng gầm và
trận cuồng phong mới ngừng lại.
Các đệ tử phân ra làm mấy đội,
đội thứ nhất gồm các đệ tử đứng đầu bảy tông môn tiến vào tiên phong.
Sau thời gian khoảng một chén trà, đám đệ tử kỳ Luyện Khí kế tiếp tiến
vào cung điện ngay sau đó.
Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc náu mình dưới lưới Hàn Ngọc Yên quan sát xung quanh. Đệ tử của bảy tông môn không ai
muốn bị bỏ lại phía sau, đều đi vào cung điện cả, phần lớn doanh trại
đều đã thành chốn không người.
"Tiểu sư tổ, bọn họ đi vào cả rồi. Trông không có vẻ gì là nguy hiểm cả." Thật ra Hư Cốc cũng rất muốn vào.
Tiêu Liên Nhi thở dài: "Ừ, mọi người đều vào cả rồi. Nhưng ai mà biết được liệu con mãnh thú kia có chạy ra thật không chứ."
Dù cho Minh Triệt là người trong Ma Môn thì nàng vẫn tin tưởng lời hắn
nói. Một tu sĩ Nguyên Anh như hắn sẽ chẳng thèm lấy loại chuyện này ra
để lừa gạt một đệ tử Luyện Khí như nàng.
Nàng dùng thần thức
thăm dò tòa cung điện phía sau cánh cửa lớn nhưng cũng không cảm nhận
được động tĩnh gì. Giống như có một tấm màn chắn vô hình đang che phủ
Vườn hoa Thiên Thần này. Nàng thu hồi thần thức lại rồi khẽ thở phào.
Không thể dùng thần thức thăm dò có nghĩa là cấm chế không bị phá hỏng
hoàn toàn, thế nên con mãnh thú kia cũng không thể chạy ra cắn người.
Bồn bề đều yên tĩnh, cung điện phía trước cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Hai người đứng giữa không trung, trông ngóng suốt một canh giờ.
"Tiểu sư tổ, đợi đã lâu như vậy rồi, chi bằng chúng ta cũng vào nhé?" Dù sao
cũng là di tích của Thượng Tiên giới, lấy được dù chỉ là một món đồ
trong đó thôi đã là cơ duyên lớn rồi, phải nói là có sức hấp dẫn trí
mạng với tu sĩ.
"Cứ chờ đã. Hư Cốc, ngươi không cảm thấy im ắng
như vậy hơi kỳ lạ sao? Con mãnh thú kia cũng không hề gào rú nữa!" Tiêu
Liên Nhi thì thầm nói.
Đột nhiên, trong màn sương phía sau tường thành xuất hiện một cái hốc lớn đẫm máu. Gió đen tanh tưởi cuốn theo
mấy đệ tử, bọn họ giãy giụa, hoảng sợ gào thét trên không trung. Ánh
sáng của các loại pháp bảo và bùa chú bay qua màn sương, dồn dập lao về
phía hốc máu. Gió tanh như dao sắc, không mảy may bận tâm đến những pháp bảo ấy, cuốn hết tất cả cùng các đệ tử đang giãy giụa vào trong hốc
máu. Tiếng gầm như sấm rền vang lên, ngay lập tức, hốc máu lại biến mất
trong màn sương mù.
Trong chớp mắt, mấy thi thể đẫm máu bị bắn ra ngoài, đập vào tường vây.
"Trời ạ, hốc máu to như thế, một phát nuốt gọn mấy trăm đệ tử. Con mãnh thú
kia phải lớn đến mức nào chứ?" Hư Cốc bị dọa trợn cả mắt lên.
Vô số đệ tử nhanh chóng bay ra từ trong di tích, bỏ của chạy lấy người, liều mạng ném pháp bảo và bùa chú ra sau lưng.
Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc thấy có người bay về doanh trại thì lập tức khởi động trận pháp phòng ngự.
Nàng kéo Hư Cốc bay xuống, ném trận đá trong tay ra, sương mù dập dờn trong không gian, che giấu hơi thở của hai người.
Bí cảnh vốn chính là một mảnh vỡ bị gió lốc của Hư Không cuốn đi, thế nên
cấm chế bên trong di tích cũng không còn nguyên vẹn. Như Minh Triệt đã
nói, thú Hình Thiên bị bỏ đói mấy vạn năm, sau khi cấm chế cuối cùng bị
phá sẽ điên cuồng cắn nuốt hồn phách của các đệ tử.
Lúc này mặt
trời vẫn chưa lặn, nắng như rải lên đỉnh núi tuyết một tầng ánh sáng
vàng óng. Sau khi trận pháp phòng ngự lớn được khởi động, những vòng
phòng ngự trong suốt dâng lên không trung bao bọc lấy doanh trại của các tông môn. Nhưng đối với con thú Hình Thiên vừa bước ra khỏi cung điện
thì đây chỉ như bong bóng bồ kết, đẹp đẽ mà yếu ớt.
Thú Hình
Thiên to lớn như một ngọn núi nhỏ, tiếng gầm như sấm rền phát ra từ
bụng, nó vung móng vuốt lên, vòng bảo vệ bị phá hủy trong nháy mắt, lều
trại đều bị cuốn tung khỏi mặt đất, rơi khỏi đỉnh núi đầy thê thảm.
Các loại pháp bảo thi nhau bay ra, như tên lao khỏi cung, đưa các đệ tử bay khỏi đỉnh núi tuyết. "Liên Nhi! Liên Nhi!" Thạch Thanh Phong giải trừ cấm chế, một mảnh sương mù
tràn ngập trước mắt, không thấy bóng dáng của lưới Hàn Ngọc Yên đâu. Hắn ra sức rót chân khí vào nhẫn Hàn Ngọc giữa ngón tay.
Hắn đưa
tay ra, nhẫn Hàn Ngọc tỏa ra hào quang sáng lóa. Nàng vẫn ở đây, thế
nhưng tại sao hắn lại không thể nhìn thấy? Thạch Thanh Phong sốt ruột
toát mồ hôi trán, hét lớn: "Liên Nhi! Ta sai rồi! Ta sai rồi! Muội ở
đâu!"
Người thiếu niên mười tám tuổi như đánh mất sự lễ độ và
nhã nhặn thường có, búi tóc được chải ngay ngắn cũng tuột xuống. Mỗi lần hắn quay đầu nhìn quanh, từng sợi tóc lại nhẹ nhàng vờn lên mặt hắn.
"Tiểu sư tổ…" Hư Cốc trộm nhìn Tiêu Liên Nhi.
Thạch Thanh Phong đặt ngón tay trước ngực rồi kết ấn hoa, hắn muốn thu hồi
lưới Hàn Ngọc Yên nhưng không có phản ứng gì. Hắn cực kỳ sốt ruột làm
lại một lần nữa. Lưới Hàn Ngọc Yên không hề xuất hiện trong tay như hắn
muốn. Hắn đứng lặng người. Đột nhiên, đỉnh lều bị hơi thở của thú Hình
Thiên cuốn bay. Hắn dường như chẳng để ý thấy, chỉ tuyệt vọng nhìn vào
khoảng không trống trải trước mặt, thì thào gọi tên Tiêu Liên Nhi.
"Để huynh ấy vào đi." Tiêu Liên Nhi hạ giọng nói, tay vỗ nhẹ vào màn khói trên lưới.
Hư Cốc chờ đợi câu nói này từ lâu, bước mấy bước ra khỏi ảo trận, xuất hiện trước mặt Thạch Thanh Phong.
Hắn chưa kịp mở miệng thì đã có một tiếng kêu thảm thiết truyền đến bên
tai: "Sư huynh!" Một bóng người màu trắng mang theo tiếng khóc nhào vào
lòng Thạch Thanh Phong. Tiêu Minh Y kêu lên: "Sư huynh, muội tìm huynh
khắp nơi! Rốt cuộc muội cũng tìm được huynh rồi!"
Thạch Thanh
Phong bần thần, như không để ý thấy nàng ta, hắn chỉ chăm chăm nhìn Hư
Cốc, đôi môi run rẩy: "Hư Cốc, hai người vẫn còn…"
"Á!" Trên
không vang lên tiếng hét lớn, một nữ đệ tử mặc bộ váy đỏ tươi của phái
Minh Hương đang rơi từ trên không xuống, lọt vào hốc máu trên vai thú
Hình Thiên.
"Đi mau!" Hư Cốc kéo Thạch Thanh Phong cùng với Tiêu Minh Y bước vào trong sương mù.
Nhìn thấy lưới Hàn Ngọc Yên xanh thẳm, thấy Tiêu Liên Nhi đang cầm dải lụa
Thiên Hỏa Doanh trong tay, Thạch Thanh Phong dở khóc dở cười, đôi chân
bủn rủn ngã ngồi xuống đất.
"Sư huynh! Huynh sao vậy? Huynh bị
thương sao?" Tiêu Minh Y vừa khóc vừa quỳ xuống trước mặt hắn, cuống
cuồng nhìn xem hắn có bị thương không.
"Câm miệng! Thu hồi thần thức, giấu hơi thở đi!" Tiêu Liên Nhi gắt lên rồi khoanh chân ngồi xuống.
Bấy giờ Tiêu Minh Y mới nhìn rõ còn có Tiêu Liên Nhi bên trong tấm lưới bảo hộ xanh thẳm này. Nàng ta cắn môi, chẳng dám hé răng, khoanh chân ngồi
xuống, cố gắng thả chậm hơi thở.
Những đệ tử có thể bay đi thì đều trốn vào trong rừng.
Thú Hình Thiên bước đi, mặt đất phủ đầy băng tuyết cũng bị chấn động theo.
Nó dùng móng vuốt to lớn quét sạch doanh trại của đệ tử bảy tông môn.
Trong chốc lát, xung quanh chỉ còn một mớ hỗn độn, hoàn toàn trống trải.
Bốn người cùng ngẩng lên nhìn, thú Hình Thiên đứng thẳng như
con người, toàn thân phủ một lớp lông đen dài, bên hông kéo lê một sợi
xích sắt thô to đứt gãy. Trên vai của nó không có đầu mà chỉ còn lại một hốc máu lớn, không ngừng bốc ra mùi tanh tưởi.
Thú Hình Thiên xoay người, kéo sợi xích sắt to lớn quất vào không trung.
Trận Bát Hoang Âm Dương do Ứng Xuân Sơn tặng có thể ngăn được hơi thở, cho
dù người khác có dùng thần thức cũng không dò ra được, nhưng lại không
ngăn được xích sắt quét vào trong trận.
Cả không gian rung chuyển, xích sắt đập vào lưới Hàn Ngọc Yên. Ánh sáng xanh thẳm lóe lên, xích sắt bắn ngược ra ngoài.
Dường như cảm thấy có vật cản, nó xoay người nằm xuống. Hốc máu bây giờ ở đối diện bốn người bọn họ.
"A!" Tiêu Minh Y không kiềm chế được hét lên một tiếng. Thạch Thanh Phong đã khôi phục tinh thần, lấy tay bịt miệng nàng ta lại, toàn thân nàng ta
run rẩy, rúc vào ngực hắn.
Thạch Thanh Phong nhìn về phía Hư
Cốc. Hư Cốc cầm một con dao găm phát ra ánh sáng vàng, trừng mắt nhìn
con hung thú phía trước. Rồi ánh mắt của hắn lại nhìn về phía Tiêu Liên
Nhi. Nàng đổi từ tư thế ngồi khoanh chân thành quỳ một chân trên đất,
tay trái cầm dải lụa Thiên Hỏa Doanh ấn trên mặt đất, tay phải có một
cây phi đao màu bạc đang xoay tròn. Ánh mắt nàng bình tĩnh như một con
báo đang rình mồi, chờ đợi thời cơ xông lên tấn công hung thú.
Hắn hơi ngẩn ra, bỗng nhớ về lúc sư tôn sai Ngọc Kê sư huynh đem bộ phi đao này sang điện Dao Quang. Lúc ấy, Ngọc Kê sư huynh còn bí mật tìm gặp
hắn, bảo hắn mang sang, nhưng hắn không nhận lời.
Không phải hắn không muốn đi, mà là hắn không muốn phải nhìn thấy ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của sư tôn.
Đây là vũ khí của nàng ư? Hắn chỉ mới thấy nàng biến nước thành đao, chưa
từng thấy nàng dùng vũ khí. Phải chăng, nếu không đến lúc khấn cấp, nàng cũng sẽ không chịu dùng bộ phi đao mà sư tôn tặng?
"Ta sẽ không thích huynh! Vĩnh viễn sẽ không!"
Ngay cả phi đao mà sư tôn tặng nàng cũng không thèm dùng, sao nàng có thể thích hắn được chứ?
Thạch Thanh Phong buồn bã chuyển dời ánh mắt. Trong bốn người thì tu vi của
nàng thấp nhất, thế nhưng nàng lại là người tỉnh táo nhất, tiến vào
trạng thái chiến đấu sớm nhất. Hắn thấy thật hổ thẹn.
Hắn đỡ Tiêu Minh Y từ trong ngực dậy, vỗ vai nàng ta, cầm tiêu Ngọc Bích trong tay.
Tiêu Minh Y biết bây giờ không phải lúc để nũng nịu giả vờ yếu đuối, nếu
không chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu thì có thể sẽ mất mạng bất cứ lúc nào. Nàng ta hít sâu, nắm chặt kiếm Thôn Vân.
Mùi tanh lan đến, cả bốn người đều vô thức nín thở.
Một lúc sau, thú Hình Thiên không cảm nhận được hơi thở của bọn họ, đứng
thẳng dậy quay người, âm thanh như sấm rền vang lên từ trong bụng nó.
Chân nó bỗng giậm mạnh trên đất, làm cho một tảng băng lớn từ đỉnh núi
rơi xuống lưới Hàn Ngọc Yên.
Tiêu Liên Nhi phóng mắt về phía mà thú Hình Thiên đang nhìn, trong đầu thầm kêu hỏng rồi.
Có rất nhiều đệ tử bay về phía gò núi ở ranh giới bí cảnh, xuyên qua lối đi màu bạc để ra khỏi bí cảnh.
"Không ổn rồi! Nếu con hung thú kia mà phá hủy cửa lối vào thì chúng ta sẽ
không về được nữa!" Tiêu Liên Nhi nhìn thấy thú Hình Thiên hóa thành một bóng đen trên không trung, bay lên bay xuống mấy cái đã đến dưới chân
gò núi. Nó nằm sấp xuống đất, gầm lên như sấm, hốc máu trên cổ lại phun
ra từng luồng khí đen tanh tưởi.
Những đệ tử không kịp đổi hướng bay bị nó hút vào.
Hình như nó không biết suy nghĩ, nó không thèm để ý đến màn sáng màu bạc
ngay trên vách núi đá phía sau mà bước vào rừng rậm truy lùng, hai móng
vuốt từ ngang thắt lưng cào qua khu rừng như cày ruộng. Thỉnh thoảng, có vài đệ tử dùng pháp bảo bay từ trong rừng ra, bị nó vung tay lên, hút
vào trong hốc máu trên cổ.
"Hiện tại không thể bay trên không
trung, thế chẳng khác nào bia sống! Đợi lúc nó ra xa khỏi lối vào rồi
hãy đi qua đó." Đầu óc Thạch Thanh Phong đã minh mẫn lại.
"Thạch sư huynh, huynh thu pháp bảo lại đi, để chúng ta ra ngoài." Tiêu Liên Nhi nhẹ nhàng nói.
Hư Cốc liếc Tiêu Liên Nhi một cái, không lên tiếng. Hắn biết nếu Tiêu Liên Nhi đã có thể điều khiển được tấm lưới Hàn Ngọc Yên này thì nhất định
cũng có thể thu hồi nó lại. Tuy nhiên nàng đã nói vậy rồi, hắn cũng đành ngậm kín miệng.
Thạch Thanh Phong dùng ngón tay kết ấn, một
luồng sáng màu lam bay vào chiếc nhẫn giữa ngón tay hắn. Tại sao ban nãy hắn không thể thu hồi nó? Thạch Thanh Phong lấy làm lạ. Không gian lại
thoáng rung chuyển, Tiêu Liên Nhi cất trận đá vào túi chứa đồ. Là vì
nàng đã dùng trận pháp ư? Hắn không tra hỏi.
"Liên Nhi, hay là
sử dụng lưới Hàn Ngọc Yên cùng với trận pháp của muội, chúng ta cẩn thận tránh hung thú rồi đi đến cửa lối vào ra ngoài."
Tiêu Liên Nhi
nhìn di tích đang mở rộng cửa lớn, nhớ tới Minh Triệt: "Thừa dịp thú
Hình Thiên chưa quay lại, muội muốn vào trong di tích. Mọi người cứ đi
đi."
Nàng không nhìn Thạch Thanh Phong và Tiêu Minh Y, một trước một sau bay cùng Hư Cốc về phía cung điện.
Thạch Thanh Phong cúi đầu, thấy Tiêu Minh Y níu lấy tay hắn, trong mắt tràn
ngập sự sợ hãi. Hắn đành nói xin lỗi: "Đã tới đây rồi ta cũng muốn vào
trong di tích. Tiêu sư muội thì sao?"
"Muội đi cùng huynh! Sư huynh, đừng bỏ rơi muội, muội sợ lắm!" Tiêu Minh Y buông tay, nhìn hắn với vẻ đáng thương.
"Đi thôi!" Dù biết rằng Tiêu Minh Y rất hận Tiêu Liên Nhi, hắn cũng không thể nào bỏ nàng ta lại một mình.
Thạch Thanh Phong bay về phía cửa lớn cung điện, tự giễu nghĩ, chả trách nàng ấy lại không thích mình. Hắn luôn luôn mềm lòng, không nỡ từ chối Tiêu
Minh Y một cách thẳng thừng. Có lẽ trong tương lai cũng sẽ không thể từ
chối những người con gái khác. Tính tình yếu đuối như vậy, làm sao nàng
thích cho được?