Phòng đá không lớn, bốn vách được khắc trang trí muôn loài hoa, ở giữa đặt một chiếc bàn ngọc tuyệt đẹp.
"Chỗ này trông như phòng nghỉ, có vẻ không có cấm chế hay cơ quan…" Tiêu
Liên Nhi vừa dứt lời thì phòng đá rung chuyển, ở cầu thang đi vào bỗng
xuất hiện một tấm màn chắn trong suốt.
Minh Triệt nhìn thấy tấm
màn chắn kia thì cảm thấy nhẹ nhõm, nghênh ngang đi đến trước bàn ngồi
xuống, không khách khí gác hai chân lên bàn: "Ta không cần bận rộn nữa
rồi, uống trà chờ xem."
"Vừa rồi huynh còn nói có cấm chế và cơ
quan kia mà! Giả thần giả quỷ!" Tiêu Liên Nhi vừa lẩm bẩm vừa đi đến
trước màn chắn, đầu ngón tay bắn ra một tia chân khí màu trắng. Chân khí lập tức bị tấm màn chắn hút vào, một đi không trở lại. Nàng chậm rãi đi dạo quanh phòng đá, cố gắng quan sát kĩ bức tường đá phía trên: "Đều là mấy loài kỳ hoa dị quả đã hoặc sắp tuyệt tích ở Hạ Tiên giới. Trong
ngọc giản của tông môn cũng có."
Nàng đi đến đứng trước một bức tường đá.
Bức tường đá này không giống với những bức tường khác. Cao ba trượng rộng
hai trượng, chính giữa khắc một cây đại thụ cao ngút trời, nhánh cây đan chĩa nom tựa một con rồng xanh. Phía trên, một tia sét giáng chiếc đuôi dài xuống thân cây, nơi một trái tim đang nằm ngay giữa.
"Đây chính là cây Lôi Kiếp mà huynh đang tìm ư?" Nàng xoay người hỏi Minh Triệt.
"Nhóc có biết tên của tòa cung điện bên trên là gì không? Tối hôm qua ta đã
lên xem rồi. Trên cửa khắc chữ 'Vườn hoa Thiên Thần'." Minh Triệt gối
hai tay ra sau đầu, mỉm cười nói, "Truyền thuyết kể lại rằng, lúc trời
đất phân chia, vị Thần Quân quản lý Tiên giới đã xây ở Tiên cung một
Vườn hoa Thiên Thần, tập hợp đủ loại kỳ hoa dị thảo của Tiên giới. Thần
Quân sai thần thú mặt người thân ngựa Anh Triệu trông coi Vườn hoa Thiên Thần đó. Sau này, có một hung thần không cam phục sự thống trị của Thần Quân, hắn tự xây một tòa Tiên cung khác, đồng thời trong Tiên cung đó
cũng xây một Vườn hoa Thiên Thần, gọi là Vườn hoa Tiểu Thiên Thần. Trông coi vườn hoa đó là một con thú Hình Thiên. Thú Hình Thiên căm hận người tu tiên, thích ăn hồn phách của các tu sĩ, tiếng gầm to như tiếng sấm."
"Ý huynh là, di tích bên trong bí cảnh này chính là một mảnh của Vườn hoa Tiểu Thiên Thần?"
Minh Triệt ngoắc ngoắc ngón tay với nàng, gõ gõ lên bàn: "Trà! Điểm tâm!"
Tiêu Liên Nhi lập tức đi tới, mang theo hai đĩa điểm tâm linh quả, ân cần
rót trà: "Ngoài kỳ hoa dị thảo ra, bên trong còn thứ gì tốt không?"
Linh trà tỏa hương, điểm tâm mê người. Minh Triệt thoải mái dựa vào ghế như
người không xương: "Còn có phòng chứa đan của vị hung thần kia nữa.
Nhưng mà, không diệt được thú Hình Thiên thì đừng mơ hái được một ngọn
cây cọng cỏ, hay lấy được một món bảo bối bên trong."
Phòng chứa đan của đấng Thượng tiên toàn năng, lấy đại mấy viên đan dược cũng có
thể thay da đổi thịt, tu vi sẽ tăng nhanh như diều gặp gió. Nước miếng
của Tiêu Liên Nhi sắp sửa chảy xuống đến nơi, nàng cười hì hì nói:
"Huynh biết nhiều như vậy, nhất định là đã có biện pháp diệt trừ thú
Hình Thiên rồi đúng không?"
"Không cần bản tọa động thủ. Chờ
thêm mấy ngày nữa, đệ tử của bảy tông môn cùng nhau công phá vòng phòng
ngự bảo hộ của cung điện, cấm chế bị hủy, chúng ta cứ thế mà vào. Thú
Hình Thiên ở trong bí cảnh chịu đói mấy vạn năm, đột nhiên nhìn thấy
nhiều điểm tâm ngon miệng như vậy, chắc chắn sẽ phát điên."
"Sau đó, khi các đệ tử chạy trốn khắp nơi, thú Hình Thiên sẽ chạy ra khỏi
vườn hoa đuổi bắt, chúng ta có thể thừa nước đục thả câu đúng không
nào?" Tiêu Liên Nhi rùng mình một cái, sắc mặt trở nên tái nhợt: "Không
hổ là người trong Ma Môn! Lấy mạng của vài trăm người ra làm mồi nhử dụ
hung thú đi, huynh không cảm thấy quá tàn nhẫn sao?"
"Ta tàn
nhẫn ư? Ta có bắt bọn chúng đi công phá vòng bảo hộ di tích, phá hỏng
cấm chế đâu nào? Ta chẳng qua chỉ lợi dụng lòng tham của bọn chúng, thừa nước đục thả câu mà thôi." Trong mắt Minh Triệt không còn ý cười nữa.
"Những mấy trăm người! Còn có Hư Cốc… Tại sao huynh không nói cho ta biết từ
sớm? Nếu biết trước bên ngoài nguy hiểm như vậy thì ta thà mang hắn đi
theo còn hơn!" Tiêu Liên Nhi nổi giận.
Ban nãy má lúm còn cười
tươi như hoa, nháy mắt đã chỉ trích hắn. Minh Triệt sảng khoái cười một
tiếng: "Chung quy nhóc vẫn quên mất một điều, đó là người trong Đạo Môn
của nhóc chỉ hận không thể băm vằm tên ma tu ta đây. Ta không có nghĩa
vụ phải nói cho bọn chúng biết."
Đúng vậy, hắn không có nghĩa vụ phải nói cho nàng biết. Thần sắc hắn mệt mỏi, nụ cười hờ hững lộ ra vẻ
xa cách. Sao nàng lại quên mất hắn là người trong Ma Môn chứ?
"Nếu như không phải ta gặp huynh trong sơn cốc, thì giờ ta cũng ở đỉnh núi
tiến đánh di tích cùng với đệ tử của bảy tông môn. Ta cũng sẽ gặp phải
thú Hình Thiên, rất có thể sẽ trở thành đồ ăn trong miệng nó. Ta là đệ
tử Đạo Môn, huynh có thể đưa ta tới đây, ta nên cảm tạ huynh mới đúng."
Tiêu Liên Nhi xoay người, đi đến cầu thang ở lối vào: "Ta đoán, huynh có thể thuận lợi tìm được lối vào trong núi thì cũng sẽ có biện pháp xử lý
vòng phòng ngự bảo vệ."
Một lá bùa từ phía sau đột nhiên bay
tới, dính lên tấm màn chắn. Lá bùa to dần lên, tựa như tấm ván cửa, tỏa
ra hào quang rồi hòa vào màn chắn, biến thành một cánh cửa.
"Nhóc đi đi. Đi nói cho bọn chúng. Muốn trừ ma vệ đạo, bản tọa sẵn sàng
nghênh đón." Âm thanh lạnh lùng của Minh Triệt truyền tới.
Tiêu
Liên Nhi ngoái lại. Hai tay hắn đang gác sau đầu, chân gác trên mặt bàn, nhìn bức hình điêu khắc cây Lôi Kiếp đến xuất thần.
"Những
người khác ta không để ý. Nhưng ta không thể không quan tâm đến sống
chết của Hư Cốc." Tiêu Liên Nhi lấy từ trong túi chứa đồ ra một đống đồ
ăn đặt ngay cửa, không chần chừ bước lên dải lụa Thiên Hỏa Doanh, xuyên
qua cánh cửa, bay xuống bậc thềm.
Phòng đá tĩnh lặng, Minh Triệt vừa nhấc chân lên, ấm chén trà trên bàn ngọc đều bị hất rơi, vỡ nát đầy đất: "Hư Cốc ư… Sống chết của đệ tử Đạo Môn thì có liên quan gì đến ta! Ta không nên đi tìm nha đầu chết tiệt kia làm gì nữa!"
Hắn ngoảnh lại, nhìn thấy một đống đồ ăn ở cửa, trong lòng tràn đầy tức giận: "Vứt trên đất như vậy cho chó ăn hay sao!"
Mắng xong, hắn lại cất hết đồ ăn vào không gian chứa đồ rồi đi đến trước bức tường đá khắc hình cây Lôi Kiếp. Hắn nhìn chăm chú vào trái tim nơi
thân cây kia, chậm rãi đưa ngón tay lên. Mội sợi chân khí màu vàng kim
từ đầu ngón tay tuôn ra, chậm rãi men theo vết khắc thân cây: "Lôi Kiếp
Tâm bất tử, bản tọa tự có bản lĩnh đi lấy."
…
Tiêu Liên Nhi bay lên đỉnh núi tuyết.
Từ trong màn sương đằng sau bức tường truyền đến từng hồi tiếng thú gào như sấm rền.
Tại phần đất bên ngoài cung điện, các đệ tử của bảy tông môn đã dựng doanh
trại, bày trận pháp. Một trăm đệ tử được cử ra thay phiên nhau tấn công
vòng phòng ngự.
Tiêu Liên Nhi nhìn thấy lều của Nguyên Đạo Tông thì xông vào.
"Thạch sư huynh? Lưu sư huynh!"
Thạch Thanh Phong và Lưu Nguyên đang bàn bạc thì thấy Tiêu Liên Nhi chạy vào, Lưu Nguyên cười lạnh nói: "Sư muội hốt hoảng gì vậy? Không phải muội
nói không muốn mạo hiểm đi vào di tích, muốn ở dưới núi hái linh thảo
sao?"
"Xin huynh hãy bảo các đệ tử tông môn khác dừng tấn công!
Nếu vòng phòng ngự và cấm chế bị phá hủy thì con thú dữ bên trong sẽ
thoát ra ngoài mất! Chúng ta không đấu lại được đâu!" Tiêu Liên Nhi nói
dứt khoát.
"Liên Nhi." Thạch Thanh Phong nhìn thấy nàng, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, "Muội ngồi xuống đã rồi từ từ nói."
Tiêu Liên Nhi lắc đầu: "Muội không ngồi đâu. Bên trong bí cảnh dồi dào linh
khí, còn có rất nhiều loại linh thảo phong phú, đã là cơ duyên lớn nhất
rồi. Con thú dữ của Thượng Tiên giới này không phải là thứ mà những đệ
tử Luyện Khí chúng ta có thể đối phó được. Muội vẫn xin huynh hãy báo
ngay cho các sư huynh đứng đầu các tông môn khác, dừng việc tấn công
lại."
"Làm sao sư muội biết phá được vòng phòng ngự và cấm chế thì sẽ giải thoát cho con mãnh thú kia?" Lưu Nguyên hiếu kỳ hỏi.
"Chuyện này không phải quá rõ ràng rồi sao? Hôm qua chúng ta tiến vào bí cảnh,
nghe tiếng thú gào vang cả đêm nhưng lại không thấy nó xuất hiện. Nhất
định là nó đang bị giam giữ trong di tích. Chúng ta phá vòng phòng ngự,
phá hủy cấm chế, đương nhiên nó sẽ thoát ra được. Ai có thể ngăn cản
được mãnh thú của Thượng Tiên giới chứ?"
Lưu Nguyên cười phá
lên: "Sư muội cùng lắm cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, chẳng ai biết
tình hình bên trong thế nào. Ngộ nhỡ con thú kia bị nhốt ở một chỗ, sau
khi chúng ta tiến vào cũng không tới vùng nguy hiểm, thì nó cũng chỉ có
thể tức giận gào rú mà thôi. Con đường tu tiên lắm gian truân, muốn lấy
được bảo vật, lý nào lại không chịu mạo hiểm?"
Tiêu Liên Nhi mặc kệ hắn ta, nhìn thẳng về phía Thạch Thanh Phong.
Thạch Thanh Phong bất đắc dĩ nói: "Việc này sẽ do đệ tử đứng đầu của cả ba
tông bốn môn cùng nhau quyết định. Nguyên Đạo Tông phân làm hai đội, dù
ta tin tưởng sư muội thì những đệ tử trong đội của ta cũng sẽ không chịu đi đường vòng, bỏ qua ngọn núi bảo vật này đâu. Liên Nhi, đối với những đệ tử Luyện Khí tầng chín như chúng ta, đây là lần cuối cùng có thể
tiến vào bí cảnh. Không ai muốn bỏ lỡ cơ duyên hết."
"Có ai mà
không muốn cơ duyên đâu chứ? Nhưng cũng phải còn sống thì mới hưởng
được! Thạch sư huynh, huynh tin muội lần này đi được không?" Tiêu Liên
Nhi sốt ruột.
"Liên Nhi." Thạch Thanh Phong dịu giọng nói, "Ta
biết muội chưa từng được ra ngoài du ngoạn nên không hiểu được rằng, đối với tu sĩ mà nói, để có được cơ duyên thì dù phải mạo hiểm cũng đáng.
Ta sẽ nói cho sư huynh sư đệ của các tông môn khác cùng bày trận phòng
ngự, đề phòng phát sinh việc ngoài ý muốn. Đừng nhắc đến chuyện dừng tấn công vào di tích nữa. Muội đừng sợ, cứ ở trong doanh trại đừng chạy
lung tung. Ta sẽ bảo vệ muội."
"Muội biết rồi." Trong đầu Tiêu
Liên Nhi vang lên giọng nói của Minh Triệt. Nàng biết chuyện này có nói
cũng vô dụng thôi. Dù có nói hẳn với bọn họ bên trong là thú Hình Thiên
chuyên ăn hồn phách tu sĩ, thì bọn họ cũng không chịu từ bỏ đâu.
Thấy nàng đồng ý, trong lòng Thạch Thanh Phong vô cùng vui mừng. Lưu Nguyên
vẫn đang ở đây, hắn cũng không tiện nhiều lời, vội vàng nói: "Nhớ là
muội đã đồng ý với ta rồi đấy, ngoan ngoãn ở lại trong doanh trại, đừng
có chạy lung tung."
Trong lòng Tiêu Liên Nhi vô cùng rối bời,
nàng quay ra khỏi lều. Nhìn thầy Hư Cốc đang xụ mặt đứng một bên, nàng
kéo tay Hư Cốc nhỏ giọng nói: "Đi theo ta!"
Hư Cốc ngửa mặt lên trời, nghẹn ngào nuốt nước mắt vào trong: "Người không cho con đi theo, giờ còn tới tìm con làm gì?"
Cánh tay hắn bị Tiêu Liên Nhi nhéo mạnh một cái, hắn đau tới mức xuýt xoa hít khí lạnh.
"Ta là tiểu sư tổ của ngươi! Ta quay trở lại cứu mạng ngươi mà con còn dám
tỏ thái độ với ta à?" Tiêu Liên Nhi nổi giận, kéo hắn chạy tới nơi vắng
vẻ, xung quanh không có người, nhỏ giọng mắng, "Ta không cho ngươi đi
theo là sợ ngươi gặp nguy hiểm. Bây giờ ta đã biết thứ nguy hiểm ấy là
gì nên tranh thủ thời gian chạy về tìm ngươi. Bọn họ không nghe lời
khuyên của ta, nhất định muốn tấn công. Ta không thèm can bọn họ nữa,
giờ ta chỉ có thể để ý đến ngươi mà thôi."
"Đa tạ tiểu sư tổ quan tâm, con không thèm." Hư Cốc giận dỗi bỏ về.
Thạch Thanh Phong, Lưu Nguyên không thèm nghe lời nàng khuyên. Hư Cốc cũng
không thèm ý tốt của nàng. Tiêu Liên Nhi đột nhiên nhớ tới bộ dạng lạnh
lùng của Minh Triệt lúc đuổi mình đi, nàng liền ngồi sụp xuống đất khóc
thút thít.
Thấy nàng khóc, Hư Cốc không giận nổi nữa, lập tức ngồi xổm xuống dỗ nàng: "Con sai rồi, người đừng khóc nữa được không?"
"Ngươi không hiểu đâu!" Tiêu Liên Nhi vùi mặt vào trong cánh tay. Nàng biết
rất rõ khi gặp được di tích, mọi người đều vì lòng tham mà đều muốn đi
vào tìm bảo vật, nhưng nàng vẫn muốn đổ trách nhiệm lên đầu Minh Triệt.
"Tiểu sư tổ, người đừng khóc nữa được không?" Hư Cốc chỉ thiếu mỗi nước quỳ lạy nàng.
Tiêu Liên Nhi ngẩng mặt lên, nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ hoe rồi hỏi: "Thế ngươi có chịu nghe lời ta hay không?"
"Con nghe." Hư Cốc trả lời dứt khoát.
"Vậy chúng ta xuống khỏi đỉnh núi tuyết này!"
Hai người định đi ra khỏi doanh trại thì bị Lãnh Quyền dẫn theo người đến chặn lại: "Các ngươi không được đi."
"Thật nực cười, nhiệm vụ của chúng ta là vào bí cảnh hái linh thảo. Các người thích vào di tích là chuyện của các người. Chúng ta không đi." Tiêu
Liên Nhi lạnh lùng nói.
Lãnh Quyền thong thả nói: "Hiện tại ta
không nói đến chuyện cho hay không cho các ngươi đi hái linh thảo. Đệ tử tên Ngô Bằng ở Vạn Thú Môn mất tích rồi, nghe nói trước khi mất tích đã ở cùng sư muội. Vạn Thú Môn đến tìm Nguyên Đạo Tông để hỏi cho ra nhẽ.
Người của bên đó đang ở lều lớn. Mời sư muội quay về giải thích với sư
huynh bên Vạn Thú Môn."
Tiêu Liên Nhi lập tức nhớ ngay tới Tiêu
Minh Y. Nhất định là vì nàng ta thấy một mình nàng trở về mà không thấy
Ngô Bằng đâu, liền âm thầm thông báo tin tức cho Vạn Thú Môn.
Nom dáng vẻ của Lãnh Quyền, nếu không nói chuyện rõ ràng thì chắc chắn sẽ
không thả họ đi. Tiêu Liên Nhi đành đưa Hư Cốc quay lại lều lớn. Dù sao
thì Tiêu Minh Y cũng chỉ nhìn thấy, không có chứng cứ, tại sao nàng phải thừa nhận làm gì?