Dải lụa Thiên Hỏa Doanh đưa hai người vào rừng sâu. Linh khí của trời
đất nồng đậm đến mức như có thể biến thành thực thể vậy. Nó gói gọn hai
người vào bên trong, thoải mái đến mức lỗ chân lông toàn thân cũng dãn
ra. Dựa vào kinh nghiệm của kiếp trước, Tiêu Liên Nhi biết lần này có
thể nói là nàng nhặt được báu vật rồi. Linh khí ở đây còn nhiều hơn gấp
bội so với cái bí cảnh mà nàng từng tới ở kiếp trước. Nàng gần như có
thể phán đoán rằng, núi non và sự vật trong bí cảnh này chính xác là
mảnh vỡ của Thượng Tiên giới.
Vào khu vực tổng thể của Nguyên
Đạo Tông, Tiêu Liên Nhi cảm nhận được rằng, càng đến gần trung tâm của
dãy núi kia, thì linh khí lại càng thuần khiết hơn. Mà nơi linh khí nồng đậm cũng sinh trưởng ra rất nhiều linh thảo cấp cao.
Nhìn cây cối không ngừng bị bỏ lại phía sau, Hư Cốc hơi lo lắng nói: "Tiểu sư tổ này, chúng ta không đi cùng họ thật sao?"
"Ngươi không thấy là chúng ta vừa đi thì Lưu Nguyên đã đưa đệ tử của hắn bay
theo rồi sao? Hắn sợ chúng ta tìm được linh thảo cấp cao trước đấy. Ta
dám cược rằng, đội của Thạch Thanh Phong cũng sẽ đuổi theo không nói
thêm lời nào. Mau nhìn kìa!" Tiêu Liên Nhi cảm nhận được một luồng linh
khí dâng trào, bèn kéo Hư Cốc một cái rồi đáp xuống đất.
Trước
mắt là một con sông nhỏ, nước từ đầu nguồn chảy xuống tạo thành một con
thác nhỏ cao khoảng một trượng. Tảng đá xanh bên dưới thác bị gột rửa
đến trơn nhẵn không gì sánh được, chính giữa tảng đá mọc lên một cây cỏ.
Thân cỏ cao một thước, trên lá cỏ như phủ một lớp vảy cá, đỉnh
giống như đầu rắn, tỏa ra một lớp sáng mỏng manh óng ánh. Đứng từ xa
nhìn lại, trông cây cỏ đó giống như một con rắn xanh sáng lấp lánh vậy.
Thác nước đổ xuống, dòng chảy như chạm phải một lớp bình chướng vô hình, tự động né tránh cây cỏ này.
"Cao một thước, to bằng ngón tay, trên thân có hai đốt, đây là cỏi Trúc
Thanh hai nghìn năm. Trước giờ cỏ Trúc Thanh Hạ Tiên giới chưa từng có
cây nào vượt quá niên hạn một nghìn năm. Đây là nguyên liệu chính để
luyện chế Thượng Thanh Đan. Ngươi xem rồi lấy đi!" Nói xong, Tiêu Liên
Nhi điều khiển dải lụa Thiên Hỏa Doanh di chuyển đến trên tảng đá xanh
kia.
"Tiểu sư tổ! Nhanh lên một chút! Đám Lưu Nguyên tới rồi!"
Nhìn thấy bóng người trên không trung đang từ xa bay tới, Hư Cốc vội
nói.
Tiêu Liên Nhi vớt một dòng nước lên, hóa thành thanh phi
đao, cắt cả cây cỏ Trúc Thanh kia cùng với một mỏm đá xanh bên dưới gốc
nó ra, thu vào trong nhẫn chứa đồ. Nàng di chuyển đến bên bờ suối, tiện
tay vơ đại một cây cỏ trong bụi cỏ ven bờ lên.
"Liên Nhi sư
muội! Ha ha, hai người chạy nhanh quá đấy! Có thu hoạch rồi hả?" Giọng
nói vừa vang lên, Lưu Nguyên và mấy chục đệ tử đi theo hắn ta đã đứng
trước mặt hai người.
Tiêu Liên Nhi giơ linh thảo đang cầm trong
tay lên, cười nói: "Bên bờ suốt có mọc một cây trúc Thủy Gian cấp một.
Trong dược phổ có ghi nên ta nhận ra được. Ôi cha, còn có một cây biến
dị thành cấp hai nữa này!"
Nàng vừa dứt lời, một tay đệ tử của
điện Thiên Quyền lập tức lao đến trước mặt khóm trúc Thủy Gian biến dị
cấp hai kia, cầm xẻng ngọc ra cẩn thận xúc nó lên.
Trúc Thủy
Gian mọc bên bờ suối rất mập mạp, tươi tốt. Tuy nó chỉ là linh thảo cấp
một, nhưng đã sinh trưởng hơn nghìn năm, giá trị cao hơn ít nhất trăm
lần so với loại trúc Thủy Gian trồng nửa năm lớn một lần trong dược phổ
ghi lại.
Lưu Nguyên cười nói: "Sư muội lập công đầu rồi! Trúc Thủy Gian nghìn năm không dễ kiếm đâu. Mọi người mau hái đi!"
Đám đệ tử thi nhau xông lên.
Tiêu Liên Nhi kéo Hư Cốc đi vào rừng sâu: "Lưu sư huynh, chúng ta đi quanh đây xem chút nhé."
Nhìn hai người đi vào rừng rậm, Lãnh Quyền cảm thấy rất kỳ quái: "Họ phát hiện ra linh thảo mà sao không hái nhỉ?"
Lưu Nguyên nhìn chằm chằm vào vị trí dưới thác nước đổ xuống kia, nhìn thấy tảng đá xanh bị chém bằng mất một miếng đó, như có phần suy tư, nói:
"Linh thảo hái được đều phải nộp lên trên, nên người ta cần gì phải vội
vàng hái chứ? Chỉ đến sớm hơn chúng ta có một bước thôi mà, thứ thực sự
có giá trị đã bị hái mất rồi. Điện Dao Quang quả không phải là đồ ngốc!
Lãnh Quyền, ngươi đi theo dõi họ đi."
Hai người vừa đi vào rừng, Tiêu Liên Nhi mới dạy dỗ Hư Cốc: "Nhìn thấy chưa? Bảo đệ tử hái linh
thảo cấp một, nhưng gốc biến dị cấp hai kia đã bị đệ tử điện Thiên Quyền giành hái mất rồi. Năm nay chưởng giáo đạo quân thay đổi quy tắc, chắc
hẳn cũng chưa từng hỏi xem trưởng lão của các điện khác có đồng ý hay
không! Điện Thiên Tuyền, điện Thiên Cơ và điện Bắc Thần cùng một tổ, có
thể còn được chia một chút. Đội chúng ta mà hái được linh thảo cấp cao
thì chắc chắn sẽ bị điện Thiên Quyền giành mất."
"Con hiểu rồi
ạ." Hư Cốc vung tay ném vài trận cờ ra, cười hi hí nói, "Chẳng trách Lưu Nguyên để Lãnh Quyền đi theo tìm chúng ta, chắc chắn là cử hắn ta tới
để canh chừng rồi. Họ sợ điện Dao Quang chúng ta lén giấu linh thảo cấp
cao đi không cho họ đấy mà." Lãnh Quyền bước vào rừng rậm, nhìn thấy bên dưới gốc cây cổ thụ mười mấy
người ôm mới hết ấy có bày một tấm thảm. Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc đang
ngồi trên thảm uống trà. Hai người cười cười nói nói vô cùng thoải mái
thích thú. Hắn ta tức nghẹn cả ruột, bước tới nói: "Hư Cốc, Liên Nhi sư
muội! Các sư huynh sư đệ đều đang bận bịu hái linh thảo, sao hai người
có thể chạy vào trong rừng trốn việc lười biếng thế này chứ?"
"Sao lại nói là chúng ta lười biếng trốn việc? Đám trúc Thủy Gian đó cùng
lắm cũng chỉ mấy chục cây, chúng ta còn chưa bắt đầu hái, bốn mươi mấy
đệ tử đã cùng lao lên rồi. Chúng ta có muốn hái cũng làm sao chen vào
được mà hái! Lãnh sư huynh, lại đây, huynh cũng uống cốc trà đi!" Hư Cốc tươi cười đưa một cốc linh thảo qua, cảm thán nói: "Bí cảnh đúng là bí
cảnh! Thoải mái quá đi mất!"
Lãnh Quyền nhất thời á khẩu không
nói được gì. Hắn ta uống linh trà, quan sát hai người rồi thử thăm dò:
"Nhìn hai người vui vẻ thế này, chẳng lẽ là giành trước được bảo bối gì ở bên bờ suối đó sao?"
Hư Cốc thở dài một tiếng: "Ôi dào ơi, đừng nói chúng ta không tìm thấy gì. Dù có tìm thấy đi chăng nữa, sau khi ra ngoài cũng phải nộp hết lên tông môn rồi còn gì. Lãnh sư huynh, huynh
thấy đúng không?"
"Đúng thế, chưởng giáo đạo quân hạ lệnh rồi mà." Lãnh Quyền chỉ có thể cười phụ họa theo.
Uống hết một cốc trà, Lưu Nguyên và đám đệ tử cũng đã bước vào trong rừng: "Liên Nhi sư muội, có phát hiện gì không?"
Tiêu Liên Nhi cất bộ đồ uống trà và thảm đi, xấu hổ cười nói: "Lưu sư huynh, huynh hỏi nhầm người rồi. Ta mới ở Luyện Khí tầng bảy, chỉ từng trồng
một ít linh thảo cấp thấp thôi. Kiến thức và tu vi của ta còn chẳng bằng Hư Cốc kia kìa. Huynh nên hỏi Lãnh sư huynh mới đúng chứ. Lãnh sư
huynh, huynh vào đây cùng chúng ta, huynh có phát hiện gì không?"
Hả?! Lãnh Quyền thầm nghĩ, vừa vào rừng chỉ ngồi uống có một tách trà, làm
gì có phát hiện gì được chứ? Hắn ta lắc đầu nói: "Không phát hiện ra
linh thảo gì cả."
Lưu Nguyên nhìn Tiêu Liên Nhi một cái, trong
lòng như bị móng mèo cào cấu vậy. Hắn ta rất muốn biết gốc linh thảo bị
nàng và Hư Cốc hái đi mất ấy là loại gì. Thấy Tiêu Liên Nhi giả ngốc,
hắn ta buột miệng nói: "Liên Nhi sư muội, chúng ta là cùng một đội. Muội đừng có giấu riêng đấy nhé."
Hư Cốc nghe vậy bèn nói: "Lưu sư
huynh, huynh có ý gì hả? Vừa rồi chúng ta phát hiện ra trúc Thủy Gian
đó, chúng ta có giành hái không?"
Tiêu Liên Nhi cũng lạnh mặt
nói: "Vừa vào bí cảnh được một canh giờ mà Lưu sư huynh đã nói chúng ta
giấu riêng rồi. Nếu đã không tin tưởng chúng ta thì ai đi đường nấy đi.
Chúng ta tự lập nhóm nhỏ cũng được."
"Ôi ôi, ta đâu có ý đó
đâu!" Nói vậy, nhưng trong lòng Lưu Nguyên lại nghĩ, thả cho các ngươi
tự đi, ai mà biết được các ngươi sẽ giấu giếm linh thảo cấp cao gì, "Ta
chỉ buột miệng nói vậy thôi mà. Dù sao linh thảo cũng phải nộp hết lên
tông môn, có ai giấu được đâu. Thôi được rồi, nhân lúc vẫn còn sớm,
chúng ta đi lên thượng du đầu nguồn nước đi. Các đệ tử phân ra cách nhau mười bước, nếu thấy linh thảo thì hô lên một tiếng, tiện hỗ trợ lẫn
nhau."
Đám đệ tử cảm thấy biện pháp tìm linh thảo như đan võng thế này khá hiệu quả bèn tản ra cách nhau mười bước để truy tìm.
Thi thoảng lại nghe có đệ tử hô: "Ở đây có hơn mười gốc linh thảo!"
"Ở đây có quả Bạch Ngọc cấp hai!"
Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc đi cùng với nhau, cách mười bước bên trái bên phải
đều là đệ tử điện Thiên Quyền. Thi thoảng nhìn thấy linh thảo, Hư Cốc
bèn khom người hái, dùng hộp ngọc để đựng rồi cất vào trong túi chứa đồ. Tiêu Liên Nhi chỉ thanh nhàn thảnh thơi thưởng thức phong cảnh trong
rừng mà thôi.
Có đệ tử nhìn chướng mắt bèn nói: "Sao sư muội không hái linh thảo?"
Không chờ Tiêu Liên Nhi trả lời, Hư Cốc đã ngẩng đầu lên nói: "Không nhìn
thấy ta đang hái sao? Ngươi không lo mà tìm linh thảo, cứ theo dõi chúng ta làm gì? Định làm người giám sát à?"
Đệ tử kia thẹn quá hóa
giận nói: "Rõ ràng Lưu sư huynh đã phân mỗi người cách nhau mười bước,
sao hai người còn đi cùng nhau. Mọi người đều đang cố gắng tìm linh
thảo, hai người lại cố tình lười biếng trốn việc. Ta nhìn không nổi cũng không được nói sao?"
"Cách mười bước thì cách mười bước vậy." Tiêu Liên Nhi lập tức nhảy ra xa mười bước, tiếp tục thong thả tản bộ.
Đệ tử kia nhìn một lúc rồi chỉ vào Tiêu Liên Nhi hô lên: "Sư muội! Bên cạnh ngươi có một gốc linh thảo cấp một!"
Hư Cốc lập tức lao đến bên cạnh nàng, mặt nhăn mày nhó nói: "Tiểu sư tổ à, linh thảo ở ngay dưới chân người đó! Trừ linh thảo được trồng trong
vườn thuốc của tông môn ra, thì người chẳng nhận biết được loại nào khác nữa cả. Người đừng có giẫm lung tung nữa được không?"
Tiêu Liên Nhi rất ngoan ngoãn, rất ủ rũ cúi đầu nói: "Ta biết rồi."
Hai người đó, một người xướng một người họa khiến đệ tử kia cũng chỉ biết
ngây người ra thôi. Hắn ta nghĩ nhầm rồi đúng không? Trước khi Tiêu Liên Nhi có được cơ duyên, thì cũng chỉ là người trần mắt thịt, sau khi được Thanh Phong trưởng lão thu làm đệ tử không bao lâu thì ông ấy cũng bế
quan tu luyện mất rồi, nàng không nhận biết được linh thảo cũng là
chuyện hết sức bình thường thôi mà. Hắn ta không khỏi lên tiếng nhắc
nhở: "Chưởng môn có cho chúng ta ngọc giản, trong đó ghi lại hết hình
ảnh và cách dùng của các loại linh thảo trong tông môn mà. Sư muội chưa
xem sao?"
Tiêu Liên Nhi như bừng tỉnh, nói: "Vậy à? Ta biết rồi. Đa tạ sư huynh!"
Nàng lấy ngọc giản ra đặt lên trên trán, làm ra vẻ xem xong hết rồi, sau đó
khom người nhìn cây linh thảo bị nàng đạp phải kia: "Hư Cốc, trong ngọc
giản rõ ràng không có cây linh thảo này mà!"
"Tiểu sư tổ ơi,
trong ngọc giản chỉ ghi lại những linh thảo hiếm thấy hoặc đã biến mất
trên đại lục Thương Lan thôi. Chưởng giáo đạo quân sợ chúng ta thiếu
kiến thức, chưa được nghe đến, chưa được nhìn thấy bao giờ mà bỏ qua nên mới ghi lại."
"Ồ, vậy ngươi dạy ta phân biệt linh thảo đi. Ta chưa từng gặp cây này bao giờ."
Hư Cốc ngồi xổm xuống, kiên nhẫn chỉ cho nàng.
Tiêu Liên Nhi cũng ngồi xổm xuống, nghiêm túc lắng nghe.
Nói được một lúc, Tiêu Liên Nhi ngẩng đầu lên, nhìn đệ tử hai bên đầy vẻ
khó hiểu: "Sao các ngươi dừng lại thế? Mau đi tìm linh thảo đi chứ! Hư
Cốc, ngươi nói tiếp đi, nói nhiều một chút, ta nghe chẳng hiểu gì cả."
Hư Cốc liệt kê hết từ các chủng loại linh thảo, cách dùng, trồng thế nào, hái ra sao ra, Tiêu Liên Nhi nghe rất say sưa.
Nghe được một lát, nàng lại ngẩng đầu nhìn hai đệ tử kia: "Các ngươi cũng không hiểu à?"
"Chúng ta… cũng nghe thử." Một đệ tử điện Thiên Quyền cười gượng nói.
Tiêu Liên Nhi lấy từ trong túi chứa đồ ra hai cốc linh trà: "Hư Cốc, nói
nhiều cũng khát rồi phải không? Nhấp chút trà nhuận họng đi rồi nói
tiếp."
Hai người họ, mỗi người cầm một tách trà, ngồi trên thảm
cỏ, tiếp tục buôn dưa lê về gốc linh thảo bị giẫm đạp trước mặt kia. Hai đệ tử điện Thiên Quyền đứng hai bên chợt cảm thấy mình ngu chết đi
được, bèn dứt khoát ngồi luôn xuống: "Mệt quá, nghỉ ngơi đã!"
Hư Cốc nhỏ giọng nói: "Thật không biết xấu hổ!"
"Ừm, nghĩ cách cắt đuôi họ đi."
Khoảng không phía trên rừng cây chợt có bóng người bay tới. Hai người ngẩng
đầu, nhìn thấy Thạch Thanh Phong dẫn mấy chục đệ tử bay về phía trước.
Trong rừng vang lên tiếng của Lưu Nguyên: "Đừng hái nữa! Đám Thạch Thanh Phong bay về phía trước mặt chúng ta rồi. Càng đi vào sâu trung tâm,
linh khí càng nồng đậm hơn, cấp linh thảo cũng sẽ càng cao hơn. Chúng ta không thể ăn cơm thừa canh cặn của họ được! Cùng ta đuổi theo mau!"
Tiêu Liên Nhi ném dải lụa Thiên Hỏa Doanh ra. Đệ tử điện Thiên Quyền ở hai
bên cũng vội ném pháp bảo của mình ra bay về phía trước. Vừa quay đầu,
một đệ tử chợt kêu lên: "Sư huynh, không thấy hai người của điện Dao
Quang đâu nữa!"
Một tên đệ tử tức tối nói: "Nhìn chằm chằm họ
như thế, đến kẻ ngu cũng có thể phát hiện ra được. Họ nói về linh thảo
cả nửa ngày trời, đã sớm nung nấu ý định tìm cơ hội rời khỏi đội rồi. Từ nãy đến giờ toàn trêu ngươi chúng ta mà thôi! Để Lưu Nguyên sư huynh
tìm người khác theo dõi họ đi. Ta không làm nữa!"