Hai ngày sau, thuyền Mây mới tới được địa phận núi Phượng Dương.
Họ đi thẳng từ trước núi ra sau núi, thỉnh thoảng gặp được tu sĩ các tông môn đi lại tuần tra, đề phòng nghiêm ngặt.
Tại thung lũng dưới chân núi có một quảng trường, bảy tông môn dựng bảy
doanh trại tại đây, các đệ tử đi lại không ngừng, nhộn nhịp như một thị
trấn nhỏ.
Sau khi thuyền Mây hạ xuống, Hư Cốc thở phào một hơi,
nói: "Trong không khí cũng có hương thơm của đan dược! Đáng tiếc là đệ
tử của Đan Tông chỉ chuyên chú luyện đan, giá trị vũ lực không mạnh,
lãng phí hoàn cảnh tu luyện tốt như thế này."
Tiêu Liên Nhi nhìn về phía đỉnh Thủ Ô. Đỉnh núi ẩn trong mây mù, không nhìn rõ bên trong
thế nào. Giống như cuộc sống ba tháng tới trong bí cảnh, không ai biết
được sẽ có gì chờ đợi bọn họ.
Đây là lần đầu tiên các đệ tử Luyện Khí tới núi Phượng Dương, đều cảm thấy hoàn cảnh xung quanh vô cùng mới mẻ.
"Nhìn kìa! Là các sư muội của Minh Hương Môn đó!"
"Ôi, toàn là mỹ nhân!"
Hấp dẫn được mắt của đệ tử nam luôn là các tu sĩ nữ xinh đẹp.
Minh Hương Môn chỉ thu nhận đệ tử nữ. Không ăn mặc thống nhất như các tông
môn khác, chỉ cần trên vũ khí và làn váy thêu chữ Minh Hương phái là
được. Các đệ tử nữ mặc váy áo đủ màu, rực rỡ lóa mắt, ở giữa đệ tử mặc
pháp bào đơn sắc của các môn phái khác thì có vẻ cực kỳ hút mắt.
Giác Kính chân nhân khiển trách đệ tử: "Xem các ngươi chỉ có chút tiền đồ này thôi sao! Nhanh lên!"
Các đệ tử không dám bàn tán xôn xao nữa, thành thật đi theo phía sau Giác
Kính và Ứng Xuân Sơn. Người đi rồi, ánh mắt vẫn còn dính trên người nhóm đệ tử nữ Minh Hương Môn. Đến tận khi tới nơi dừng chân của Nguyên Đạo
Tông rồi, cảm nhận được sự tồn tại của trận pháp phòng ngự, các đệ tử
mới thu hồi tâm tư, an tĩnh lại.
Nguyên Đạo Tông rất hào phóng,
nơi ăn chốn ở là cung điện do điện Luyện Khí luyện ra, ở giữa bày một
tòa điện Bắc Thần bản thu nhỏ. So sánh về nơi ăn ở của bảy môn phái thì
có vẻ xa hoa nhất.
"Ngồi cả đi!" Hàn Tu Văn nhìn các đệ tử đi vào trong điện.
Chỉ cần nhìn vị trí ngồi xuống của các đệ tử Luyện Khí là gã đã biết ngay rằng nhóm đệ tử này đã phân chia bè phái rồi.
Gã nhìn Thạch Thanh Phong bằng ánh mắt hài lòng, nghĩ thầm đã không uổng
phí bốn năm khổ tâm dạy dỗ. Lần này vào bí cảnh, với tu vi của Thạch
Thanh Phong, hẳn là sẽ có thu hoạch lớn nhất.
"Bí cảnh lần này
không tầm thường. Bí cảnh trước kia, sau khi phân chia phương hướng khu
vực rồi, mọi người chỉ cần hái thuốc trong khu vực của nhà mình là được. Lần này, bên trong có thể sẽ xuất hiện mãnh thú hoặc di tích có trận
pháp."
Đám đệ tử thi nhau ồ lên.
"Con đường tu tiên vốn
không dễ dàng. Bảo vật cũng sẽ không rơi ngay trên đường, để ngươi dễ
dàng nhặt được. Hiếm khi gặp được bí cảnh như thế này, cơ duyên khó có
được, phải biết quý trọng. Ta và chưởng giáo các tông môn đã bàn bạc
rồi, lần này vẫn cứ phân chia khu vực. Nếu như gặp được di tích, bảy môn phái sẽ cùng nhau tìm bảo vật. Ra ngoài rồi sẽ bàn tới việc phân chia."
Hàn Tu Văn giơ tay, trăm cái ngọc giản liền rơi vào tay các đệ
tử, "Đây là một vài linh thảo mà tông môn cần. Bên trong có hình vẽ, mô
tả dược tính, gặp được thì không thể bỏ qua. Lần này không phân biệt đệ
tử chân truyền hay đệ tử ngoại môn, tất cả linh thảo hái được thì đều
nộp về tông môn. Còn nếu ai tìm được bảo vật ở trong bí cảnh, nếu như
không có tranh chấp thì sẽ do người đó sở hữu. Thanh Phong, Lưu Nguyên."
"Đệ tử nghe lệnh."
"Hai người các ngươi có tu vi cao
nhất trong các đệ tử Luyện Khí, pháp thuật cũng mạnh nhất. Hai người các ngươi chia nhau mỗi người dẫn một nửa đệ tử, chia làm hai đội làm việc, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."
Thạch Thanh Phong và Lưu Nguyên nhìn nhau, cảm thấy quả nhiên chưởng giáo đạo quân xử sự rất công bằng, "Đệ tử tuân lệnh."
"Được rồi, chờ đệ tử của bảy tông môn đến đông đủ sẽ xuất phát. Đi xuống nghỉ ngơi chờ thông báo đi."
Chúng đệ tử hành lễ rời khỏi đại điện. Hư Cốc lặng lẽ kéo áo Tiêu Liên Nhi,
nói: "Tiểu sư tổ, làm sao đây? Chúng ta vào đội ngũ nào?"
Tiêu
Liên Nhi ngẫm nghĩ, đáp: "Ta biết cách làm người của Thạch Thanh Phong.
Nhưng nếu gia nhập đội ngũ của hắn, nếu chúng ta rời đi, hắn nhất định
sẽ tìm kiếm. Vẫn nên qua bên Lưu Nguyên. Đi vào thì sẽ tách ra khỏi bọn
họ."
"Ơ? Tại sao ạ? Chẳng phải chưởng giáo đạo quân nói bên
trong có thể sẽ có mãnh thú nguy hiểm ạ? Dù sao đồ tìm được đều phải nộp cho tông môn cả, hay là chúng ta cứ đi theo đội ngũ đi."
Hư Cốc sao dễ bị lừa thế chứ? Tiêu Liên Nhi tuyệt đối không tin tưởng Hàn Tu Văn: "Có lục soát người không?"
Hư Cốc cười khổ: "Mỗi người chỉ được phát một túi chứa đồ. Ra cái là giao
nộp ngay, giấu ở đâu được chứ? Giấu ở trong túi chứa đồ vốn có của mình
ư, giấu nổi không?"
"Nếu chưởng giáo và các trưởng lão khác lén cho đệ tử nhẫn chứa đồ, đai lưng, vòng tay thì sao?"
"Không thể nào chứ?"
Tiêu Liên Nhi chẳng buồn nhiều lời, đi về phía Ứng Xuân Sơn: "Sư huynh! Huynh đang đợi chúng ta phải không?"
Ứng Xuân Sơn liếc nhìn xung quanh, nói: "Ta dẫn hai người tới nơi đặt chân của điện Dao Quang."
Đi theo sau hắn, tiến vào một cái sân. Bên trong có Đạo Nhân, Đạo Ngọc,
còn cả Trần Uyên. Đồng môn gặp nhau, hết sức thân thiết. Tiêu Liên Nhi
vung tay lên, bày ra một bàn tiệc trong viện: "Vừa ăn vừa nói đi, nhị sư huynh."
"Được! Lâu lắm không được nếm tay nghề của tiểu sư muội rồi."
Mọi người khoanh chân ngồi vây quanh bàn.
Đạo Nhân bắn ra một quầng sáng: "Ứng Sơn sư thúc. Đây là đỉnh Thủ Ô. Bí
cảnh hình thành tại vùng lõm trên đỉnh núi. Bên ngoài bày trận pháp để
che giấu, cho nên đứng ở chân núi sẽ không nhìn thấy. Xung quanh đỉnh
Thủ Ô có thiết trí bảy trận pháp lớn. Đệ tử Nguyên Đạo Tông chịu trách
nhiệm trận pháp phòng ngự thứ ba."
Ứng Xuân Sơn nghe xong liền
hiểu, lại nói với Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc, "Ta nghe những Kim Đan chân
nhân từng tới nói rằng, trước đây, sau khi bí cảnh mở ra, lối đi vào có
thể duy trì ba tháng. Lần này lực phản phệ của bí cảnh không giống bình
thường. Các ngươi ở trong đó, một khi có cảm giác, cho dù bảo bối đặt
ngay trước mắt cũng nhất định không được tham, nhanh chóng chạy ra
ngoài. Nếu không, chờ lối đi bị đóng lại, sẽ bị nhốt lại và trôi nổi ở
trong hư không. Nếu may mắn, bí cảnh này vài năm sau sẽ lại xuất hiện ở
đâu đó tại Hạ Tiên giới. Nhưng nếu không có vài trưởng lão Nguyên Anh
thi pháp mở lối đi, các ngươi cũng sẽ không ra được đâu. Nhớ lấy!"
Hai người nghiêm nghị vâng lời.
"Hư Cốc, lần này điện Thiên Quyền nhận lấy hai chỉ tiêu từ điện Dao Quang
chúng ta. Ngươi đi nói với Lưu Nguyên một tiếng, các ngươi gia nhập đội
ngũ của bọn họ."
Hư Cốc lĩnh mệnh rời đi. Ứng Xuân Sơn dẫn Tiêu
Liên Nhi tới sương phòng ở bên cạnh, "Sư muội, muội nghỉ ngơi trong
phòng này đi. Cầm lấy cái này."
Hắn lấy ra một chiếc vòng tay gỗ màu đen, bên trên khắc hoa văn phức tạp. Có thể thấy là chiếc vòng này
đã được người khác đeo từ lâu rồi, trên mặt gỗ trơn nhẵn, sáng bóng.
"Sư muội, trong vòng tay Hắc Đàn này có khắc trận pháp phòng ngự, gặp được
nguy hiểm có thể bắn ra một quầng sáng để ngăn cản. Bên trong cất giấu
một hạt giống lớn chừng hạt gạo, có thể chứa đồ. Nếu trận pháp không bị
phá hỏng thì tuyệt đối không nhìn ra được là nó có thể chứa đồ."
Tiêu Liên Nhi dùng thần thức thăm dò, biết không gian chỉ đại khái một mét
khối, nhưng chắc chắn cũng đủ để chứa những linh thảo trân quý nhất.
"Ta biết rồi! Ai cũng đừng mơ chiếm được lợi từ chúng ta."
Ứng Xuân Sơn không ngờ Tiêu Liên Nhi lại hiểu được mục đích đưa vòng tay
của mình, bật cười to, hơi ngượng ngùng: "Sư tôn... cũng đừng nói với
người."
Tiêu Liên Nhi cười nói: "Yên tâm đi, nhị sư huynh. Muội
không tin trưởng lão các điện khác thật sự hào phóng như thế đâu. Cho dù sư phụ có biết thì cũng sẽ chỉ khen chúng ta linh hoạt mà thôi."
Tất cả đệ tử chân truyền đều gọi trưởng lão Nguyên Anh là sư tôn, coi như
đó là sự tôn trọng với họ. Mọi người trong điện Dao Quang đều cảm thấy
Tiêu Liên Nhi gọi Thanh Phong là sư phụ nghe thật sự thân thiết, nhưng
lại không biết Tiêu Liên Nhi cố tình dùng hai loại xưng hô để phân biệt
Nhược Thủy đạo quân và Thanh Phong đạo quân.
Lúc này, nghe Tiêu
Liên Nhi gọi Thanh Phong là sư phụ, Ứng Xuân Sơn cũng không muốn cố tình sửa lại cho đúng nữa, dặn dò thêm vài câu thì rời đi.
Tiêu Liên Nhi đeo vòng tay vào. Vòng tay màu đen càng làm nổi bật cổ tay trắng
ngần, da thịt như tuyết. Lúc này, nàng nhìn chiếc nhẫn bạc khắc hoa văn
trên ngón tay. Bốn năm, vẫn không có tin tức gì của Minh Triệt.
"Ta gặp phải phiền phức trong bí cảnh, e là huynh cũng không thể tới hộ giá được rồi."
Nếu Minh Triệt biết nàng coi hắn như thú triệu hồi, sợ là sẽ lại dùng tay
run rẩy chỉ vào nàng, tỏ vẻ "Nhóc chờ đó cho ta" mất. Nàng nghĩ mà không kìm được nở nụ cười.
Tiêu Liên Nhi sờ nhẫn chứa đồ đeo trên cổ, đắc ý nghĩ, thỏ khôn có ba hang. Muốn lục soát đồ của ta ư, không có cửa đâu!
"Tiểu sư tổ!" Hư Cốc gõ cửa sổ phía sau.
Ngón tay nàng chạm khẽ, cửa sổ được đẩy ra. Hư Cốc ló đầu vào, chỉ sang bên cạnh, cười châm chọc nói: "Có người tìm!"
Còn có thể là ai chứ? Nhìn dáng vẻ Hư Cốc thì biết ngay là Thạch Thanh
Phong. Giọng nàng không lớn không nhỏ, đủ để cho người bên ngoài nghe
thấy, "Ta say tàu! Thấy khó chịu! Có việc thì tìm sư huynh đi, đừng làm
phiền ta!"
"Biết rồi." Hư Cốc nhìn cửa sổ đóng sầm lại, nghĩ
thầm, người còn say tàu ư? Ngồi thuyền Mây mà say ư? Lúc ở trên thuyền,
người ta nhìn chằm chằm người suốt có thấy người làm sao đâu, người có
thể tìm một lý do hợp lý chút được không hả?
Thạch Thanh Phong
đã nghe thấy rồi. Hắn đứng ở bên ngoài cúi đầu, mũi chân vẽ lung tung
trên mặt đất. Không hiểu tại sao, nàng càng không nhìn hắn thì hắn càng
muốn tới gần. Trái tim bị cào ngứa, không thể nào khống chế được bản
thân mình.
Hắn nhớ tới bốn năm trước, lời nàng nói lúc rời khỏi võ đài: "Lại tìm cớ."
Đúng thế, vì để được gặp nàng, nói đôi ba câu với nàng mà hắn phải tìm cớ để đi vào trong sân điện Dao Quang. Thạch Thanh Phong cười tự giễu.
Hư Cốc đi tới, cười hì hì ngượng ngùng: "Ngươi cũng nghe thấy rồi nhỉ?"
Thạch Thanh Phong ừm một tiếng, âm thanh không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ để Tiêu Liên Nhi nghe rõ: "Ta cũng không có việc gì. Chưởng giáo đạo quân
lệnh cho ta và Lưu Nguyên chia nhau dẫn đội. Ta cảm thấy các ngươi ở
trong đội ta thì tốt hơn. Ta sẽ không hại các ngươi."
Hư Cốc nhớ tới lời Tiêu Liên Nhi và sư tổ nói, chỉ có thể cười đáp: "Không phải
chúng ta không tin ngươi. Điện Dao Quang ít người, cho bên điện Thiên
Quyền hai chỉ tiêu. Là sư tổ của ta quyết định bảo chúng ta sang đội Lưu Nguyên."
Không phải do nàng quyết định sao? Khói mù ngập tràn
trong đầu Thạch Thanh Phong tan đi, hắn dùng sức vỗ bả vai Hư Cốc một
cái: "Vào bí cảnh rồi, có việc gì thì nhớ dùng bùa truyền âm gửi cho ta! Ta đi đây!"
Hư Cốc xoa bả vai cả buổi mới thấy dễ chịu, giậm
chân mắng to: "Có người chào tạm biệt kiểu đó hay sao hả? Suýt nữa vỗ
gãy tay ta rồi!"
Đợi khoảng hai ngày, rốt cuộc đệ tử của Vạn Thú Môn cũng tới được núi Phượng Dương. Khi đệ tử sáu phái nhìn bọn họ tới
bằng một chiếc thuyền hình rắn thì đều cảm thấy không thoải mái cho lắm. Trên thuyền rắn còn có dấu vết bị pháp bảo tấn công.
Không bao lâu sau, liền nhìn thấy mười tu sĩ Kim Đan mặc trang phục Vạn Thú Môn đã tới từ trước bay ra nơi dừng chân.
Sau khi Ứng Xuân Sơn vội vàng đi tới đại điện quay về liền nói với Tiêu
Liên Nhi và Hư Cốc: "Trên đường đi, Vạn Thú Môn bị một đám tán tu có tu
vi cao cường ngăn cản. May mắn là tu sĩ Kim Đan hộ tống thả trận pháp
ong khổng lồ ra mới có thể bảo vệ đệ tử trên thuyền rắn chạy thoát. Một
Kim Đan chân nhân khác dẫn vài tu sĩ Trúc Cơ ở lại phía sau ngăn cản đều ngã xuống. Sáng mai các ngươi sẽ tiến vào bí cảnh. Ta lập tức quay về
tông môn báo tin, lại dẫn thêm hai ngàn đệ tử tới."
Xem ra tin
tức trong bí cảnh có thể sẽ xuất hiện di tích của Thượng Tiên giới đã
lan truyền ra ngoài. Các tu sĩ trên đại lục Thương Lan không hẹn mà cùng liên thủ, muốn chia một ly canh.
Bảy trăm đệ tử Luyện Khí sẽ ở trong bí cảnh ba tháng, không biết bên ngoài sẽ chém giết thảm thiết đến mức nào.
Sáng sớm hôm sau, bảy trăm đệ tử lên pháp bảo của từng tông môn, bay tới đỉnh Thủ Ô.