Đạo Minh phất tay, trong không trung xuất hiện bản đồ của điện Dao
Quang. Trên bản đồ, sông núi và các lầu các cung điện hiện lên sinh
động. Những nơi không có người ở sẽ có một tầng sương mỏng bao quanh.
Tiêu Liên Nhi nhìn vào, thầm nghĩ bản thân mình là thể chất hệ Thủy, nàng
bèn chỉ vào một hồ nước nói: "Trong hồ có một bãi đất trống, ta ở chỗ hồ này đi."
Đạo Minh giơ tay điểm vào chỗ hồ nước. Sương mù bao
quanh hồ nước tản đi, hình ảnh trở nên rõ ràng. Hắn lấy một chiếc quạt
ra, biến nó thành to như mặt bàn, nói: "Tiểu sư thúc, để ta đưa người
bay đến đó."
Leo lên phiến quạt, Đạo Minh điều khiển pháp bảo lượn qua những nơi có người ở, bay đến chỗ đất trống trên hồ.
Đây là một hồ nước được tạo từ nước ở linh tuyền chảy ra. Nước trong hồ
tràn khỏi mỏm đá tạo thành một thác nước đổ xuống đỉnh núi, diện tích
khoảng một trăm mẫu. Ở giữa là một hòn đảo nhô lên khỏi mặt nước, rộng
khoảng hai mươi mẫu.
Một bên hồ là vách đá dựng đứng, một bên khác là bãi cỏ rộng mênh mông, xa hơn chút nữa chính là cánh rừng rậm.
Tầm nhìn ở đây rất rộng rãi thoáng đãng, chỉ cần có người từ trong rừng đi
ra, chưa đến bờ hồ là nàng đã có thể nhìn thấy rồi. Tiêu Liên Nhi cảm
thấy nơi này vừa yên tĩnh vừa kín đáo, mừng rỡ nói: "Đạo Minh, ta muốn
xây một căn nhà ở giữa hồ."
Đạo Minh khẽ mỉm cười, giương tay
vung ra hơn mười mô hình nhà mẫu đã được thi triển pháp thuật: "Tiểu sư
thúc thích cái nào? Hoặc là người nghĩ ra một bản thiết kế, để điện
Luyện Khí làm."
Ánh mắt Tiêu Liên Nhi lướt qua căn nhà làm bằng
trúc. Kiếp này nàng không muốn tiếp tục ở nhà trúc nữa. Việc chọn kiểu
nhà cũng có thể nhìn ra tính cách của con người. Nàng không muốn để
người ta hiểu quá rõ về mình. Nàng thở dài nói: "Đạo Minh, cái nào cũng
đẹp hết. Ngươi chọn giúp ta đi."
"Vậy ta giúp người chọn trước,
sau này người có ý tưởng gì thì đổi sau nhé." Đạo Minh vừa nói vừa chạm
nhẹ vào một căn nhà gỗ, tay bắt pháp quyết ném về phía hòn đảo ở giữa
hồ. Căn nhà gỗ biến lớn, vững chãi nằm ở giữa đảo. Đạo Minh tiếp tục thi triển pháp thuật, tạo ra một cây cầu, nối liền đảo giữa hồ với bờ hồ.
Hắn tung ra một trận pháp, trong không trung bỗng xuất hiện một tấm màn ánh sáng, bao trọn cả hồ nước vào trong.
"Người chia một dải thần thức kết nối với trận pháp là có thể tương thông với
nó." Hắn điều khiển phiến quạt đáp xuống đảo, cười nói, "Tiểu sư thúc đi xem thử, có còn cần gì nữa không."
Tiêu Liên Nhi không cần nhìn cũng biết chắc là trong nhà đều có đủ những đồ dùng cần thiết rồi. Thứ
nàng muốn là bát đũa và đồ dùng trong bếp nữa: "Đạo Minh, ta muốn nấu đồ ăn cho sư phụ. Nhà bếp phải rộng một chút, không được có mùi khói dầu."
Minh Đạo dẫn nàng đi xem nhà bếp, lấy thêm một bộ nồi và bát,
sau đó lại bố trí trận pháp ở bốn góc: "Ta sẽ để trong nhà bếp vài bao
gạo tiên, mỗi ngày sẽ sai các đệ tử tạp dịch đưa rau tiên và thịt tươi
để ở bên cầu. Tiểu sư thúc muốn yên tĩnh làm đồ ăn thì đã có trận pháp
ngăn cách, sẽ không sợ bị kẻ khác học trộm tay nghề đâu."
Hắn
lại lấy ra một túi chứa đồ và một con hạc giấy đưa cho Tiêu Liên Nhi:
"Những đồ mà đệ tử nội môn được nhận, ta cũng đã lấy giúp tiểu sư thúc
rồi. Nếu tiểu sư thúc có chuyện gì thì có thể để hạc giấy truyền âm cho
ta."
"Đạo Minh, làm sao để dùng thần thức mở túi chứa đồ?" Tiêu Liên Nhi nhận lấy đồ thì hỏi ngay.
Nàng còn chưa biết dùng thần thức ư? Đạo Minh thoáng ngẩn ra, rồi hướng dẫn
tỉ mỉ cho nàng biết thần thức là gì, dùng như thế nào.
Tiêu Liên Nhi cầm túi chứa đồ, lưu loát lấy ra một bộ quần áo của đệ tử nội môn, cười tươi rói, nói: "Bộ đồ này đẹp quá!"
Đạo Minh lại tiếp tục ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ, thảo nào tổ sư gia
lại nhận nàng làm đệ tử chân truyền. Khả năng lĩnh ngộ cao thật.
"Phiền ngươi đi nói với Trường Mi đưa nguyên liệu nấu ăn đến đây giúp ta. Ta sẽ nấu cơm cho sư phụ."
Đạo Minh đồng ý, rồi bước lên cầu gỗ, rời khỏi đó.
Nơi này đã được bố trí trận pháp bảo vệ, trừ chủ nhân ra, những người khác đều không thể từ trên không xông vào.
Nhìn thấy Đạo Minh rời đi, Tiêu Liên Nhi liền rút ra một dải thần thức kết
nối với trận pháp. Tâm tư trong nháy mắt đã nối liền với trận pháp.
Nàng có thể cảm nhận được gió thổi trên từng ngọn cỏ bên bờ hồ, ngọn cỏ lướt nhẹ qua trận pháp trong suốt, liền bị nhẹ nhàng đẩy bật lại.
Không phải tu vi kỳ Nguyên Anh, muốn phá vỡ trận pháp là chuyện hoàn toàn không thể.
Tiêu Liên Nhi hài lòng đi vào trong nhà gỗ, ném chiếc túi chứa đồ cao cấp mà Thanh Phong trưởng lão tặng ra rồi cười phá lên.
Từng bình Dưỡng Khí Đan cao cấp cùng một đống linh thạch bay ra ngoài, đầy
cả một bàn. Còn có cả một dải lụa trắng, một miếng ngọc giản nữa. Đây đều là những thứ Thanh Phong trưởng lão bỏ vào sau khi giúp nàng tặng quà gặp mặt cho đám sư chất.
Nàng đặt khối ngọc giản lên mi tâm: "Tơ lụa Thiên Hỏa Doanh!"
Tằm Thiên Hỏa sinh trưởng ở vùng đất vô cùng nóng bức, tơ mà nó nhả ra không sợ Chân Hỏa, dính nước cũng không bị ướt.
Pháp bảo có tính phòng ngự, lại còn có thể phi hành, bây giờ để nàng sử dụng nó là vô cùng thuận tiện.
Chân khí được đưa vào, dải lụa trắng phóng to ra. Nàng bước lên trên, chỉ
cần dùng một lượng chân khí nhỏ là dải lụa đã đưa nàng bay đi bay lại ở
trong nhà thành thạo rồi, hoàn toàn không có cảm giác luống cuống, gián
đoạn.
Còn có một bộ pháp thuật tên là Thiên Hỏa Tam Thức. Tiêu
Liên Nhi ghi nhớ trong đầu, dự định dành thời gian để tu luyện lại. Nàng cất dải lụa đi, một lần nữa biến chân khí về lại kỳ Luyện Khí tầng thứ
nhất: "Đúng là tu sĩ Nguyên Anh, tùy tiện vung tay ra thôi cũng toàn là
pháp bảo! May mà sư phụ thích ăn đồ ngon, chứ nếu đổi thành Thiên Quyền
trưởng lão, động vào đồ của ông ấy, chắc chắn là sẽ đuổi mình ra khỏi
Tông môn."
"Nha đầu! Nguyên liệu mà ngươi cần đây!" Vượn lông trắng đáp xuống bên đầu cầu.
Tiêu Liên Nhi vẫy tay với nó: "Ta làm xong rồi ngươi đem đến cho sư phụ nhé! Có cả phần cho ngươi đấy!"
Trường Mi đi qua cầu, đi quanh căn nhà gỗ một vòng, rồi ngồi ở bên ngoài nhà
bếp. Nó lấy một xô cá Phi Bạch, một túi quả Túy Tiên từ trong không gian chứa đồ của mình ra, rồi lại ngoái đầu nhìn nàng.
Tiêu Liên Nhi xách cá và quả Túy Tiên vào bếp.
"Thạch Thanh Phong lòng vòng ở ngoài cổng đại điện gần hai canh giờ rồi. Ta đã bảo hắn không phải lo lắng, trưởng lão đã nhận ngươi làm đồ đệ rồi. Bảo hắn về trước đi." Trường Mi nói.
Thạch Thanh Phong đứng ở bên ngoài đợi hai canh giờ ư? Tiêu Liên Nhi trầm ngâm, chia cá thành ba phần.
"Trường Mi này, một phần là của sư phụ, một phần là của ngươi. Còn một phần còn lại, ta làm cho nhóm Vương sư huynh. Ngươi đưa ta đến vườn thuốc được
không?"
Trường Mi nhìn vào hai nồi đất đậy kín mít bày trên bàn. Nó đứng ở cửa nhà bếp không hề ngửi thấy mùi gì, trong lòng vô cùng tò
mò.
Nó đưa móng ra, thu vào trong không gian. Sau đó lại vơ thêm cái nữa, vác Tiêu Liên Nhi lên lưng, biến thành một bóng trắng lướt qua cầu đá, bay lên.
Từ đỉnh núi bay đến vườn thuốc, với tu vi của Trường Mi, không tới một khắc đã đến nơi rồi.
Nó đáp xuống bên ngoài sân, Tiêu Liên Nhi nhảy xuống, cười nói: "Ngươi đưa đồ ăn về cho sư phụ đi. Ngày mai ta sẽ cưỡi hạc trắng trở về. Còn một
chút đồ đạc chưa kịp thu dọn, tối nay ta sẽ ở lại đây."
Trường Mi hầm hừ hai tiếng rồi bay đi.
"Sư huynh! Ta về rồi đây!" Tiêu Liên Nhi lấy từ trong túi chứa đồ ra một cái nồi đất, bước nhanh vào trong sân.
Ba người Vương Đại Long, Thạch Thanh Phong và Tiêu Minh Y đang ngồi trong sân, ngơ ngác nhìn về phía nàng.
Thấy Tiêu Minh Y cũng ở đây, nụ cười trên mặt Tiêu Liên Nhi chợt giảm đi một nửa. Nàng bước nhanh vào, đặt nồi đất lên trên bàn: "Đây là canh quả
Túy Tiên hầm cá Bạch Phi mà ta nấu."
Nàng mở vung ra, nồi canh
được tranh trí thành hình Thái Cực, một nửa màu đỏ, một nửa màu trắng.
Một chút mùi thơm cũng không hề bay ra ngoài.
Vương Đại Long là
người lấy lại tinh thần đầu tiên, cậu lấy bát và thìa từ trong túi chứa
đồ ra, đặt lên bàn, lại còn lấy thêm một vò rượu và bốn cái chén nữa:
"Nghe nói sư muội được Thanh Phong trưởng lão nhận làm đệ tử chân
truyền. Đây là một chuyện vô cùng đáng mừng! Chúng ta phải ăn mừng lớn
chứ nhỉ?"
Tiêu Minh Y vỗ bàn, nghiêm giọng nói: "Liên Nhi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thạch Thanh Phong ngăn Tiêu Minh Y lại, nâng cốc nói: "Nếu Liên Nhi thấy tiện thì hẵng nói, còn không tiện thì thôi đi. Tóm lại đây vẫn là một chuyện đáng chúc mừng."
Một cột nước trong suốt hất văng chén rượu trong tay nàng, Tiêu Minh Y cực
kỳ giận dữ: "Trong mắt ngươi còn có người làm chủ nhân như ta không? Hai chúng ta cùng nhau đi hái quả Túy Tiên, làm sao ngươi lại rơi xuống hồ
nước được, trong hồ đã xảy ra chuyện gì? Sao ngươi có thể được Thanh
Phong trưởng lão thu nhận làm đệ tử, ngươi nói mau!"
"Sư phụ không cho phép ta nói! Tiêu sư tỷ." Tiêu Liên Nhi nhẹ giọng đáp.
Nó gọi mình là sư tỷ? Nó lại gọi mình là sư tỷ ư? Tiêu Minh Y vô cùng tức
giận, giơ tay điều khiển tia nước đập về phía Tiêu Liên Nhi.
Nàng ta coi Thạch Thanh Phong và Vương Đại Long là người chết sao? Tiêu Liên Nhi không hề động đậy.
Thạch Thanh Phong nhấc tay, chân khí đập tan Triền Thủy Quyết của Tiêu Minh
Y. Vương Đại Long túm lấy cánh tay Tiêu Liên Nhi kéo nàng về phía sau.
"Sư huynh! Chúng ta cùng nhau đi hái quả Túy Tiên, chỉ có một mình nó gặp
phải chuyện lạ. Lẽ nào nó không nên cho chúng ta một lời giải thích hay
sao?"
"Chúng ta cũng không hề bị thương dù chỉ là một sợi tóc."
Thạch Thanh Phong lạnh nhạt nói, "Cơ duyên muội ấy gặp được, không cần
thiết phải giải thích với chúng ta, Thanh Phong trưởng lão cũng đã dặn
muội ấy không được nói rồi. Sư muội đừng gây chuyện nữa."
"Muội
là chủ nhân của nó, muội hỏi nó đã gặp phải chuyện gì mà là gây chuyện
hay sao? Sư huynh, huynh thiên vị nó!" Trong lòng Tiêu Minh Y rất ấm ức, lại không đánh được Tiêu Liên Nhi, liền bực tức chạy ra ngoài.
Thạch Thanh Phong nhìn theo bóng lưng nàng ta, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.
Vương Đại Long nói: "Muội đã không còn là nha hoàn của nàng ta nữa rồi. Đừng để ý đến nàng ta."
"Sư huynh, mau nếm thử tay nghề của muội đi! Sư phụ muốn ăn, muội cố tình
để lại một phần cho mọi người đó." Tiêu Liên Nhi múc ra hai bát canh đặt trước mặt Thạch Thanh Phong và Vương Đại Long, "Chúng ta vừa ăn vừa nói đi! Muội cũng đâu có muốn giấu bọn huynh đâu. Tối nay muội sẽ ở lại
vườn thuốc."
Tiêu Minh Y vẫn chưa đi xa nên nghe rõ mồn một. Nàng ta quay đầu, rít qua kẽ răng hai chữ: "Tiện tỳ!"
Nàng không giấu hắn, còn nhớ để dành cho hắn một phần nữa. Trong mắt Thạch
Thanh Phong ánh lên tia sáng. Hắn cúi đầu, canh trong bát vẫn là hình
Thái Cực, một đỏ một trắng.
"Mười viên linh thạch đấy!" Vương Đại Long bê bát ngửa cổ uống.
Canh vừa vào trong miệng, hương thơm nhẹ dịu, non mềm, tựa như một con cá
Phi Bạch bơi từ miệng vào trong dạ dày vậy. Mùi hương và linh khí nồng
đậm cùng lúc nổ tung bên trong dạ dày, lỗ chân lông toàn thân đều nở ra. Cậu ta hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra, nói: "Đáng giá thật!"
Hai người ăn đến nỗi mặt mày ngây ngất.
Tiêu Liên Nhi nhẹ nhàng nói: "Muội bị trượt chân, ngã vào trong nước. Khi mở mắt ra, trước mặt có một lối đi, muội đi mãi đi mãi. Muội đợi rất lâu,
cũng không có người khác tiến vào. Trong linh tuyền có cá, vì muội đói
quá, nên bắt một con lên ăn... Sau khi tỉnh lại thì đã ở điện Dao Quang
rồi."
Hai người ngồi xếp bằng, không ngắt lời nàng.
"Sư
phụ nói muội ăn mất cá Lưu Ly mà người nuôi suốt chín mươi năm, linh khí quá dồi dào, đã đả thông kinh mạch của muội, còn tự động vận chuyển một chu thiên, khiến muội tiến vào kỳ Luyện Khí tầng thứ nhất. Người nghe
thấy muội nói rằng muội nấu ăn rất ngon, nên nhận muội làm đệ tử."
Nàng nói xong, Thạch Thanh Phong và Vương Đại Long đều mở to mắt, đồng thanh nói: "Quá ngon ấy chứ!"
Vương Đại Long cười nói: "Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẵn lòng nhận muội làm đệ tử, hàng ngày làm đồ ăn cho ta!"
Thạch Thanh Phong hoàn toàn không hề nghi ngờ mục đích mà Thanh Phong trưởng
lão thu nhận Tiêu Liên Nhi làm đồ đệ: "Ta đứng đợi ở cổng điện rất lâu,
muốn vào cầu xin Thanh Phong trưởng lão thay muội. Sau đó Trường Mi nói
trưởng lão đã nhận muội làm đệ tử rồi làm ta rất bất ngờ. Hóa ra là vì
trưởng lão nhìn trúng tay nghề của Liên Nhi."
Vương Đại Long
cũng vui mừng thay cho nàng: "Kinh mạch được đả thông hoàn toàn, lại còn tiến vào kỳ Luyện Khí. Sau này muội có thể tu luyện rồi."
Tiêu
Liên Nhi xấu hổ nói: "Muội còn chưa biết làm thế nào để sử dụng chân
khí. Sư phụ nói đợi muội tu luyện đến lúc chân khí ly thể, xem xem là
loại thể chất nào thì mới dạy muội công pháp."
"Ta dạy muội!" Vương Đại Long nói xong lại tự vỗ vào tay mình, "Mà làm gì đến lượt ta."
Tiêu Liên Nhi lại không nghĩ như vậy: "Muội có chỗ nào không hiểu, sẽ đến tìm sư huynh học hỏi thêm."
Muội ấy trở thành đệ tử nội môn, dọn đến điện Dao Quang ở, vẫn sẽ đến tìm
mình sao? Vương Đại Long quá đỗi vui mừng, gật đầu lia lịa.
Đêm đã khuya, Thạch Thanh Phong cùng Tiêu Liên Nhi sánh vai trở về viện.
Tiêu Liên Nhi tạm biệt hắn, vừa đẩy cửa đã nghe thấy Thạch Thanh Phong thấp
giọng nói ở phía sau: "Liên Nhi, muội nói cho ta biết. Muội vì muốn hái
quả Túy Tiên nên mới bất ngờ ăn mất cá Lưu Ly. Hay là muội đã sớm biết
Trường Mi là linh sủng của Thanh Phong trưởng lão, lợi dụng khi chúng ta dẫn dụ nó, cố ý ngã vào hồ nước bắt cá ăn?"
Nàng quay người lại.
Thạch Thanh Phong đứng ở trong viện, trên người như khoác một lớp ánh trăng
mỏng manh, khuôn mặt vẫn còn mang chút nét ngây thơ của thiếu niên thanh tú xuất trần. Trong mắt hắn có một tia khẩn thiết, lại có chút mong
chờ. Tựa như những lời nàng nói sẽ phá nát giấc mộng của hắn cùng trái
tim của hắn vậy.