Mỗi ngày đều có hàng nghìn con Phệ Hỏa Trùng sinh ra trong lòng đất.
Không nhờ vào thuốc bột thì mất bao lâu mới bắt xong chứ? Tiêu Liên Nhi
cũng chấn kinh.
Không lẽ mình nhìn nhầm rồi sao? Thạch Thanh
Phong rất keo kiệt? Vương Đại Long lại khuyên: "Thạch sư huynh cứ cầm
lấy mà dùng, vài túi thuốc bột cũng chẳng đáng gì."
"Cuối cùng
ta cũng hiểu được nỗi khổ tâm của sư tôn rồi." Giữa vầng trán Thạch
Thanh Phong lộ ra vẻ quyết tâm, "Người lệnh cho ta đến ngoại môn trồng
cúc Sí một năm là cố ý muốn ta dùng Phệ Hỏa Trùng để tu luyện pháp
thuật. Cảm tạ ý tốt của Vương sư đệ."
Dứt lời xắn tay áo lên, đi vào ruộng thuốc.
Ngón tay hắn búng ra, một tia lửa màu tím đâm trúng vào một con Phệ Hỏa Trùng đang nằm trên lá.
Tia lửa vừa đụng trúng sâu thì thu lại ngay. Phệ Hỏa trùng cứng đơ rơi xuống, lá cây lại không có bất cứ thương tổn nào.
Tia lửa từ tay hắn không ngừng bắn ra, giăng khắp nơi, tạo thành một tấm lưới màu tím bao quanh ba trượng.
Sơn Hà Võng! Mắt Tiêu Liên Nhi nheo lại. Để Thạch Thanh Phong đi vào bí
cảnh tìm bảo vật, Hàn Tu Văn đúng là đã dốc hết sức mình. Dùng Phệ Hỏa
Trùng để luyện pháp thuật một năm, với năng lực và tu vi của Thạch Thanh Phong thì có thể bắn ra cùng lúc chín tia lửa. Vận dụng khéo léo việc
lĩnh hội chân khí, chín tia lửa này có thể biến thành nhiều dạng khác
nhau. Bốn năm sau, Thạch Thanh Phong với kỳ Luyện Khí tầng thứ chín đã
có thể xưng bá trong bí cảnh rồi.
Kẻ ngốc dù nhiều linh thạch
hay đan dược thì vẫn là kẻ ngốc! Tên đầu đất này bị lợi dụng mà vẫn còn
cảm kích Hàn Tu Văn đến mức rơi lệ! Tiêu Liên Nhi thầm oán trong lòng,
kéo vạt áo của Vương Đại Long, hai người liền rời đi.
Về viện,
Vương Đại Long nhìn phía xa xăm, thở dài chán nản. Không so sánh không
đau thương. Điểm cống hiến cậu ta tiết kiệm không biết bao lâu mới học
được Liệt Hỏa Đao cấp Huyền. Mà Thạch Thanh Phong vừa ra tay thì đã là
pháp thuật cấp Thiên.
"Không phải sư huynh đang buồn vì mất đi khoản lãi bán thuốc bột cho năm mẫu đất đấy chứ?"
"Ôi, đành chịu thôi chứ biết sao."
Tiêu Liên Nhi cười nói: "Thật ra, Thạch sư huynh cùng nhóm bếp nấu cơm với
chúng ta cũng không phải không có ích. Chẳng phải huynh ấy còn nhận
nhiệm vụ vào núi lùng giết yêu thú nữa à? Huynh thử nói xem, với tu vi
Luyện Khí tầng chín của huynh ấy, việc bắt yêu thú cho chúng ta ăn, chắc không có gì khó chứ hả?"
Không cần tốn sức mà vẫn được ăn thịt
thú có chứa linh khí, mắt Vương Đại Long sáng rực: "Sư muội nói có lý!
Không phải hắn muốn luyện tập pháp thuật hay sao? Tiện thể góp chút công sức thôi mà!"
Hai người cùng bật cười.
Lúc mặt trời xuống núi, Thạch Thanh Phong mới quay về.
"Vương sư đệ, ta dọn hết sâu ở trong ruộng thuốc rồi!" Thạch Thanh Phong dùng
Địch Trần Quyết gột rửa, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, thần thái sáng
láng, trên mặt còn nở nụ cười… có vẻ hơi phấn khích.
Hắn giết
sạch hết Phệ Hỏa Trùng trong năm mẫu ruộng. Qua ngày hôm nay, hắn đã
lĩnh hội được thêm nhiều về việc khống chế chân khí. Càng phóng càng
thấy Sơn Hà Võng mạnh thêm.
Thạch Thanh Phong càng tâm phục khẩu phục lời răn dạy của Hàn Tu Văn, không hề cảm thấy oán hận mà còn thêm
mấy phần kính trọng.
Vương Đại Long cười nói: "Đến ăn cơm đi! Hôm nay đệ bắt được rắn Băng Lân, Liên Nhi nấu nướng ngon lắm, huynh có lộc ăn rồi!"
Nàng ấy nấu ư? Thạch Thanh Phong khá mong chờ.
Hai người chờ từ lúc chạng vạng cho đến khi trời tối hẳn. Viên đá phát sáng khảm trên mặt bàn tỏa ra ánh sáng êm dịu, chiếu sáng cả bàn.
Tiêu Liên Nhi bưng một nồi thức ăn và ba bát cơm gạo tiên bước ra khỏi bếp.
Vương Đại Long nhìn vào trong nồi, kêu lên: "Đun thịt thôi mà mất tận một
canh giờ cơ á? Dù sao cũng ăn, cần gì phải bày biện cầu kỳ thế này chứ?"
Màu canh trong suốt như nước, bên trên có thịt rắn băm trắng
như tuyết nhấp nhô. Bên cạnh là một nhúm lá cây bạc hà màu xanh biếc.
Trắng xanh đan xen, nom rất đẹp.
"Lần đầu Thạch sư huynh ăn cơm ở chỗ chúng ta, muội phải tốn nhiều thời gian một chút." Tiêu Liên Nhi từ tốn trả lời.
Hóa ra là nấu món ngon để khuyến khích Thạch Thanh Phong đi bắt yêu thú.
Vương Đại Long cười gian hê hê, Tiêu Liên Nhi phải trừng mắt với cậu ta. Nàng ấy bỏ sức làm vì mình ư? Tiêu Minh Y không ở đây, quả nhiên nàng ấy
không còn lạnh lùng với mình nữa. Thạch Thanh Phong không kìm được mỉm
cười, lại sợ bị Tiêu Liên Nhi nhìn thấy nên vội vàng giấu đi. Nhưng hắn
không sao nhịn được, trong đầu bất chợt nhớ đến tiếng cười của Tiêu Liên Nhi bên suối. Hắn vô thức phất tay, thu viên đá phát sáng khảm trên bàn vào tay áo.
Trước mắt hai người tối om, không biết hắn thu đá
phát sáng vào để làm gì. Thạch Thanh Phong vô cùng tao nhã cầm muôi múc
canh rắn, miệng ngâm: "Trăng non cong tựa cung mày, gió mát hoa nở giăng đầy ruộng thơm. Viên đá sáng quá sẽ làm giảm đi cảnh đẹp."
Tiêu Liên Nhi cấp tốc xoay người, xoa mạnh da gà nổi đầy trên cánh tay, nhịn cười tới nỗi cả người run lên.
Vương Đại Long há hốc miệng nhìn bầu trời đêm chỉ có sao mà chẳng thấy trăng
đâu. Cậu ta cũng múc một muôi canh, vẻ mặt khó hiểu: "Thạch sư huynh quả là… nhã nhặn! Ôi, đây là canh đó hả?"
Thạch Thanh Phong nhìn
kỹ, canh đã đông lại. Miếng da nằm trong nước canh trong suốt đông lại,
từng miếng thịt rắn lập lờ ẩn hiện trong sương trắng.
Hai người đồng thời đưa vào miệng.
Canh và thịt vừa vào miệng đã tan ra. Hương thơm quẩn quanh đầu lưỡi, nước
miếng tuôn trào. Một hơi mát lạnh từ cổ họng chạy thẳng xuống dạ dày.
Ngay lập tức, một luồng linh khí tinh khiết hệ Thủy vỡ tung. Hai người
không kìm nổi thở dài một hơi, lại múc ăn liền mấy muỗng. Còn chẳng gật
đầu hay lắc đầu gì luôn.
Tiêu Liên Nhi hé miệng cười, bưng cơm lên ăn.
Linh khí hệ Thủy chứa trong rắn Băng Lân bốc lên. Nàng cảm nhận được hạt
vừng trong đan điền lại trở nên sống động hơn nữa. Đáng tiếc, bây giờ
nàng không dám tu luyện hấp thụ linh khí, phí quá.
Cả nồi bị ăn sạch đến không còn một giọt nước, hai người kia vội vàng khoanh chân tĩnh tọa hấp thu linh khí.
Linh khí vận chuyển một chu thiên, cuối cùng Vương Đại Long cũng mở miệng: "Ngon quá đi mất!"
Thạch Thanh Phong liếc nhìn Vương Đại Long, thầm nghĩ, ngươi cũng chỉ là được hưởng ké từ ta thôi. Hắn mỉm cười nói: "Đa tạ sư muội."
Tiêu
Liên Nhi tiếp tục dụ dỗ hai người: "Không phải muội khoác lác đâu. Luận
về tay nghề nấu nướng thì đầu bếp ở Túy Tiên Lầu trong thành Thanh Dương cũng phải bái muội làm sư phụ đấy."
Khi nàng nói chuyện còn để
lộ ra một khoảng trống trên hàm răng. Nhưng trong mắt Thạch Thanh Phong
thì dáng vẻ kiêu ngạo này vô cùng đáng yêu. Hắn cúi đầu nghĩ, hôm nào có thời gian sẽ dẫn Tiêu Liên Nhi tới Túy Tiên Lầu ăn một bữa.
Vương Đại Long vỗ đùi: "Hóa ra sư muội có bản lĩnh đến thế!"
Ở nhà ăn, mười điểm cống hiến mới đổi được một phần thịt, cậu ta thật sự
tiếc rẻ. Tự mình bắt yêu thú về cũng chỉ biết cho vào nước hầm hoặc
nướng chín mà thôi.
Linh khí sinh ra từ cơm tiên, cho dù là
thuộc tính gì cũng đều được cơ thể hấp thu trực tiếp, giảm bớt được khâu dẫn khí nhập thể nên tu luyện cũng nhanh hơn một chút. Nếu trưởng lão
trong Tông môn thèm ăn, cũng phải nịnh nọt đầu bếp của Túy Tiên Lầu. Giờ ở trước mặt lại có kẻ dám coi thường đầu bếp của Túy Tiên Lầu, nếu
không tranh thủ mà ăn thì đúng là có lỗi với bản thân.
Cậu ta
cười đáp: "Thạch sư huynh vào núi làm nhiệm vụ, nhớ tiện tay mang ít
thịt yêu thú về nhé. Tay nghề của Liên Nhi khiến con sâu tham ăn trong
đệ trỗi dậy rồi."
Thạch Thanh Phong ra sức gật đầu: "Nếu ta đã ở đây ăn chung thì tất nhiên thịt yêu thú sẽ do ta phụ trách."
Nghe thấy lời hứa của hắn, Tiêu Liên Nhi và Vương Đại Long không kìm được nhìn nhau cười.
Ăn cơm xong, ba người uống linh trà, ngồi trong sân tán gẫu.
Vương Đại Long tranh thủ cơ hội này, xin được lĩnh giáo Liệt Hỏa Quyết với Thạch Thanh Phong.
Tiêu Liên Nhi uống một hớp trà, nghe Thạch Thanh Phong giảng giải tận tình
từng chỗ. Nàng thầm nghĩ, quả là thiên tài tu luyện. Bất giác lại nhìn
hắn một cái.
Như thể có linh cảm, Thạch Thanh Phong bắt được ánh mắt của Tiêu Liên Nhi.
"Đa tạ Thạch sư huynh đã giải thích!" Vương Đại Long đứng dậy khom lưng vái.
Thạch Thanh Phong nhẹ nhàng dịch chuyển, tránh được lễ của cậu ta: "Sư đệ đa
lễ rồi. Thanh Phong cũng vào Tông môn rồi mới tu luyện Liệt Hỏa Quyết,
thời gian còn ngắn, chưa dám chỉ dạy, chỉ là thảo luận cùng Vương sư đệ
mà thôi."
Tiêu Liên Nhi càng ngạc nhiên hơn. Mới mấy tháng mà đã có nhận thức sâu sắc như vậy với Liệt Hỏa Quyết, chẳng trách hắn mới
mười bốn tuổi đã có tu vi tầng chín Luyện Khí.
Ánh mắt của nàng khiến Thạch Thanh Phong nghi ngờ trong lòng. Vương Đại
Long vừa nghe đã hiểu là vì cậu ta tu luyện Liệt Hỏa Quyết rất nhiều năm rồi. Nhưng sao hắn lại cảm thấy Tiêu Liên Nhi dường như cũng nghe hiểu
được?
Thấy nàng thản nhiên dời tầm mắt, cúi đầu uống trà như không có gì xảy ra, Thạch Thanh Phong cảm thấy mình quá nhạy cảm rồi.
Bầu trời đầy sao tựa như một tấm vải nhung dát đầy mảnh bạc vụn. Trong gió
thoang thoảng mùi hương của linh thảo. Cây cỏ trong vườn thuốc lung lay
tựa như bọt nước, phát ra ánh sáng trong suốt. Quả Chu Ngọc như những
chiếc đèn lồng màu đỏ lung linh. Hoa Bái Nguyệt nở rộ, phấn hoa bị gió
cuốn đi, nhẹ nhàng lay động.
Thạch Thanh Phong bỗng nhớ đến lúc
mới vào Tông môn, Tiêu Liên Nhi nhút nhát rúc đầu vào trong bọc quần áo. Thật giống với cây hoa Bái Nguyệt trước mặt, gầy yếu và nhỏ bé. Nàng đã đặc biệt nấu ăn cho hắn, hắn sẽ… thổi một khúc ca tặng nàng. Hắn lấy
cây tiêu ngọc trên thắt lưng xuống.
Thiếu niên áo trắng, phong thái như ngọc. Giữa trán hiện lên vẻ dịu dàng điềm tĩnh.
Tiêu Liên Nhi mỉa mai nghĩ, xem ra mấy năm sau khi bí cảnh mở ra, giới tu
tiên Thương Lan sẽ xuất hiện thêm một Tiêu công tử rồi.
Dáng vẻ
thổi tiêu của Thạch Thanh Phong khiến trí nhớ nàng trỗi dậy. Không phải
hắn sùng bái Hàn Tu Văn đến mức cái gì cũng học theo sư phụ mình đấy
chứ? Tiêu Liên Nhi vừa nghĩ thế, trong lòng đã thấy chán ghét.
Nàng chống cằm nói với Vương Đại Long: "Canh rắn bạc hà tối nay đã là gì. Sư huynh, huynh muốn ăn cá Phi Bạch ở Kính Hồ không? Nghe nói ăn một miếng cá, linh khí sẽ tan ra trong miệng! Túy Tiên Lầu bán một con là năm
viên linh thạch đó! Chậc chậc!"
Nàng cố ý nuốt nước bọt ừng ực.
"Năm viên linh thạch một con sao? Đắt vậy cơ à? Ngày mai hai chúng ta đi bắt cá đi! Mở quán ở thành Thanh Dương, bán hai viên linh thạch một con là
được." Vương Đại Long nghe thấy giá này nhất thời nảy sinh hứng thú, còn có lời nhanh hơn luyện đan nữa, hay là mở tiệm bán đồ ăn thôi.
"Túy Tiên Lầu còn chưa cho thêm quả Túy Tiên vào canh cá Phi Bạch đâu đấy.
Nếu không, ít nhất cũng là mười viên linh thạch một con!"
"Để ta nhớ xem quả Túy Tiên mọc ở đâu trên núi…"
Tiếng tiêu chợt ngưng.
Thức ăn có chứa linh khí, dù nàng không thể tu luyện, ăn nhiều vào thì cũng
tốt cho cơ thể nàng. Thạch Thanh Phong nghe rồi âm thầm gật đầu.
"Thạch sư huynh, sao huynh dừng lại thế? Có phải muội và Vương sư huynh nói
chuyện làm ảnh hưởng đến huynh không?" Tiêu Liên Nhi đạt được mục đích,
tâm trạng vui vẻ, giả vờ ngạc nhiên hỏi hắn.
Nhưng khiến nàng
thất vọng nữa rồi. Thạch Thanh Phong vẫn nhẹ nhàng lễ độ, không hề để ý, còn gia nhập vào chủ đề của hai người: "Ta biết ở đâu có quả Túy Tiên
đấy. Nhưng mà lần trước lúc ta bay qua có thấy một con vượn lông trắng
cấp bảy xuất hiện gần đó."
"Yêu thú cấp bảy? Vậy chỉ có Kim Đan chân nhân mới đối phó được thôi! Ôi, cái này không dễ làm rồi." Vương Đại Long kêu lên.
Tiêu Liên Nhi thầm nghĩ, Thạch Thanh Phong vào Tông môn chưa lâu, xem ra hắn vẫn chưa biết vượn lông trắng là linh sủng của Thanh Phong trưởng lão.
Như thế thì càng tốt.
Toàn bộ dãy núi Thanh Mục đều là địa giới
của Nguyên Đạo Tông, rất ít tu sĩ từ ngoài vào. Đệ tử nội môn cũng đã ở
đây được một thời gian, hầu hết đều biết vượn lông trắng là linh sủng
của ai. Nó có tu vi cấp bảy, ngay cả tu sĩ Tiền kỳ Kim Đan cũng không
làm gì được nó. Vì vậy, Thanh Phong trưởng lão mới yên tâm để nó đi canh giữ cá Lưu Ly.
Nàng chậm rãi nói: "Ai nói không đối phó được?
Vượn lông trắng thích uống rượu. Nó muốn ủ rượu Hầu Nhi nên mới đi hái
quả Túy Tiên đấy. Nếu chuẩn bị rượu ngon thì có thể dụ nó đi, chúng ta
hái quả Túy Tiên xong thì chạy ngay là được."
"Ta nhất định phải ăn món này!" Vương Đại Long hào hứng nói, "Ba người chúng ta đi. Ta và
Thạch sư huynh dụ vượn lông trắng, Liên Nhi cưỡi hạc đến hái quả Túy
Tiên rồi chạy đi. Quyết định vậy nhé!"
"Hả? Quyết định rồi sao?"
Nhưng đó là yêu thú cấp bảy đó… Thạch Thanh Phong cảm thấy hai người trước
mặt chỉ vì miếng ăn mà chẳng cần đến mạng sống, lá gan thật sự quá lớn.
Còn chưa đợi hắn nghĩ kỹ, Vương Đại Long đã mặt mày hớn hở thấp giọng nói:
"Huynh không muốn ăn đồ Liên Nhi nấu sao? Túy Tiên Lầu còn chưa bán đâu
đấy."
Cổ họng hắn lại giật xuống nhích lên, đột nhiên nuốt nước miếng.
Nàng muốn ăn cá Phi Bạch hầm quả Túy Tiên như vậy, vì nàng mà bất chấp mạo
hiểm thì đã sao? Vương Đại Long không sợ sệt, tu vi của mình còn cao
hơn, lại có mấy món pháp bảo trong tay, không thể để nàng xem thường
được. Thạch Thanh Phong liếc nhìn Tiêu Liên Nhi, mặt mày dãn ra, nói:
"Được. Chúng ta đi hái quả Túy Tiên."
Đáng tiếc, trong đầu Tiêu
Liên Nhi lúc này chỉ toàn là cảnh sau khi bọn họ dụ vượn lông trắng đi
rồi, làm sao để bắt được cá Lưu Ly trong linh tuyền đây, vốn dĩ không để ý đến vẻ mặt của Thạch Thanh Phong.