Phủ thành chủ thành Thanh Khâu có tạo hình rất đặc biệt. Trên hai cánh
cửa cao khoảng mười trượng có một con hồ ly màu trắng đang nằm sấp. Khi
đêm đến, ánh sáng trắng từ hai mắt của con hồ ly trắng lưu chuyển, hơi
thở của nó bao phủ toàn bộ tòa thành. Trong phủ thành chủ tối đen, dường như chỉ có cánh cửa bằng ngọc đỏ thẫm này đứng ở trong bóng đêm.
Diệu Nhật muốn rời đi, Sương Hoa tự mình ra tay cũng không giữ hắn được. Mộ
Tử đã khiến cho lòng kiêu ngạo của hắn bị tổn thương. Hắn vốn định phất
áo bỏ đi, nhưng trong lòng lại suy nghĩ liên miên, chậm chạp không nhấc
nổi bước chân.
Hắn cảm nhận được Lưu Yên đang ở trong phủ thành
chủ. Là Mộ Tử lo lắng cho việc hắn đơn độc tiến vào địa giới của Cưu
Thần Quân sao? Hay là nàng gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà bị Sương Hoa
bắt vào phủ thành chủ? Hoặc là, người đàn ông nàng yêu là người Hồ Tộc ở Thanh Khâu?
Cuối cùng thì rất nhiều nghi vấn khiến cho Diệu Nhật đứng trước cửa phủ thành chủ.
Hai cánh cửa lớn được mở ra, một đám thiếu nữ cầm đèn lồng thướt tha đi tới, cùng hô lên: "Cung nghênh công tử!"
Diệu Nhật lẳng lặng đi vào. Cánh cửa phía sau hắn đóng lại.
Trước mắt hắn là đèn đuốc rực rỡ, ban công đình các thấp thoáng giữa những
hàng cây và những ngọn núi giả, nhìn qua có vẻ là một tòa phủ đệ vô cùng lịch sự tao nhã.
Các thiếu nữ cầm đèn lồng đi phía trước dẫn
đường. Diệu Nhật cảm nhận được ở đây bày trận pháp che đậy thần thức,
còn có rất nhiều huyễn trận nữa. Những đình đài lầu các kia, có cái
thật, có cái giả. Với tu vi của hắn, khi định thần nhìn kĩ lại thì trong lòng cũng nắm được rõ ràng. Phủ thành chủ chẳng qua chỉ là một cái hang khổng lồ ăn sâu vào lòng đất mà thôi.
Đi quanh co nửa canh giờ,
phạm vi tầm nhìn được mở rộng, một hồ nước lớn xuất hiện. Vầng trăng tỏ
trên bầu trời chiếu sáng soi bóng xuống hồ nước. Bên cạnh bờ hồ trồng
rất nhiều cây hoa. Hình bóng những cô gái duyên dáng mông lung, mùi
hương như lan như xạ, thỉnh thoảng có những giọng nói khe khẽ truyền vào trong tai. Giữa hồ có một tòa đình, đèn lồng tinh tế xen vào nhau lơ
lửng trong không trung. Ngoài đình đã dọn xong bàn trà, ở chính giữa là
một chiếc giường thấp, trên chiếc giường là thành chủ Sương Hoa mặc y
phục trắng như tuyết.
Lối vào đình không có cầu, một thiếu nữ trẻ tuổi vừa hát vừa chèo một chiếc thuyền nhỏ đến, giọng hát uyển chuyển
du dương. Diệu Nhật không nhịn được mà mỉm cười, thầm nghĩ quả nhiên Mị
Thuật nổi tiếng của Hồ Tộc cũng có điểm đặc sắc. Tu sĩ nào có định lực
kém thì khó tránh khỏi bị mê hoặc.
Hắn điềm tĩnh bước lên chiếc
thuyền nhỏ. Đôi mắt chan chứa tình cảm của cô gái kia nhìn thân hình cao lớn của hắn, trong ánh sáng mông lung, người ta có thể thấy nàng ta
giống như đang đỏ mặt, ngay cả tiếng ca hát cũng nhỏ xuống, nhẹ nhàng
rên rỉ nỉ non, càng trở nên mê người hơn một khúc ca bình thường.
Khi thuyền chèo được nửa đường, các thiếu nữ trong đình hài hước cất tiếng
nói, "Cửu Muội động lòng rồi hay sao mà chèo thuyền chậm thế, không nỡ
đưa công tử tới đây ư?"
Cô gái được gọi là Cửu Muội đang chèo
thuyền kia xấu hổ ném mái chèo đi, hờn dỗi giậm chân: "Muội không chèo
nữa, các tỷ tự tới mà đón!"
Nàng ta đạp một cước xuống, đuôi thuyền lập tức chìm xuống, mũi thuyền bị bênh cao lên.
"Ôi chao!" Cửu Muội kêu lên một tiếng, bay lên, nhào về phía Diệu Nhật,
cánh tay áo vung lên như một tấm lưới, vây lấy Diệu Nhật vào giữa: "Công tử cứu ta!"
Thấy sắp ôm được người đến nơi rồi thì mắt nàng ta
lại bỗng hoa lên một cái. Cửu Muội rơi xuống mũi thuyền, nhìn thấy người mặc trang phục màu trắng kia đã đứng vững vàng trong đình. Cửu Muội
chuyển động đôi mắt, nhảy vào trong hồ rồi khóc to: "Thành chủ, ngài ấy
ức hiếp ta!"
"Không ức hiếp ngươi thì ức hiếp ai? Công tử không
cần để ý đến nàng ta!" Các cô gái cười rồi cùng nhau bước đến, tay chưa
chạm đến người Diệu Nhật thì cảm thấy một luồng sức mạnh đẩy mình ra,
trong lòng càng thêm giật mình vì tu vi của hắn.
Đã thấy nhiều
nam nhân bị nữ tử Hồ Tộc mê hoặc tới mức không mở nổi mắt nên Sương Hoa
càng hài lòng với Diệu Nhật hơn: "Mời công tử ngồi."
Diệu Nhật chắp tay, tự ngồi vào chỗ của mình.
Những nữ tử kia cười khanh khách nhưng cũng không dám quấy rầy, tự lui về sang bên cạnh đứng hầu hạ.
Diệu Nhật xem xét xung quanh, trên đài mây chỉ có mình và Sương Hoa, nhưng
còn bày thêm bàn trà hai bên, hiển nhiên còn có khách chưa tới.
"Ta vẫn chưa thỉnh giáo tính danh công tử."
"Tại hạ Địch Quang." Hắn tách chữ Diệu ra làm đôi*.
(*) Chữ Diệu (耀)được ghép lại từ chữ quang (光)và chữ địch(翟).
"Địch công tử là tu sĩ tộc nào? Tới Thanh Khâu của ta làm gì? Đừng nói bản
thành chủ không nhắc nhở công tử, nếu như là tới làm gián điệp, bản
thành chủ chỉ có thể trói ngươi đi gặp Cưu Thần Quân thôi."
"Đi xem một chút."
Vẻn vẹn bổn chữ đơn giản mà lại rất thẳng thắn. Sương Hoa gạt bỏ lòng nghi
ngờ, bưng chén ngọc lên uống một nửa, ngón tay gảy nhẹ, chén rượu bay
đến trước mặt Diệu Nhật.
Hương thơm trên đầu ngón tay lưu lại
trên miệng chén, chưa chạm vào nhưng đã khiến người ta say mê. Diệu Nhật liếc mắt nhìn, chén rượu kia nhẹ nhàng đặt xuống mặt bàn.
Mặt Sương Hoa trầm xuống: "Địch công tử ghét bỏ vì ta đã uống một nửa sao?"
Diệu Nhật khẽ cười nói: "Uống rồi chỉ sợ chân tay mềm nhũn ra, say như heo,
sao có thể tĩnh tâm ngắm trăng cùng thành chủ được chứ?"
Thấy hắn nhìn thấu, Sương Hoa mím môi cười một tiếng, chỉ sang phía bờ hồ rồi
cười nói: "Nghe nói công tử cùng đứa cháu Hồng Doãn của ta có chút hiểu
lầm, đêm nay ta đã cố ý gọi hắn đến nhận lỗi với công tử."
Diệu
Nhật nghe vậy thì nhìn sang, trong hồ có hai con thuyền hoa đang chèo
tới, không bao lâu liền cập vào bờ. Trên một chiếc thuyền là thiếu niên
mắt đỏ đang đứng, còn chiếc thuyền còn lại thì là mỹ nữ mặc đồ trong
cung đứng trên cung xa, phía sau hai người đều có mấy thiếu nữ đi theo
hầu hạ. Hắn nhìn chằm chằm vào một thiếu nữ sau lưng thiếu niên mắt đỏ,
thầm nghĩ, Mộ Tử đóng giả thành nữ tử Hồ Tộc tới đây làm gì?
Lúc
Hồng Doãn và Hoa Tri Hiểu bước lên đài, Tiêu Liên Nhi nhìn Hoa Tri Hiểu
một chút, lẳng lặng lùi sang một bên. Cũng may sau khi khách đến, đám nữ tử Hồ Tộc này cũng không vui đùa ầm ĩ nữa, cực kì an phận, không có
người nào đến bắt chuyện với nàng.
Thấy người đã đến đông đủ, một cô gái ở bên bờ vỗ tay một cái, ảo cảnh trong hồ dâng lên, tiếng nhạc
vang lên, ca múa cũng bắt đầu. Mùi hương phiêu đãng theo gió truyền đến.
Hồng Doãn như quên đi mối thù bị Diệu Nhật bẻ gãy ngón tay, hắn ta sảng
khoái tiến lên cầm hũ rượu rót rồi khẽ truyền âm cho Diệu Nhật: "Hầu hạ
cô của ta cho tốt, nếu không ta lột da con nhóc Hồ Tộc kia!"
Diệu Nhật nghĩ thầm, ngươi muốn lột da cô nhóc Hồ Tộc kia ấy hả, nàng ấy
đang đứng ở bên bờ đấy thôi. Hắn giả vờ như không nghe thấy, rượu đến
đều uống cạn nhưng lại không đụng đến nửa chén rượu kia của Sương Hoa.
Sương Hòa tùy ý để cho Hồng Doãn rót rượu cho Diệu Nhật, chỉ nói chuyện phiếm với Hoa Tri Hiểu. Nội dung trò chuyện cũng chỉ là loại hoa cỏ nào làm
được thành son phấn, loại trái cây nào ngâm ra được son đỏ mà thôi.
Diệu Nhật uống xong mười mấy chén rượu Thanh Hồ thượng đẳng của Thanh Khâu
nhưng mặt không đổi sắc, Sương Hoa cũng không thúc giục, chỉ cao giọng
gọi người đi lấy thêm rượu.
Hoa Tri Hiểu biết Sương Hoa nhìn
trúng nam tu sĩ này nên nàng ta mượn cớ tửu lượng kém rồi đứng dậy đi ra bờ hồ tản bộ. Nàng ta gọi Tiêu Liên Nhi đi theo mình. Hai người lên
thuyền rồi chậm rãi chèo ra giữa hồ.
Hồng Doãn cũng tìm cớ rồi rời đi. Những dải lụa trắng trùng điệp trong đình bồng bềnh hạ xuống, che lại khung cảnh trong đình.
Sương Hoa rời khỏi chỗ ngồi, đi tới bên cạnh Diệu Nhật rồi ngồi xuống vị trí
đối diện, ngón tay như ngọc điểm nhẹ lên chiếc chén rượu chỉ còn một nửa kia, "Công tử không vừa mắt với bản thành chủ sao?"
Dưới ngọn đèn mờ ảo, Sương Hoa xinh đẹp giống ngày xuân nồng nàn, nhưng chỉ chờ được Diệu Nhật đáp một chữ: "Ừm."
Sương Hoa khẽ cười rồi bưng chiếc chén kia lên uống một hơi cạn sạch, "Ta lại vừa mắt với ngươi. Muốn giữ ngươi ở lại Thanh Khâu để kết một mối tiên
duyên."
Cô ta đặt chén ngọc xuống, đặt tay lên tay của Diệu Nhật.
Một cảm giác tê dại chợt xuất hiện, Diệu Nhật bỗng cảm thấy mình không thể
nào hất tay cô ta ra được, nhưng rõ ràng hắn không cảm nhận được điều gì bất thường cả.
Bên tai hắn nóng lên, Sương Hoa đã di chuyển tới
phía sau Diệu Nhật, vòng tay qua cổ hắn, khe khẽ thở ra, "Thanh Khâu
không chỉ đơn giản là bỏ thuốc mê vào rượu đâu. Ở dưới đáy ly ta đã bôi
Huyền Nữ Hương, đặt ở trên bàn trước mặt ngươi một canh giờ rồi. Dù cho
tâm trí ngươi có vững vàng hay bảo vệ tâm mạch thế nào thì cũng vô
dụng."
Bàn tay mềm mại của cô ta đặt trước ngực hắn, Diệu Nhật cả kinh, thầm mắng mình xem thường con hồ nữ đã sống mấy vạn năm này. Nếu
như lấy tu vi Thần Quân mạnh mẽ ép mê hương ra thì thân phận sẽ bại lộ.
Đó là biện pháp bất đắc dĩ. Trong miệng hắn phát ra tiếng cười trầm
thấp: "Nực cười, uổng phí cho cái diện mạo điên đảo chúng sinh này của
thành chủ. Thật đáng thương!"
Tay Sương Hoa dừng ở lồng ngực đàn
hồi của hắn, dịu dàng nói: "Bây giờ công tử mặc người chém giết rồi, sao lại nói ta đáng thương?"
Diệu Nhật thản nhiên nói: "Thành chủ
nhìn trúng vẻ ngoài của ta, nhưng chỉ có thể dùng mê hương khiến cho ta
nghe lời. Ngươi rõ ràng chỉ là yêu hồ cướp lấy nguyên dương mà thôi, đâu có hiểu được tình cảm con người."
Sương Hoa không giận, bàn tay rút từ lồng ngực của hắn ra, đôi mắt đẹp nhìn hắn, dịu dàng nói, "Công tử dạy ta đi."
Mềm không được, cứng cũng không xong, phép khích tướng cũng vô dụng, Diệu
Nhật cười khổ một tiếng. Hắn không tin bản thân mình đã che giấu tu vi
Thần Quân mà Mộ Tử cũng mặc kệ sự sống chết của hắn. Hắn giả vờ tiếp lời rồi tìm kiếm xem Tiêu Liên Nhi đang ở đâu.
Lúc này, cuối cùng Tiêu Liên Nhi cũng biết một chút tình hình của châu Thiên Tẫn.
Miếng đất chuyển từ Hạ Tiên giới lên được bố trí ở trong một khe núi trên
sườn núi Ma Nham phía trên thành Ma Nham. Vũ Nguyệt vô cùng vừa ý đối
với vị trí của nơi này. Ngân Giao phản bội chạy trốn đến đây được Cưu
Thần Quân phân phó đi làm người giữ cửa cho Vũ Nguyệt. Thời gian mười
năm, nàng ta đã dùng tất cả thủ đoạn cũng không thể làm yếu đi tâm trí
của Minh Triệt. May mà Cưu Thần Quân còn nể tình đan thuật cao minh của
nàng ta nên không giáng tội nàng ta. Hắn ta chỉ bảo nàng ta luyện nhiều
đan dược, tăng lực chiến đấu của đám thuộc hạ lên mà thôi.
Ma Môn xưa kia đã trở thành nơi luyện đan của Cưu Thần Quân. Các thành chủ và
đảo chủ của ba châu bốn đảo hằng năm đều cống nạp vật phẩm theo lệ. Cưu
Thần Quân giao toàn bộ nguyên liệu có thể luyện đan cho Vũ Nguyệt. Vũ
Nguyệt một lòng muốn có thế lực của riêng mình nên phái bảy trưởng lão
Ma Môn đến ba châu bốn đảo để thông báo các nguyên liệu luyện đan mà
mình cần, Cưu Thần Quân ngầm cho phép cách làm của nàng ta. Trong bọn
họ, chỉ có bốn người mới lên Nguyên Quân, không thể nào tạo thành uy
hiếp gì tới các thành chủ đảo chủ. Nhưng người người đều biết bọn họ là
tai mắt của chủ quân nên cũng cung kính hơn với bảy trưởng lão Ma Môn.
Hoa Tri Hiểu thì được phái đến Thanh Khâu.
Mà trước mắt, Vũ
Nguyệt vẫn đang tốn công vô ích, nhưng Cưu Thần Quân cũng không vội. Hắn ta đang bế quan cắn nuốt nguyên anh của Minh Triệt. Cung Kình Thiên
không người, không ai biết tình hình bên trong thế nào.
Tiêu Liên Nhi sốt ruột, xin Hoa Tri Hiểu sớm cáo từ Sương Hoa, dẫn mình trà trộn
vào thành Ma Nham. Còn về phần làm thế nào vào được cung Kình Thiên thì
là việc của nàng, không vào được thì nàng cũng có thể ngăn cản Cưu Ma.
"Đứa bé này." Hoa Tri Hiểu nể tình Nhược Thủy đạo quân, xem Tiêu Liên Nhi
như con cái trong nhà, nhưng đâu biết được địa vị kiếp này của nàng.
Nàng ta không thể để cho Tiêu Liên Nhi vào cung Kình Thiên, nhưng có thể dẫn nàng vào thành Ma Nham. Hai người thống nhất xong với nhau, Hoa Tri Hiểu nói: "Bây giờ trở về sẽ làm hỏng chuyện tốt của thành chủ. Dù sao
ta cũng chỉ đến nghe ngóng tình hình cung phụng năm nay. Ngày mai ta sẽ
chào từ biệt cô ta. Ngươi theo ta trở về đi."
Tiêu Liên Nhi nhìn
về giữa hồ, màn lụa lộ ra hình ảnh hai người đang quấn quýt ôm lấy nhau. Diệu Nhật xưa nay luôn quang minh chính đại, phần lớn là đối đầu trực
tiếp với kẻ địch ở trên chiến trường, nếu không muốn lộ ra thần quang
thì chỉ sợ là đã rơi vào bẫy của Sương Hoa. Hắn không thể để lộ thân
phận, nhưng lại ép mình không thể không quan tâm.
Nàng thầm thở dài, nhìn xung quanh không có người, bèn gọi Lưu Yên ra ném vào trong hồ: "Đi tách đôi uyên ương kia ra đi."
Lưu Yên vẽ ra một dòng nước màu trắng bạc trên mặt hồ.
"Ai!" Sương Hoa buông Diêu Nhật ra, không đợi Lưu Yên đến gần thì đã bay ra ngoài màn lụa.
Một chùm thủy quang khuấy động một nửa nước trong hồ, Lưu Yên trốn ở bên
trong màn nước, dẫn dòng nước lao thẳng tới đài mây giữa hồ: "Cửu Vĩ Hồ, có phải ngươi chê mình nhiều đuôi quá hay không? Tiểu gia giúp ngươi
cắt đi một cái nữa nhé!"
"Thần tướng Mộ Tử, đao Lưu Yên!" Sương
Hoa liếc thấy kẻ thù, làm sao còn để ý được đến Diệu Nhật nữa. Miệng cô
ta phát ra một tiếng rít gào, đánh một chưởng xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com