Editor: Nguyetmai
Tiêu Liên Nhi đứng dưới tường thành Diệu Nhật,
ngẩng đầu lên, khẽ thở dài: "Đây chính là tòa thành nơi chủ quân Tiên
giới ở sao?"
Hai dãy tượng đá cao tới trăm trượng màu xám đen
đang quan sát chúng sinh. Ánh bình minh vừa ló rạng, trên tượng đá uy vũ cao lớn hiện lên màu sắc ấm áp, khuôn mặt hung ác cũng trở nên hiền hòa hơn mấy phần.
Có thể thấy bắt đầu từ nơi này thì không thể bay
được nữa. Tiêu Liên Nhi bước lên con đường đá rộng rãi, vừa đi vừa ngắm
nhìn cả dãy tượng đá này.
Thượng Ngao nằm nhoài trên bả vai nàng, khoe khoang như một đứa trẻ nhỏ: "Mau nhìn kìa! Kia là cha ta đấy!"
Tiêu Liên Nhi nghe vậy nhìn sang tượng đá thứ nhất bên trái hướng cửa thành
ngay phía trước mình. Đó là một người mặc áo giáp, tay cầm một thanh
trường đao. Khuôn mặt người đó khá thanh tú, không giống mấy vị mắt lồi
đuôi dài còn có bốn chân như người thú ở trước mặt nàng, cũng càng không hề giống… một con rùa chút nào!
Nàng rất nghi ngờ, không hiểu cha của Thượng Ngao có phải là một con rùa hay không.
"Mười tám vị thần tướng này lúc trước đã giúp Diệu Nhật Thần Quân bình định
chiến loạn trên Tiên giới, là công thần thành lập triều đình trên Tiên
giới!" Thượng Ngao kiêu ngạo cố gắng duỗi dài cổ, còn bổ sung một câu,
"Cha ta là thần tướng đệ nhất dưới trướng của Thần Quân!"
Tượng
đá hình thần trái phải mỗi bên xếp chín cái. Có ma tướng, có người thú,
có yêu ma, còn có cả con người. Tiêu Liên Nhi ngước đầu chiêm ngưỡng tất thảy, rồi dừng lại ở bên dưới tượng đá đầu tiên bên phải. Đó là một
người phụ nữ, là người con gái duy nhất trong mười tám thần tướng. Người đó mặc áo bào có tay áo to rộng thùng thình, cưỡi Thủy Kỳ Lân, quanh
thân còn có lửa bùng lên như những đóa hoa nở rộ. Một tay người đó nâng
một chiếc đỉnh luyện đan ngang trước ngực, một tay cầm mấy cành hoa cỏ
như là đang chăm chú chuẩn bị luyện đan. Mấy cành hoa cỏ thật là vừa
khéo lơ lửng trước mặt, che mất gương mặt của người đó.
"Người đó… là ai?" Tiêu Liên Nhi lẩm bẩm nói.
"Người ấy là thần tướng đệ nhị, xếp ngay sau cha ta." Giọng Thượng Ngao có
chút bất an, "Hình như người ấy vốn đứng đầu, sau đó gả cho Diệu Nhật
Thần Quân nên mới không đứng trong hàng ngũ thần tướng nữa. Theo ký ức
ta được truyền thừa thì là như vậy."
"Đã đến thành Diệu Nhật rồi, ngươi tự mình vào thành về nhà đi." Đột nhiên Tiêu Liên Nhi không muốn
vào thành Diệu Nhật nữa, trong lòng nàng cứ thấy sợ hãi hoảng hốt không
thôi.
Thượng Ngao kêu lên: "Không được đâu! Ngươi phải đưa ta đi
gặp cha ta mới được! Ta đã chia một nửa nguyên khí cho ngươi nhưng cũng
đâu đủ để báo đáp ngươi. Ta còn muốn cha ta cảm tạ ngươi nữa."
Tiêu Liên Nhi đứng dưới chân tượng nữ thần tướng, nhẹ giọng nói: "Ngươi đã
giúp ta rất nhiều rồi. Hai chúng ta không ai nợ ai cả. Ngươi đi đi, ta
còn có chuyện phải làm."
Thượng Ngao bay lên, thực sự không nỡ
chút nào: "Dù gì ngươi cũng không thể đánh lại Cưu Thần Quân, không bằng để cha ta giúp ngươi đi."
Trước kia nàng vốn nghĩ như vậy. Cưu
Thần Quân và Diệu Nhật Thần Quân là kẻ địch. Tất cả mọi người cùng có
chung một kẻ địch. Nàng muốn cứu Minh Triệt thì sẽ có được sự giúp đỡ
của Diệu Nhật Thần Quân. Tiêu Liên Nhi nhìn về phía cửa thành, đang muốn rời đi thì Thượng Ngao đã cao giọng kêu lên: "Cha tới đón ta rồi!"
Cuối thần đạo, cửa thành cao trăm trượng bỗng xuất hiện cờ hoa rực rỡ. Những võ sĩ mang giáp vàng, cưỡi đủ loại thần thú tuôn ra như nước thủy
triều, chia thành nhóm đứng trên quảng trường ở giữa đường đá có tượng
thần tướng và cửa thành. Chín con thú mình sư tử đầu chim kéo long xa
to lớn như một tòa cung điện xuất hiện ở giữa đội ngũ.
Tiêu Liên
Nhi nhìn thấy cha của Thượng Ngao. Ông khoác áo giáp màu đá xanh, tay
cầm đại đao phát ra ánh sáng màu vàng nhạt. Khuôn mặt ông hơi dài, bộ
râu dài dưới cằm bay bay, cưỡi trên một con hổ lớn màu vàng.
Thượng Ngao không chần chừ nữa, vội vàng vỗ đôi cánh trắng cánh bay đi.
Một tay Thượng Thành đỡ lấy nó, ánh sáng trong lòng bàn tay bao phủ Thượng
Ngao, vầng sáng như hòa tan bóng con rùa nhỏ màu đen, Thượng Ngao vụt
hóa thành một bé trai tầm năm, sáu tuổi. Hai mắt thằng bé ngân ngấn
nước, nhìn Thượng Thành, gọi một tiếng: "Cha!"
Thượng Thành cười
ha ha, đỡ thằng bé ngồi xuống trước người mình, chắp tay nói với Tiêu
Liên Nhi: "Đa tạ cô đã đưa Thượng Ngao trở về."
Tiêu Liên Nhi khẽ mỉm cười: "Không cần khách sáo. Thượng Ngao đã giúp đỡ ta rất nhiều, ta cũng đã hứa sẽ đưa thằng bé về nhà rồi. Bây giờ đã thực hiện được cam
kết, ta còn có chuyện quan trọng phải làm, xin cáo từ."
Nói xong, nàng liền quay người rời đi.
"Mộ Tử, ta tới đón nàng đây."
Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng như vang lên bên tai Tiêu Liên Nhi. Tiêu Liên
Nhi lại như không nghe thấy, càng sải bước nhanh hơn. Không thể bay
được, con đường có tượng của mười tám vị thần tướng bỗng có vẻ dài đến
vô tận.
Nàng không cần nhìn, tượng nữ thần đứng đầu dãy bên phải bỗng động đậy trong thần thức của nàng. Hoa cỏ trong tay "người ấy" rơi vào đỉnh luyện đan, để lộ ra gương mặt giống Tiêu Liên Nhi như đúc.
Lông mày cong cong, mắt như sương khói mông lung. Dung nhan không làm
người ta quá mức ngỡ ngàng nhưng lại dịu dàng như nước, quyến rũ động
lòng người.
Tiêu Liên Nhi bước nhanh hơn, cứ mỗi bước nàng đi, trong đầu lại hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Nàng như tiến vào trong chiến trường hỗn độn. Diệu Nhật Thần Quân dẫn theo thủ hạ chinh chiến tứ phương.
Hình ảnh Cưu Thần Quân và đám yêu thú khổng lồ không muốn thần phục Tiên
đình tràn đầy trời đất. Hai cánh mở ra trong không trung che khuất ánh
sáng mặt trời, mặt đất vẫn còn là một vùng tăm tối. Các loại yêu thú
giống như những quả núi khổng lồ, còn tu sĩ loài người thì nhỏ bé như
hạt bụi, lọt thỏm giữa các loại pháp bảo và chân khí.
Bên trong
chiến trường có một cô gái mặc áo giáp bạc, cưỡi Thủy Kỳ Lân màu xanh,
trong tay cầm thanh đại đao lửa màu tím phá núi rẽ đất. Bóng đao hừng
hực lửa tím, dũng mãnh khác thường.
Cuối cùng nàng vẫn hy sinh.
Nàng chắn trước mặt Thần Quân, móng vuốt sắc bén trong nháy mắt xé nàng
thành nhiều mảnh. Đỉnh luyện đan buộc bên hông bị kéo rơi xuống, mấy
cành hoa cỏ bên trong bay ra. Sức mạnh khổng lồ đánh tan ba hồn sáu
phách của nàng tản ra tứ phía.
Nàng nghe thấy có người gọi mình, giọng nói vô cùng đau thương. Nhưng nàng đã không còn cách nào để quay đầu lại nữa rồi. Không biết là hồn nào phách nào rơi xuống bám trên đại đao lửa tím như sao băng trong nháy mắt biến mất ở chân trời. Thủy Kỳ
Lân phát ra những tiếng thét thật dài, bay theo hướng ánh đao biến mất.
Ở trong bóng tối mơ hồ không biết bao nhiêu năm, bão hư không dần bổ tách ra trời đất hỗn độn.
Cũng không biết lại qua bao nhiêu năm nữa, trên đất hoang vu dựng lên thành
trì. Nàng loáng thoáng nghe thấy có người đang nói: "Nơi này linh khí
tính Hỏa nồng đậm, vừa hay thích hợp cho Dịch gia chúng ta xây dựng phủ
đệ."
Tiêu Liên Nhi bước từng bước một đi ra khỏi con đường tượng
đá thần tướng, trong đầu xuất hiện bóng hình người mẹ kiếp trước: "Ta mơ thấy mình nuốt một ngọn lửa tím…"
Tổ phụ ôm lấy nàng, mừng rỡ cười to: "Dịch gia ta cuối cùng đã có một thiên tài rồi!"
Bên trong dãy núi mênh mông, một đoàn người uốn lượn xuất hiện trên con
đường mòn. Đó là hộ vệ và gia bộc trong nhà hộ tống cho nàng từ Dịch
Thành ở phương Nam đến Nguyên Đạo Tông bái sư.
Trước mắt là non
xanh nước biếc, hoa nở rực rỡ. Phía sau dãy núi trùng trùng điệp điệp,
không gian trên bầu trời xoáy tròn như có một bàn tay khuấy động nước
trong bể. Đại đao lửa tím ẩn sâu dưới lòng đất như nghe được lời triệu
hồi, vùng đất của Dịch gia chớp mắt bị lửa nóng hừng hực nuốt chửng. Cả
tòa nhà và người đều bị đốt cháy thành một mảng đất trống. Thanh đao bay thẳng một đường về phía chân trời rồi lặng lẽ biến mất như rơi vào một
hồ nước vậy, mặt đất chỉ còn lại Dịch gia cằn khô còn chưa cháy rụi hết.
Hai trăm năm như cát bên trong đồng hồ cát rơi xuống thật nhanh. Nàng đã
quên hết tất cả, chỉ còn là một nữ tu hồ đồ ở Hạ Tiên giới. Đã nhìn lầm
người, gả sai người, lại một lần tự nổ nguyên anh, trở thành dạng hồn
phách như ban đầu.
Nàng bay bồng bềnh trên dãy núi Thanh Mục,
tuyết nhuộm trắng xóa cả một vùng. Lúc nàng bay ra khỏi núi Thanh Mục
đã suy yếu đến mức không còn chút sức lực gì nữa.
Vài quầng sáng
tụ lại thành hình một đứa bé gái bỗng xuất hiện trong không trung, vừa
khéo rơi xuống ven sông bên ngoài Tiêu gia trang. Ngay khi hồn phách của nàng sắp biến mất, nàng không thể làm gì khác đành phải bay vào trong
thân thể bé gái. Một người phụ nữ rửa rau ôm lấy tã lót, thương xót kề
sát mặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của nàng: "Thật là một đứa trẻ
đáng thương! Cha mẹ nào mà lại nhẫn tâm vứt bỏ con đúng vào ngày tuyết
lớn như thế này chứ?"
Tiêu Liên Nhi dừng bước. Chỉ một nghìn mét
ngắn ngủi, nàng lại có thể đi qua cả kiếp trước lẫn kiếp này của mình.
Một thanh đại đao lửa tím óng ánh xuất hiện trước mặt nàng. Thân đao
trong trẻo như một ao nước xanh, khắc hình một con hùng sư sống động với đôi cánh màu tím, nổi lên một tầng lửa tím óng ánh.
"Mộ Tử, đây là đao Lưu Yên mà nàng yêu thích nhất. Ta đã tìm kiếm rất lâu rồi."
Cuối cùng Tiêu Liên Nhi đành quay người sang.
Cách đó hơn một nghìn mét, dưới cửa thành, bốn cánh cửa tinh xảo hoa lệ của
long xa mở hẳn ra, một người đàn ông cao lớn đứng ở lan can. Trường bào
thêu chỉ vàng, đầu đội kim quan chói mắt như mặt trời.
Trong đám
người, võ sĩ mặc giáp vàng, thần tướng cưỡi dị thú, cờ hoa tung bay,
long xa hoa mỹ, nhưng tất cả đều ảm đạm phai sắc trước mặt hắn.
Gương mặt hắn quá sáng, làm cho nàng không thấy rõ, trong thần thức vang lên
giọng nói ôn hòa dịu dàng của hắn: "Mộ Tử, cuối cùng ta cũng đợi được
đến ngày nàng tìm được ba hồn sáu phách của mình."
Rất lâu trước đây, nàng chắn trước người Diệu Nhật, bị Cưu Thần Quân đánh tan ba hồn sáu phách.
Diệu Nhật đưa tay nắm chặt một hồn hai phách. Hai hồn một phách rơi trên đại đao lửa tím. Còn có ba phách bám vào lan Hàn Tinh, cỏ Diễm Xà và cây
Lôi Kiếp. Lan Hàn Tinh bị băng lạnh ở Mạc Bắc hấp thụ. Cỏ Diễm Xà nảy
mầm ở trong ao hỏa diễm. Cây Lôi kiếp rơi vào trong Vườn hoa Tiểu Thiên
Thần, mọc rễ lên cành.
Hắn đã tìm rất lâu mới tìm được đại đao
lửa tím. Đao tách mặt đất chui ra, đốt trụi cả Dịch gia. Nàng mất trí
nhớ của kiếp trước, bởi vậy mới có kiếp nạn Hàn Tu Văn, để Dịch Khinh
Trần tự nổ nguyên anh, lại trở thành thể hồn phách.
Hắn hóa một
hồn hai phách thành thân thể bé gái, làm cho hồn phách của nàng ở trong
cõi u minh tìm về từng hồn phách bị thất lạc, một lần nữa tái tạo linh
thể, trở về Thượng Tiên giới.
Sống lại hai kiếp hơn hai trăm năm, tính mạng của hơn ba trăm người Dịch gia, ân oán tình thù ở Hạ Tiên
giới, ở trong mắt hắn chỉ là kế hoạch giúp nàng trở về Tiên giới mà
thôi, không đáng nhắc tới. Thế nhưng với nàng, đó lại trở thành chuyện
ghi lòng tạc dạ.
Đi qua thần đạo nghìn mét, nàng tìm lại được tất cả ký ức nhưng duy chỉ không tìm lại được trái tim của mình.
Tiêu Liên Nhi bước một bước ra khỏi đường đá tượng thần.
Nàng nhìn thấy hắn tiến lên một bước, nắm chặt lan can, cơ thể hơi nghiêng về phía trước.
Không có ai biết hắn đang dùng thần thức truyền âm nói chuyện với nàng.
Nàng nhìn thấy tất cả những ánh mắt của đám người kia đều dừng lại trên
người mình.
"Ta không phải Mộ Tử, ngươi nhận lầm người rồi." Nói xong câu này, nàng lập tức quay người đi.
"Mộ Tử! Cô đã quên lúc sánh vai cùng huynh đệ chúng ta chinh phục Tiên giới sao?"
"Mộ Tử, ta để cho con ta ở Hạ giới mấy vạn năm để ứng với thiên mệnh nghênh đón cô trở về. Sao cô có thể tuyệt tình như thế chứ!"
Giọng của các thần tướng vang lên sau lưng nàng.
Đại đao lửa tím lắc mình ngăn cản trước mặt nàng, con sư tử tím trên thân
đao mở miệng nói tiếng người, tràn đầy vẻ oan ức: "Đại nhân, người không cần Lưu Yên nữa rồi sao?"
Diệu Nhật nhìn bóng lưng của nàng, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện trước mặt người khác: "Mộ Tử, quay về đi."
Giọng nói của hắn như một cơn gió vờn quanh người nàng.
Tiêu Liên Nhi đang muốn nói thì gió nhẹ bốn phía tập trung lại thành thân
thể Ngạo Phong. Hắn bắt được tay nàng, lớn tiếng nói ở phía sau: "Nàng
ấy là người của Tinh Linh Tộc, không thèm làm nữ chủ nhân của thành Diệu Nhật!"
"Buông nàng ấy ra!" Giọng nói cuồn cuộn ập tới như sấm nổ.
Ngạo Phong kéo Tiêu Liên Nhi bay đi: "Lũ yêu ma nhân thú các ngươi, ai ai
cũng chỉ nhăm nhe giam giữ tinh linh luyện khí, ông nội đây đã không vừa mắt các ngươi từ lâu rồi! Chúng ta đi!"
Thượng Thành bước lên
trước một bước, Diệu Nhật đưa tay ngăn cản hắn, hít sâu một hơi rồi nói: "Chuyện của ta, để ta tự mình giải quyết." Nói rồi, hắn lắc người biến
mất.
Thượng Ngao tò mò kéo áo Thượng Thành: "Cha, Tiêu Liên Nhi thích cái tên kiếm linh Minh Triệt cơ."
Thượng Thành vỗ một cái vào đỉnh đầu thằng bé, nghiêm mặt nói: "Tiểu hài tử, biết gì mà dám nói chuyện yêu đương?"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com