Translator: Nguyetmai
Tiêu Liên Nhi không phải
là một người có kiến thức hạn hẹp. Hai đời nàng cộng lại cũng hơn hai
trăm tuổi, thời gian nàng ở bên ngoài tìm kiếm bảo vật chiếm hết hai
phần ba rồi.
Bí cảnh phía sau núi Phượng Dương ở Hạ Tiên giới
nàng đã vào hai lần, linh khí nồng đậm, hoa thơm cỏ lạ trong đó cũng
khiến nàng mở rộng tầm mắt. Núi Hắc Ma của Ma Môn nàng cũng đã đi qua,
nó đại khái là một phần cung điện của Vườn hoa Tiểu Thiên Thần, mặc dù
là nàng còn chưa thấy cái ao đầy sen chín màu hay cây quả Đan được trồng thành hàng. Trong nháy mắt bước vào bên trong thì nàng đã tỉnh ngộ, ảo
cảnh mà Minh Triệt bày ra đó, thực ra có tồn tại chân thật ở Ma Môn. Chỉ có điều, lúc đó nàng và Minh Triệt là một đôi uyên ương khổ sở, làm gì
có tâm trạng nào mà nói chuyện hoa chuyện cỏ?
Nàng từng cho rằng Thượng Tiên giới cũng chính là vô số địa giới như của Ma Môn nối liền
lại, đất đai rộng hơn một chút, nhiều hoa thơm cỏ lạ hơn mà thôi. Kết
quả là khi rời khỏi hư không, xuyên qua tầng mây dày trăm dặm, lúc vừa
nhảy ra ngoài, Tiêu Liên Nhi suýt chút ngạt thở vì linh khí nồng đậm ập
thẳng vào mặt.
Linh khí ở Thượng Tiên giới có độ đậm đặc gấp trăm lần trong bí cảnh hay là địa giới Ma Môn.
Nàng đứng lẳng lặng trên không trung hơn nửa canh giờ để thích ứng với thế giới mới trước mắt.
Chỉ có tận mắt thấy, nàng mới hiểu rõ được lời nói của Thượng Ngao. Người
Thượng Tiên giới ăn quá no đủ rồi, sao còn phải muốn xuống Hạ Tiên giới
làm bá chủ làm gì?
Thượng Tiên giới như là con sông đào lớn
trong veo như phun tuyết ở trước nhà, còn Hạ Tiên giới thì như cái cống
thối đầy nước rửa chân sau nhà vậy.
Khác biệt duy nhất chính là, đại lục Thương Lan ở Hạ Tiên giới là một viên lục địa nguyên vẹn,
Thượng Tiên giới lại như những bông hoa tản ra. Hỗn độn bị bão hư không
bổ cắt, khi nguyên khí bay lên, khí bẩn hạ xuống, đất đai ngưng tụ tinh
hoa nguyên khí cũng theo đó mà nổi lên, nhưng không nối liền với nhau.
Từ những tin tức nàng nghe được qua con rùa nhỏ Thượng Ngao thì biết được
rằng, những lục địa lớn ở Thượng Tiên giới chia làm chín châu mười đảo,
ngoài ra còn vô số vùng đất nhỏ rải rác như những ngôi sao.
Tiêu Liên Nhi không biết vị trí của mình. Thượng Ngao lại vô cùng hưng phấn
bay ra khỏi đan điền của nàng, "Cảm giác còn cách nhà ta rất xa. Nhà ta ở châu Phượng Doanh."
"Nơi này là nơi nào?"
"Không biết. Cảm giác rất xa nhà ta."
Thượng Ngao sinh ra ở Hạ Tiên giới, nên cho dù cha mẹ ở kinh thành nhưng nó
cũng chưa từng tới đó. Muốn hiểu rõ được tình hình ở Thượng Tiên giới,
nàng còn cần phải dựa vào bản thân mình. Tiêu Liên Nhi thả thần thức ra, mơ hồ cảm thấy được mấy trăm dặm trước mặt có dao động thần thức, nàng
liền bay đi theo hướng đó.
Có lẽ là do đã ở Hạ Tiên giới lâu,
cho nên nàng vô thức thu linh quang trên thân thể mình lại, ẩn giấu đi
thực lực thực sự của mình. Cũng may là thể chất nàng đặc thù, vừa vận
dụng thần niệm là linh quang lập tức ẩn vào trong thân thể.
Bay
gần tới chỗ đó, nàng nhìn thấy một tòa thành to lớn, trên cửa thành có
khắc chữ "Thành Ngư Phù". Võ sĩ đứng ở cửa mặc áo giáp màu vàng kim,
trên áo giáp màu vàng kim nổi lên một tầng linh quang cực kì nhạt.
Nhìn rõ ràng như thế xong Tiêu Liên Nhi suýt chút nữa phun ra một ngụm máu,
sau đó hạ xuống khỏi đám mây từ xa xa, "Thượng Ngao, hai tên võ sĩ thủ
thành thôi mà đã có cấp bậc Linh Quân rồi sao? Ta làm sao mà tồn tại ở
Thượng Tiên giới được đây?"
Truyền thừa của Thượng Ngao có rất
nhiều thứ, nhưng có lẽ do cha nó là thần tướng đứng đầu dưới trướng Diệu Nhật Thần Quân, cho nên đối với đẳng cấp ở Thượng Tiên giới nó cũng
không rõ ràng lắm. Nó lập tức nói đầy khinh thường, "Nguyên Quân ở
Thượng Tiên giới nhiều như chó chạy ngoài đường ấy! Những võ sĩ này cũng là Nguyên Quân, tầng linh quang kia là do áo giáp vàng kim trên người
bọn họ phát ra, có thể giúp cho bọn họ tăng lên giá trị võ lực thôi.
Cũng giống như cha ta vậy, nếu mà mặc giáp trụ cực phẩm của ông ấy vào
thì giá trị võ lực có thể đạt tới tu vi Thần Quân đấy."
Nghe nó
nói thế, Tiêu Liên Nhi mới yên lòng một chút. Mặc áo vải là dân chúng,
mặc giáp trụ là tướng quân. Nàng hạ quyết tâm phải có một bộ giáp trụ
tốt, để tăng lên giá trị võ lực của mình.
Đến cửa thành, hai cái lưỡi mác chặn nàng lại.
Tiêu Liên Nhi ôm quyền hành lễ, "Hai vị đại ca, ta mới Hóa Thần phi thăng từ Hạ Tiên giới lên, còn chưa hiểu được quy củ của việc này, mong hai vị
đại ca chỉ dẫn cho ạ."
Thấy nàng nói chuyện có lễ độ, còn nói
mình từ Hạ Tiên giới lên, hai võ sĩ canh giữ cửa thành thu lưỡi mác lại, chỉ chỉ vào căn phòng bên cạnh, "Muốn vào thành thì cần phải mua lệnh
bài vào thành."
Tiêu Liên Nhi cảm ơn, sau đó xoay người đi mua lệnh bài vào thành.
"Một viên linh thạch."
Tiêu Liên Nhi lấy một viên linh thạch ra.
Ông lão nhìn nàng rồi cau mày nói, "Đây là linh thạch cấp thấp." Ông ta lấy một viên linh thạch ra rồi nói, "Cần một viên như thế này mới được."
Tiêu Liên Nhi trợn tròn đôi mắt. Đây là linh thạch cấp cao mà, ở Hạ Tiên
giới đã sớm không còn nhìn thấy viên nào nữa rồi, tốt nhất cũng chỉ có
linh thạch cấp trung mà thôi. Vào một cái thành mà cần đến một viên linh thạch cấp cao sao? Có phải là quá đắt không?!!!
Một trăm viên
linh thạch cấp thấp bằng một viên linh thạch cấp trung, một trăm viên
linh thạch cấp trung bằng một viên linh thạch cấp cao. Một viên linh
thạch cấp cao chính là một vạn viên linh thạch cấp thấp. Tiêu Liên Nhi
kiểm tra trong vòng Thiên Cơ một hồi, linh thạch của nàng chủ yếu có
được từ lần thu hết trong bí cảnh đó, tích trữ được ba bốn vạn linh
thạch cấp thấp. Một lần vào thành mất luôn một vạn. Tiêu Liên Nhi lập
tức cảm thấy mình giống như con nhóc nhà quê cầm ba bốn văn tiền vào
kinh thành vậy, nghèo rớt mùng tơi rồi.
Không vào thành không
được. Nàng còn hi vọng ở tòa thành Ngư Phù này tìm hiểu tình hình Thượng Tiên giới mà. Thôi đành vậy, ngàn vàng tiêu hết còn có thể kiếm lại
được. Tiêu Liên Nhi lấy một vạn linh thạch cấp thấp ra chất đống trên
bàn.
Ông lão bán lệnh bài vào thành ngẩng đầu lên, nhìn đống
linh thạch óng ánh trong suốt đó mà ngẩn người, "Tiên giới xưa nay không lưu hành linh thạch cấp thấp."
"Tiền bối, ta mới từ Hạ Tiên giới lên đây, trên người chỉ có linh thạch cấp thấp." Tiêu Liên Nhi cất tiếng giải thích.
Ông lão cũng hiểu ngay, "À, nếu vậy thì không vấn đề gì. Nơi ngươi phi
thăng là thành Ngư Phù chúng ta, chính là tu sĩ thành Ngư Phù." Nói
xong, ông ta hỏi tên họ Tiêu Liên Nhi, sau đó phát cho nàng một ngọc bài khắc hình cá bơi màu xanh rồi nói, "Ngồi phi thuyền rời đảo đi nơi khác đều cần lệnh bài thân phận, ra vào thành Ngư Phù cũng phải dùng. Cất
cho cẩn thận nhé. Ngươi mới tới Tiên giới, theo quy định, có thể đổi
linh thạch giúp ngươi. Cô nương à, Tiên giới không có ai dùng linh thạch cấp thấp cả."
Tiêu Liên Nhi đổi toàn bộ linh thạch mình có. Ông lão bù thêm vào chỗ lẻ, trong tay nàng tất cả chỉ có vỏn vẹn bốn viên
linh thạch.
Thấy nàng đau lòng, ông lão cười nói, "Ngươi đăng ký thành cư dân thành Ngư Phù thì không cần mua lệnh bài vào thành nữa."
Bớt được một viên linh thạch, Tiêu Liên Nhi vui mừng cảm ơn. Sau khi nghe
ngóng tình hình trong thành một lúc, lòng nàng lại trầm xuống. Nàng cảm
ơn ông lão, xuất trình ngọc bài rồi đi vào trong thành.
"Thượng
Ngao, phòng cho thuê ở trong thành, rẻ nhất cũng ba mươi viên linh thạch một tháng. Chúng ta nghèo quá." Tiêu Liên Nhi thở dài.
Thượng Ngao thì vẫn vô cùng hưng phấn, "Đưa ta về nhà là có tiền thôi."
Chín châu mười đảo cách nhau rất xa, mình mà bay đi cũng cần thời gian một
tháng. Ngồi phi thuyền thì chỉ cần ba bốn ngày. Đi tới một châu đảo khác có giá là năm mươi linh thạch, còn không biết đi tới châu Phượng Doanh
cách vài châu đảo thì bao nhiêu. Tiêu Liên Nhi lại thở dài.
Nàng đi dạo trong thành, thấy tiệm tạp hóa liền đi vào, hỏi: "Có địa đồ Tiên giới không?"
Tiểu nhị ném một thẻ ngọc ra, "Một viên linh thạch."
Tiêu Liên Nhi mua địa đồ, dùng thần thức đọc qua cũng hiểu được khái niệm
đại khái về Tiên giới. Châu lớn nhất Tiên giới chính là châu Phượng
Doanh, cách đảo Ngư Phù ba châu. Địa đồ nửa sáng nửa tối. Đảo Ngư Phù ở
vào khu vực giao giới, bên cạnh chính là đại giới tối tăm.
Nàng
khiêm tốn thỉnh giáo, lại nói mình mới phi thăng từ Hạ Tiên giới lên.
Tiểu nhị liền hiểu ngay, đáp, "Tiên giới đại chiến. Đảo Ngư Phù đi theo
Diệu Nhật Thần Quân. Địa giới tối tăm là địa bàn của Cưu Thần Quân quản
lý. Đảo Ngư Phù cách biên giới rất rất gần, nói không chừng một ngày nào đó lại sẽ khai chiến thôi."
Sao nàng không phi thăng lên luôn
địa bàn của Cưu Thần Quân cơ chứ! Như thế thì sẽ nghe ngóng được nhiều
tin tức hơn nữa. Tiêu Liên Nhi cảm thấy rất uể oải. Thế nhưng, nghĩ một
cách khác thì cha của Thượng Ngao là một cây đại thụ, không chừng có thể tới giúp mình. Vì thế, nàng tò mò hỏi, "Ngài nói là Cưu Thần Quân sẽ
dẫn người tiến đánh đảo Ngư Phù sao?"
Tiểu nhị cười to, "Sẽ
không đâu. Hai vị Thần Quân có Tiên Đình riêng, khai chiến đều là các
châu tùy tùng, tự muốn chiếm thêm châu đảo mà thôi."
Đánh nhau
cũng coi như có văn hóa nhỉ, Tiêu Liên Nhi thầm nghĩ. Thấy tiểu nhị này
nhiệt tình, nàng chần chừ một lát rồi ngượng ngùng hỏi, "Ta mới phi
thăng từ Hạ Tiên giới lên, chỉ đổi được mấy viên linh thạch mà thôi,
mong đạo hữu chỉ cho cách kiếm linh thạch."
"Bán đan dược, pháp bảo hoặc là nguyên liệu luyện khí… Ở quảng trường trong thành có thể nhận nhiệm vụ."
Nghe tiểu nhị chỉ dẫn xong, Tiêu Liên Nhi thành tâm cảm ơn rồi thở dài một hơi nói, "Đành bán tạm chút đan dược tìm nơi ở vậy."
Trong vòng tay Thiên Cơ của nàng còn có chừng trăm bình đan dược cấp chín,
một chút bảo bối mà yêu thú Nam Hoang dâng tặng. Tiêu Liên Nhi đi vào
tiệm đan dược.
Vừa vào cửa, nàng đã thấy một hàng giỏ lớn được
điêu khắc từ ngọc thạch. Nàng nhìn thấy một giỏ chứa toàn quả Đan to như nắm đấm, không nhịn được mà hỏi, "Cái này bán thế nào?"
"Một viên linh thạch một giỏ."
Tiêu Liên Nhi vô cùng phiền muộn, lấy ra toàn bộ đan dược cấp chín đặt lên trên quầy, "Có thể bán được bao nhiêu linh thạch?"
"Đan dược hạ phẩm cấp Nguyên Quân, một viên linh thạch một bình. Tất cả là
một trăm hai mươi ba viên linh thạch." Tiểu nhị vừa thu đan dược lại vừa đếm linh thạch cho nàng.
Nàng còn sáu viên đan dược do Đan Si luyện chế. Chần chừ một lát, nàng lấy một viên ra.
"Hoa văn đan dược rõ ràng, là đan dược thượng phẩm cấp Nguyên Quân, mười viên linh thạch một viên."
Hóa ra loại đan dược hiện lên đồ án linh thảo này là cấp cao. Trong lòng
Tiêu Liên Nhi đã hiểu rõ, nàng có tất cả sáu viên, đem ra bán hết.
Suy nghĩ một lát, nàng quyết định lấy hết bảo vật trong vòng Thiên Cơ ra.
Kết quả là tiểu nhị chỉ liếc mắt qua một cái rồi nói, phẩm chất chênh
lệch, số năm thì cũng coi như dài, lấy giá một trăm linh thạch mua hết.
Cách xa ba châu, lộ phí là một trăm năm mươi viên linh thạch, thêm lệ phí
vào thành và có lẽ còn có chi tiêu khác. Trong tay nàng có không đến ba
trăm viên linh thạch. Tiêu Liên Nhi quyết định ở lại một tháng, quen
thuộc với tình hình Tiên giới rồi đi. Nàng tính toán một chút, cảm thấy
luyện đan vẫn có thể kiếm được linh thạch. Nàng để lại tiền thuê một
tháng và số lẻ, còn lại thì đi mua nguyên liệu luyện chế đan dược cấp
thấp, sau đó quay người đi tới tòa nhà nhỏ hẹp có giá thuê phòng rẻ
nhất.
Thượng Ngao cũng biết hai người mới tới Thượng Tiên giới,
không có tiền thì không làm được gì cả. Nó cũng không thúc giục, kiên
nhẫn chờ Tiêu Liên Nhi luyện đan kiếm linh thạch.
Tiêu Liên Nhi
vừa luyện đan vừa đi dạo trong thành. Nàng đã có ấn tượng đại khái về
Tiên giới. Người Tiên giới xưa nay sẽ không nói là Thượng, Hạ Tiên giới. Trong mắt bọn họ, Hạ Tiên giới không được coi là Tiên giới. Mỗi châu
của Tiên giới đều có diện tích lớn gấp mười các đảo, thậm chí là gấp
trăm lần. Đảo Ngư Phù chỉ có một tòa thành, còn châu Phượng Doanh có tới mười tòa thành lớn như thế này.
Tiên giới cũng không giống đại
lục Thương Lan, chủ yếu là tu sĩ nhân loại. Nơi này còn có Yêu Tộc, Nhân Tộc, Tinh Linh Tộc, Thú Tộc và Ma Tộc. Để mà so sánh thì hỗn độn, mạnh
mẽ nhất chính là yêu thú Ma Tộc, Đại Năng* Nhân Tộc chỉ là nhân tài mới
nổi, nhân số lại không ít, Tinh Linh Tộc là ít nhất.
(*) Ý chỉ người có năng lực siêu phàm, người tài giỏi…
Đại chiến Tiên giới tranh đoạt địa bàn, Diệu Nhật Thần Quân là Đại Năng
nhân loại, Cưu Thần Quân thì là Thú Tộc. Dưới trướng cả hai đều có các
loại chủng tộc, chỉ có Tinh Linh Tộc là trung lập, không giúp đỡ bên
nào.
Tiêu Liên Nhi ghi lại những tin tức này, sau đó chuyên tâm
luyện đan kiếm linh thạch. Hiện tại đan dược nàng luyện ra chỉ có chín
đường hoa văn, vẫn không thể xuất hiện hoa văn của đan dược cấp cao. Một tháng luyện chế xong, bán được tám trăm linh thạch.
Có mấy trăm linh thạch trong tay, Tiêu Liên Nhi cảm thấy đã đủ, lập tức trả phòng,
dẫn theo Thượng Ngao đi đến phi thuyền. Giữa châu và đảo không có đường
bay thẳng, nàng chỉ có thể đi từ đảo Ngư Phù tới châu Lộc Nhung.
Sau khi nộp linh thạch lên phi thuyền, nàng tùy ý tìm một chỗ trống khoanh
chân ngồi xuống chờ đợi. Phi thuyền cần phải gom đủ năm mươi người mới
lên đường. Đợi hai ngày thì đã đủ người, phi thuyền rời khỏi thành Ngư
Phù, bay giữa biển mây mênh mông. Ngẫu nhiên sẽ có một số đảo nhỏ hoặc
núi cao xuất hiện trong mây. Những nơi độc lập xung quanh thành Ngư Phù
này đều có giá thuê một tháng từ một ngàn linh thạch trở lên, cũng có
thể dùng mười vạn linh thạch để mua lại. Tiêu Liên Nhi nhìn rất thích
thú, thầm nghĩ, tương lai mà có tiền, nhất định nàng sẽ mua một hòn đảo
xinh đẹp ở cùng với Minh Triệt.
Đã qua mười hai năm, Minh Triệt
hiện giờ ra sao? Phi thuyền bay về phía đại bản doanh của Diệu Nhật Thần Quân là thành Diệu Nhật châu Phượng Doanh, nàng chỉ có thể cầu khẩn
mong cho Minh Triệt không có việc gì.
Đang lúc trầm tư, nàng cảm nhận được có ánh mắt nhìn về phía mình. Tiêu Liên Nhi quay đầu lại thì
thấy một người đàn ông cực kì đẹp đang nhìn chăm chú vào mình. Trong
lòng nàng không khỏi căng thẳng hẳn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com