Kiếm Tông ở phía Bắc. Nàng quay về Nguyên Đạo Tông từ giữa mùa thu, sau
đó đi một vòng từ núi Hắc Ma rồi đến thành Tử Tiêu, giờ đã vào mùa tuyết rơi.
Cây cối trong vườn hoa héo úa, chỉ có duy nhất mấy gốc mai
còn sức sống. Hương thơm như có như không của hoa mai bị khí lạnh kích
thích, khiến nó càng trở nên nhạt nhòa. Cây mai ở phủ thành chủ đương
nhiên sẽ không phải là thứ tầm thường. Cành lá phân tán tinh tế, đan xen vào nhau.
Tiêu Liên Nhi dừng bước. Thạch Thanh Phong mặc quần áo màu xanh đang đứng trước một cây mai có lá xanh như ngọc và dáng cây
như rồng bay, khoác chiếc áo bào rộng rãi cùng màu. Búi tóc hắn cài một
cây trâm bằng bạch ngọc. Thấy nàng đi tới, hắn khẽ mỉm cười, giống như
một nhánh ngọc lan trắng nở rộ trong trẻo và xinh đẹp.
Cành mai
như như một con rồng xanh biếc quấn tròn lại, nhụy hoa màu vàng e ấp
trong những cánh hoa màu đỏ thẫm như một con bươm bướm đang ngủ say.
Tuyết phủ đầy trên cả cây mai và mặt đất. Công tử như ngọc lẳng lặng
đứng đó, ngoại trừ bên hông không thấy chiếc tiêu ngọc bích kia thì
trông hắn hệt như lần đầu hai người gặp nhau.
Chỉ có điều, thần
thức của nàng đột nhiên căng lên, giống như nhìn thấy một con rắn đang
ngẩng đầu lè lưỡi, giằng co với nàng vậy.
"Liên Nhi, không ngờ lại gặp được nàng ở đây." Thạch Thanh Phong bước tới một bước.
Bước chân của hắn đạp nát tuyết rơi. Tiêu Liên Nhi lại nghe được âm thanh
rắn lè lưỡi phì phì. Nàng biết rõ xung quanh có rất nhiều tu sĩ Nguyên
Anh, còn có vô số đệ tử Kiếm Tông tuần tra qua lại nên khẽ cắn môi, đứng thẳng lưng lên một chút: "Đạo hiệu của ta là Thủy Nguyệt, đã lâu không
gặp Tử Diễm đạo quân?"
Nàng mặc bộ áo Tuyết Tằm, vải áo ánh lên
màu trắng thanh khiết của băng tuyết. Cành mai rũ ngang xuống giữa nàng
với hắn, vô số bông hoa màu hồng phấn trên đầu cành run rẩy trong gió.
Nàng đứng sau bóng hoa, eo thon uyển chuyển, giống như chỉ thổi một hơi
sẽ bay đi mất vậy.
Trong đầu hắn nảy ra một suy nghĩ kỳ quái. Hắn rất muốn ôm nàng vào lòng, che chở yêu thương nàng.
Thạch Thanh Phong nhíu mày, ở sâu trong con ngươi hắn hiện ra hai con Chúc
Long. Cảm giác rung động kia lập tức biến mất hẳn. Quả nhiên là tâm ma
của hắn, trong lòng chợt vang lên một âm thanh: Giết nàng ta đi!
Ý niệm dâng lên, sát khí tuôn trào trong người hắn.
Váy áo Tiêu Liên Nhi không gió mà bay, con ngươi đột nhiên co rút lại.
Thạch Thanh Phong đã đến phía sau nàng.
Giống như có một khí thế uy nghiêm từ muôn đời nay bao phủ lấy nàng, chỉ cần
nàng khẽ cử động, nàng sẽ bị nuốt chửng ngay vậy. Cảm giác sợ hãi sinh
ra từ trong đáy lòng, cảm giác hoảng hốt khiến nàng không thể động đậy
được.
Thần thức tản ra khoảng một trượng liền đụng phải ngăn cản, ngay cả kêu la cũng không được
Mồ hôi lạnh túa ra từ sống lưng của Tiêu Liên Nhi, thực lực của Thạch
Thanh Phong khiến ngay cả tu vi Nguyên Anh cũng cảm thấy khó có thể
chống cự sao? Nàng còn không kịp chống cự, hắn đã có thể không chế được
sự sống chết của nàng rồi. Chẳng trách mười vị tu sĩ Nguyên Anh chết
không một tiếng động. Chẳng trách, dưới tình huống có vô số các Nguyên
Anh ở xung quanh, hắn cũng dám ra tay.
Từng cánh hoa mai màu hồng phấn rơi xuống cổ nàng. Da thịt giống như tuyết đầu mùa, mềm mại khiến
cho Thạch Thanh Phong cúi đầu xuống liếm một cái. Nhìn thấy trên cổ nàng nổi lên một lớp da gà, hắn khẽ cười: "Biết sợ chưa?"
Lúc người
ta gặp ác mộng, muốn mở mắt cũng cần phải có dũng khí. Tiêu Liên Nhi
nghe thấy âm thanh của bản thân vang lên từ một nơi xa xôi: "Có phải
ngươi đã dâng hiến linh hồn mình cho Chúc Long rồi không?"
Đến núi
Hắc Ma, Tiêu Liên Nhi biết thêm một điều, giống như Cưu Thần Quân muốn
thu phục Minh Triệt vậy. Hắn đã từng dùng lò luyện Thiên Địa hòng luyện
hóa ý chí của Minh Triệt, kiếm linh không có ý chí thì đương nhiên sẽ bị hắn điều khiển. Còn có một cách khác, chính là khiến Minh Triệt chủ
động dâng hiến linh hồn cho hắn, sau khi Cưu Thần Quân chiếm đoạt thì
Minh Triệt sẽ trở thành kiếm nô của hắn.
Thạch Thanh Phong lấy
được truyền thừa của Chúc Long, tu vi tăng lên nhanh như vậy, chắc chắn
hắn đã dung hợp cùng Chúc Long. Nói trắng ra thì hắn là nô lệ của Chúc
Long. Hắn làm gì cũng đều là ý của con Chúc Long kia.
Có lẽ, nếu
có thể khiến cho Thạch Thanh Phong chiến thắng được Chúc Long, trở thành một người chính nghĩa lương thiện như trước kia... Nghĩ đến chuyện này, cơ thể Tiêu Liên Nhi bỗng nhiên căng thẳng.
Thạch Thanh Phong
hài lòng ôm nàng từ phía sau. Hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, hút tinh
hoa Nguyên Anh cũng chưa từng thoải mái như vậy. Cảm giác thỏa mãn đó
khiến cho hắn quyết định giết nàng muộn một chút.
"Nàng thật
thông minh. Chẳng trách cả đại lục Thương Lan đều khen ngợi nàng là
thiên tài hiếm có trên đời. Ta cần sức mạnh, Chúc Long cần người truyền
thừa. Ta và nó hòa thành một thể, cảm thấy trời đất đều phủ phục dưới
chân ta. Chỉ mất có mười năm thôi, ta rất hài lòng."
"Thanh
Phong." Tiêu Liên Nhi dựa vào trong ngực hắn, cơ thể trở nên mềm mại,
giống như đã từ bỏ việc chống cự, "Trước kia huynh lương thiện chính
trực là thế, sao huynh có thể dùng loại sức mạnh tà ác này chứ? Chúc
Long Quyết dũng mãnh thật đấy, nhưng nếu như huynh thu phục được Chúc
Long, không cần nghe theo sự điều khiển của nó thì chẳng phải là càng
tốt hơn sao?"
"Nghe được nàng khuyên thế này, tâm trạng của ta
cũng thoải mái hơn một chút." Thạch Thanh Phong cười khẽ: "Liên Nhi,
nàng đúng là tâm ma của ta. Nhớ năm xưa chúng ta vào bí cảnh. Lúc đó, ta không biết Ngô Bằng là do thiếu quân Ma Môn hóa thành. Nhìn vẻ mặt hèn
mọn của tên đó ôm nàng, nàng có biết ta đau lòng đến thế nào không? Khi
nàng vì cứu hắn mà bị sấm sét đánh thành than, ta hận mình chỉ là đệ tử
Luyện Khí, không cứu được nàng. Từ trong bí cảnh đi ra, ta đã thề phải
trở nên mạnh mẽ, phải vượt qua hắn."
"Còn nhớ lần đầu nàng kết
đan không? Ta là một tu sĩ Trúc Cơ, không quan tâm đến tính mạng muốn
cướp nàng từ trong lòng hắn về. Hắn giơ tay hất ta ra. Nhưng nàng lại
cùng hắn diễn trò cho Hàn Tu Văn và các trưởng lão xem. Ta có lương
thiện chính trực bao nhiêu, thì tim vẫn như bị dao cắt, lại vẫn nói dối
giúp nàng."
"Ta biết cuộc tỷ thí giữa Đạo và Ma vào trung thu năm đó, nàng sẽ tới tìm hắn. Ta đến khuyên nàng, chỉ mong nàng có thể hồi
tâm chuyển ý, cùng ta trở về tông môn. Nàng lại đánh ta tàn nhẫn...
giống như đánh một con chó."
"Ta giúp nàng nhiều lần như vậy. Đạo Ma không bao giờ cùng tồn tại được, ta chỉ mong nàng cùng ta trở về
tông môn, tránh cho nàng bị người của Đạo Môn trong thiên hạ phỉ nhổ.
Nàng lại vì cứu hắn mà chấp nhận cả cái chết. Nàng nói ta làm sao chịu
nổi?"
"Nàng không lừa được ta đâu. Cái gì mà muốn ta chiến thắng
Chúc Long, đừng làm đầy tớ cho nó chứ? Chẳng qua là nàng sợ ta giết nàng mà thôi." Thạch Thanh Phong khẽ cười, "Nàng chưa bao giờ gọi tên ta dịu dàng như vậy. Nàng xem, có thể được nàng đối xử như vậy, ta vui lắm. Có điều, nàng cũng chỉ vì sức mạnh của ta mà thôi. Hơn nữa, ta không phải
là đầy tớ của Chúc Long. Nàng nhìn đi, ta tỉnh táo thế này cơ mà. Tỉnh
táo đến nỗi biết nàng đang nghĩ gì và ta đang làm gì."
Khuyên
người ta hướng thiện cũng phải xem tình huống. Thạch Thanh Phong vừa mở
miệng, Tiêu Liên Nhi liền biết, không phải hắn bị ép, mà là hắn đã chủ
động dâng hiến linh hồn. Muốn khiến hắn chiến thắng Chúc Long tìm về
chính mình, thực sự quá khó.
"Ngươi chiếm đoạt nhiều tinh hoa
Nguyên Anh như vậy, vì sao ngươi vẫn chưa lên Thượng Tiên giới? Tùy tiện một tu sĩ nào ở đó cũng đều là đồ ăn ngon của ngươi rồi." Tiêu Liên Nhi chậm rãi nói.
Khuyên không được, chỉ có thể tìm nhược điểm của hắn.
"Vì sao ta phải lên Thượng Tiên giới? Ở dưới Hạ Tiên giới này ta chính là
chúa tể của thiên địa. Đợi ta đột phá bình chướng, hoàn toàn chiếm được
sức mạnh của Chúc Long, những Nguyên Anh kia đều sẽ phải quỳ dưới chân
ta mà cầu xin thương xót. Bây giờ ngoại trừ ba tông bốn môn, các tông
môn bên ngoài không còn tu sĩ Nguyên Anh nào khác. Ta có thể bắt đầu ra
tay từ Kiếm Tông, thu phục từng người một. Ba tông bốn môn đứng đầu Đạo
Môn, ta sẽ áp đảo ba tông bốn môn trước, như vậy là có thể trở thành chủ nhân của đại lục Thương Lan.
"Ồ! Ta còn tưởng ngươi đã biến từ người thành súc sinh rất hoàn mỹ rồi chứ, không ngờ còn chưa đột phá bình chướng à?"
"Nàng chính là bình chướng của ta. Đợi ta có được nàng..."
Môi Thạch Thanh Phong dí sát vào cái cổ mảnh khảnh của nàng mà di chuyển.
Dưới ánh sáng, vành tai của nàng lung linh trắng nõn, có thể thấy rõ
từng sợi lông tơ mềm mại. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng dâng
lên cảm giác khô nóng.
Trong đầu hắn bỗng vang lên tiếng rồng gầm như đang phẫn nộ. Hắn nhìn chằm chằm vành tai nàng, trong mắt lộ ra một tia mê man. Rốt cuộc là hắn muốn giết nàng hay muốn có được nàng?
Hình ảnh hai con Chúc Long ở sâu trong con ngươi hắn phun ra một đốm lửa,
đốt sạch vẻ mê man đó. Người con gái nào có thể khiến tâm trí bản thân
bất ổn thì nhất định phải chết! Từ đó, không ai có thể chi phối suy nghĩ của hắn nữa. Tâm trí của Thạch Thanh Phong bình tĩnh lại, tay đang ôm
lấy eo nàng bỗng ấn vào đan điền.
Tiêu Liên Nhi cắn mạnh đầu lưỡi một cái, miệng đầy mùi máu tanh. Tay tuy run rẩy, nhưng lại vô cùng
kiên định mà giơ lên, nắm lấy mu bàn tay của hắn. Ánh sáng xanh lóe lên, hư ảnh thần thú nhảy ra, Thạch Thanh Phong buông nàng ra, lùi về phía
sau ba thước. Quần áo màu xanh bay theo gió, trong mắt chứa đầy ác khí.
Hắn giơ mu bàn tay, bên trên có dấu răng, vết thương đang rớm máu.
Cuối cùng Tiêu Liên Nhi cũng được tự do, nàng cầm tám chiếc lá bồ đề nhìn
hắn đầy lạnh lùng. Nàng nhớ lại từng chi tiết lúc Hàn Tu Văn chết. Lúc
sư tôn biến mất, lá bồ đề rơi xuống tay nàng. Khi Thạch Thanh Phong muốn đến gần nàng, hắn lại đột nhiên thu tay về. Hắn và Chúc Long đã dung
hòa với nhau, những thần thú này nhất định là khắc tinh của Chúc Long.
"Bây giờ, ta không còn sợ những thần thú kia nữa." Thạch Thanh Phong thổi
một hơi vào mu bàn tay, dấu răng kia nhanh chóng khép lại, biến mất
không thấy gì nữa, "Ta đang nghĩ, có nên biến nàng thành lô đỉnh không,
như vậy thì càng thuận theo ý muốn của ta."
"Sư huynh!" Một tiếng gọi yêu kiều vang lên, Tiêu Minh Y mặc trang phục đệ tử nội môn của
Nguyên Đạo Tông đi tới bên cạnh Thạch Thanh Phong.
Sát khí của Thạch Thanh Phong lập tức tiêu tán. Cứ như vậy mà giết Tiêu Liên Nhi ở đây thì thật không đủ hoàn mỹ.
Cảm nhận được sát khí biến mất, Tiêu Liên Nhi không nắm chắc phần thắng trong tay nên chỉ có thể cẩn thận đề phòng hắn.
Những ngọn gió lướt nhẹ qua mặt nàng trở nên mềm mại hơn. Những bông hoa mai
rũ xuống bị chân khí rung động, từng cánh hoa rơi xuống như mưa. Tiêu
Liên Nhi phủi nhẹ cánh hoa mai rơi trên bả vai, nhìn về phía Tiêu Minh
Y.
Ánh mắt này khiến Tiêu Minh Y nhớ tới trung thu mấy tháng
trước, nửa bên mặt nàng ta như nóng lên. Nàng ta rùng mình một cái, co
rúm mặt rồi rúc vào ngực Thạch Thanh Phong. Trong lòng vừa hối hận vừa
giận dữ, nếu như biết người Thạch Thanh Phong ôm chính là Tiêu Liên Nhi, nàng ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện.
"Nàng đã là người phụ nữ
của ta rồi, còn sợ Thủy Nguyệt đạo quân bắt nạt hay sao? Lúc trước đều
là hiểu lầm thôi, người không biết không có tội. Nào, ra hành lễ với
Thủy Nguyệt đạo quân đi." Thạch Thanh Phong ôm lấy vai nàng ta, dịu dàng nói.
Tim của Tiêu Minh Y đập rất nhanh. Từ khi Thạch Thanh Phong du ngoạn trở về, đầu tiên là có tu vi Nguyên Anh, trở thành trưởng lão
tông môn, sau đó liền bảo sư phụ Phù Tuyết chân nhân và mình đến ở tại
điện Khai Dương. Những ngày này, Thạch Thanh Phong thân mật ngọt ngào,
cẩn thận dịu dàng, khiến cho nàng ta cảm thấy như mình đang bay trên
mây, như đang trong mơ vậy.
"Tử Diễm đạo quân ngọc thụ lâm phong, tuổi trẻ tài cao nhưng không phải là đối tượng tốt. Ngươi là một cô gái thông minh, không nên không hiểu rõ vị trí của mình dẫn đến kết cục trở thành lô đỉnh. Ngươi phải hiểu, hắn đã không còn là Thạch Thanh Phong,
Thạch sư huynh trước kia của ngươi nữa rồi." Tiêu Liên Nhi cảnh cáo nàng ta lần cuối.
Tiêu Liên Nhi quay người bước về phòng mình.
Trong lòng Tiêu Minh Y vẫn còn đang giật mình, bỗng nhiên khuôn mặt bị Thạch
Thanh Phong nâng lên, hắn dịu dàng hỏi: "Nàng tới từ lúc nào?"
Nàng ta đi cùng Thạch Thanh Phong tới ở viện bên cạnh. Vừa nghe tin Tiêu
Liên Nhi và Viêm Chân đạo quân cùng nhau đến, Thạch Thanh Phong liền ra
ngoài. Nàng ta không kìm được liền đi theo, nhưng chỉ đứng trước cửa
viện ngóng vào. Đợi rất lâu nàng ta mới quyết tâm vào viện tìm hắn:
"Muội mới tới, thấy... nên muội nhịn không được."
Tiêu Liên Nhi
bây giờ mạnh hơn xưa rất nhiều, hoàn toàn không thể chọc vào nữa. Nửa
tháng trước Thạch Thanh Phong đến thành Tử Tiêu, thành chủ có hai người
con gái là Phong Tuyết và Phong Ý đều có ý với hắn. Nàng ta cho rằng
người con gái mà hắn ôm kia không là Phong Tuyết thì cũng là Phong Ý.
"Vừa nhìn thấy liền nhịn không được nên gọi ta đúng không? Đồ ngốc. Có đẹp
có tốt thế nào, sao có thể sánh bằng thanh mai trúc mã chúng ta chứ?"
Thạch Thanh Phong bật cười, Tiêu Minh Y chỉ có tu vi Trúc Cơ, sao có thể đến gần trong khoảng một trượng mà nghe được cuộc đối thoại giữa hắn và Tiêu Liên Nhi chứ? Hắn nắm lấy tay nàng ta rồi ung dung đi về hướng
viện hắn ở.