Minh Triệt ném ra một thẻ ngọc, trước mắt bỗng biến hóa. Hắn vỗ vai Tiêu Liên Nhi rồi nói, "Nàng xem đi."
Nàng ngẩng đầu lên, trong lòng ủ rũ mà đưa mắt liếc nhìn.
Bầu trời xanh lam như được gột rửa, dưới chân là con đường lớn lát bằng
sao. Hai bên đường là hai hàng cây che trời, kéo dài về phía xa ngút
ngàn khiến mắt Tiêu Liên Nhi không thấy điểm cuối. Thân cây như lửa, đóa hoa màu vàng nhạt ở đầu cành đang nở to. Giữa cành lá là từng quả từng
quả Đan màu đỏ. Linh khí cuồn cuộn, mùi hương thơm ngát xông vào mũi.
Tuy rằng Tiêu Liên Nhi một lòng muốn biết ai là kẻ muốn mạng của Dịch Khinh Trần, nàng vẫn bị huyễn cảnh trước mắt hấp dẫn toàn bộ sự chú ý, "Oa!"
Minh Triệt lẳng lặng nở nụ cười. Hắn biết nàng nhất định sẽ giật mình. Chờ
tới khi nàng tận mắt trông thấy, chẳng phải sẽ vui vẻ tới nghệt cả người hay sao?
Bên trong bí cảnh, vì một quả quả Đan mà mình và Hư
Cốc ra tay cướp đoạt với hắn. Hôm nay hắn lại làm ra cả một rừng cây
Đan, như cười nhạo mình kiến thức nông cạn, Tiêu Liên Nhi nghiêng đầu
liếc hắn một chút, "Tiểu nhân!"
Minh Triệt cười không đáp. Khi
hắn cười, bờ môi khẽ mím lại, đôi lông mày cao ngạo nhướng lên, ánh mắt
như làn nước mùa xuân, bên cạnh gò má có ý cười ẩn hiện. Tiêu Liên Nhi
có ngu đi nữa cũng nhìn ra được tình ý trong ánh mắt đó. Trong khoảnh
khắc, lòng nàng như bị một lưỡi dao xẹt qua, truyền đến cảm giác đau đớn rất nhỏ.
Nàng do dự trở về đỉnh Thiên Khung. Cho đến khi thật
sự nhìn thấy Minh Triệt, nàng liền biết, tất cả sự do dự chỉ là cái cớ
mà thôi. Nàng muốn gặp hắn. Nỗi nhớ trong lúc bất tri bất giác đã giống
như Thanh Hạnh quấn chặt lấy con tim nàng.
Hắn không nói với nàng rằng hắn yêu nàng. Nàng cũng chưa hề nói rằng nàng cũng thế.
Trong khoảnh khắc ôm lấy nhau, hắn biết, mà nàng cũng rõ ràng.
Trước mắt nàng vẫn đang ẩn hiện hình ảnh hắn vịn vào vách đá, ngẩng đầu nhìn
mình mỉm cười. Hắn là tu sĩ Nguyên Anh, vậy mà khi đó lại giống như một
đệ tử Luyện Khí bình thường, đã khiến cho nàng rung động.
Nàng
muốn lừa gạt bản thân mình, rằng mình không nhớ rõ kiếp trước, nàng chỉ
là Tiêu Liên Nhi mà thôi, nàng không có ký ức của Dịch Khinh Trần. Nàng
gạt được mình, nhưng gạt được ngọc bài bản mệnh của Hàn Tu Văn không?
Gạt được Minh Triệt dù chẳng có ngọc bài bản mệnh nhưng cũng biết Dịch
Khinh Trần còn chưa hồn phi phách tán không?
Sống mũi chợt thấy
chua xót, nàng bắt đầu đi vòng vo, như thể muốn đắm chìm trong mộng đẹp
nơi rừng Đan này, để hắn không thấy được sự đau buồn trong mắt nàng.
Hủy đi ngọc bài bản mệnh thì dễ. Nhưng nàng có thể làm hồn phách mình tan biến được không?
Là nhân quả gì, mà lại khiến nàng một đời này chẳng được yên bình như thế?
Tiêu Liên Nhi thì thầm nói, "Huynh tìm Dịch Khinh Trần cũng sắp năm mươi năm rồi, huynh có còn muốn tìm nàng ta thêm một trăm năm không?"
Thực ra nàng muốn nói, nàng cũng không có mong muốn hóa thần phi tiên. Ở đời trước như thế, đời này cũng vẫn y nguyên như vậy.
Khi kết anh là có thể sống được tám trăm năm, đã là một đời cực kỳ lâu dài
rồi. Có thể cho nàng thời gian một trăm năm hay không? Để nàng cứu sư
phụ ra, rồi luyện chế cho sư phụ một viên Tăng Nguyên Đan, đồng thời
cũng giết Hàn Tu Văn.
Nàng đối với chuyện phi tiên trường sinh, thực sự là không có quá nhiều hứng thú.
"Yên tâm đi. Dùng cả một đại lục Thương Lan để đổi một mình Dịch Khinh Trần, toàn bộ Đạo Môn sẽ đều cảm thấy có lời. Chỉ cần nàng ta còn ở đại lục
Thương Lan, chắc chắn nàng ta sẽ không thể chạy thoát." Minh Triệt rất
chắc chắc, có vẻ như lòng ham chơi của hắn lại nổi lên, ném ra một thẻ
ngọc khác rồi đẩy hai vai Tiêu Liên Nhi nhìn sang.
Một ao nước
trong suốt, tinh khiết đến nỗi nếu người ta dùng tay chạm xuống cũng sẽ
cảm thấy mình khinh nhờn. Trong nước có thể thấy rõ ngó sen như được
điêu khắc từ bạch ngọc. Ngó sen mọc ra thân dài xanh biếc. Lá sen xanh
mướt, chính giữa có một giọt sương to cỡ đầu ngón tay. Không thể đếm hết được có bao nhiêu bông hoa sen đan xen vào nhau sinh trưởng ở trong ao. Một đóa đang nở rộ ngay trước mặt, cánh hoa biến hóa từng tầng từng
tầng một. Không nhiều không ít, vừa vặn chín màu.
Sen Cửu Sắc
nở, cánh hoa bay xuống, im lặng hòa tan trong nước hồ. Còn lại đài sen
đầy ắp và dày đặc, tưng tầng từng tầng ánh sáng dìu dịu tản ra.
Trong bí cảnh, Tiêu Liên Nhi hái quả Đan, đào được Dương Chi. Rồi lại cùng
Diệu Thủ Vân chia đôi Phi Long Tủy. Nhưng không biết được thế gian còn
có Hạt Sen Cửu Sắc.
Hạt Sen Cửu Sắc! Chỉ cần lấy được, Tăng
Nguyên Đan của sư tôn có thể được luyện thành. Khốn cảnh của sư phụ cũng sẽ được giải quyết dễ dàng. Thấy quả Đan thành hàng, nàng không vươn
tay, bây giờ lại bị huyễn cảnh trước mặt mê hoặc mà vươn tay ra.
Tâm niệm Minh Triệt vừa động, Hạt Sen Cửu Sắc đột nhiên biến thành một con rắn to sặc sỡ, cắn về phía tay Tiêu Liên Nhi. Hắn đang chờ nhìn thấy Tiêu Liên Nhi bị dọa cho hét to lên rồi quay người
nhào vào người mình nũng nịu. Không ngờ bàn tay Tiêu Liên Nhi chuyển
động, luồng ánh sáng màu xanh hóa thành một cây rong mềm dẻo bay ra,
quấn lấy con rắn kia tầng tầng lớp lớp. Một lưỡi dao nước xoay tròn bắn
ra, chém xuống đầu rắn kêu lên răng rắc. Đài sen vừa đứt, ảo ảnh liền
biến mất.
Tiêu Liên Nhi lập tức tỉnh táo lại. Biết trong lòng có chấp niệm mới sẽ như thế. Minh Triệt trêu đùa nàng nên mới bày ra ảo
cảnh, nhưng trong nháy mắt nàng lại cho là thật. Trong lúc nhất thời,
mặt nàng nóng bừng, chỉ cảm thấy Minh Triệt đang len lén cười mình, vừa
lúng túng vừa tức giận. Thoáng suy nghĩ một chút, nàng lại nghĩ, mình
còn có thể cười đùa với hắn thế này bao lâu nữa? Nước mắt không thể nhịn được mà chảy ra, nàng lớn tiếng gầm nhẹ, "Biết người ta muốn Tăng
Nguyên Đan, cố ý cười nhạo ta đúng không? Ta không thèm!"
Kìm
lại nước mắt, nhưng mi mắt vẫn bị thấm ướt khiến cho dưới mắt vẫn ươn
ướt. Minh Triệt giật nảy mình, bật cười nói, "Quỷ hẹp hòi, ta nào có
cười nhạo nàng?"
Tiêu Liên Nhi trầm giọng nói ra, "Chắc chắn là có!"
Trong lúc bất tri bất giác, vẻ tức giận hồn nhiên khiến cho lòng Minh Triệt
dao động, hắn nhéo mặt nàng, "Ở chung với ta, không được nghĩ mãi đến
những vật liệu điều chế Tăng Nguyên Đan cho Thanh Phong."
"Ta
không…" Tiêu Liên Nhi ngừng lại, sự chua xót đã trôi qua. Nàng mở to
mắt, ảo cảnh đã không tồn tại. Hai người đang ôm nhau ngồi trên đỉnh lầu Kình Thiên.
Minh Triệt nhớ tới Hoa Tri Hiểu im lặng đứng ở cửa
phòng luyện đan. Mấy trăm năm, cũng bởi vì Ma và Đạo không chung đường
nên bà ấy và Nhược Thủy chia lìa nhau. Một lần nữa gặp lại đã là cách xa cả đời. Trong lòng hắn có một nỗi sợ hãi, ôm chặt lấy Tiêu Liên Nhi mà
nói, "Lần trước ở thành Thanh Dương là ta sai. Lần này ta sẽ không để
cho nàng rời đi."
Nàng không đi, thì nàng nên làm gì? Tình càng sâu thì càng tổn thương nhiều hơn. Đến lúc đó hắn sẽ nên làm gì?
Ảo cảnh biến mất. Nàng cũng tỉnh lại từ trong mộng.
"Chỉ có mạng của Dịch Khinh Trần mới có thể đổi được quả Lang Ngọc hay sao?
Không có… cách nào khác à? Ý ta nói là, huynh đã tìm lâu như vậy rồi mà
vẫn chưa tìm được nàng ta." Tiêu Liên Nhi nắm lấy tay áo của hắn, ngón
tay nhẹ nhàng sờ vào hoa văn trên áo. Như là chỉ có thế này, nàng mới có thể che giấu sự lo lắng của mình.
"Hơn một trăm năm trước, Dịch Khinh Trần không có mắt mà giết chết một con Thủy Thiên Giao. Ngặt nỗi, nó lại là con Thủy Thiên Giao duy nhất thức tỉnh huyết mạch trong đám
con cháu của Ngân Giao ở Hạ Tiên giới. Ngân Giao canh giữ Vườn hoa Thiên Thần đã vài vạn năm. Thần Quân cho nó một quả Lang Ngọc. Cảm ứng của
yêu thú luôn mạnh hơn tu sĩ nhân loại, nó cảm nhận được Dịch Khinh Trần
chưa chết nên dùng quả Lang Ngọc để làm thù lao cho cái chết của Dịch
Khinh Trần. Còn một cách khác, đó là…" Minh Triệt đặt cằm lên vài nàng,
khẽ thì thầm bên tai, "… Tới Vườn hoa Thiên Thần xin Thần Quân cho một
quả Lang Ngọc."
Đi Thượng Tiên giới? Năm nghìn năm nay ở Hạ Tiên giới đều không có người hóa thần phi tiên. Tiêu Liên Nhi im lặng.
Hơn một trăm năm trước, nàng vì một câu của Hàn Tu Văn mà bay đến biển
Thương Lãng giết chết Thủy Thiên Giao. Có nhân thì ắt có quả. Vậy thì để cho Ngân Giao báo thù cho con cháu là được.
"Vì sao nó không tự mình ra tay?"
"Người Thượng Tiên giới không thể ở lâu dưới Hạ Tiên giới. Nếu không phải thế
thì tùy tiện một người Thượng Tiên giới xuống thì tu sĩ Hạ Tiên giới còn đường sống sao?"
"Chủ quân Ma Môn là gì của huynh?"
Đan Thần Quân mấy vạn năm trước. Nữ tiên đáng thương ăn Huyễn Thần Đan mấy
vạn năm trước. Minh Triệt cùng lắm cũng chỉ hơn ba trăm tuổi mà thôi.
Tiêu Liên Nhi chỉ mong người đó tuyệt đối không nên là người thân của
hắn.
"Là mẹ của ta."
Mấy chữ này liền phá hủy tất cả hy vọng của Tiêu Liên Nhi.
Phải lựa chọn giữa người con gái mà mình yêu với mẹ của mình. Không thể nào lựa chọn được.
Tiêu Liên Nhi trấn định lại, "Minh Triệt, huynh có Hạt Sen Cửu Sắc không?"
Minh Triệt cười ha ha, "Có chứ, nàng cùng ta về núi Hắc Ma, ta sẽ cho nàng."
Ao Vô Trần ở núi Hắc Ma có vô số Sen Cửu Sắc, chẳng phải nàng từng thấy
rồi sao? Hắn lén gạt đi không nói tới, chờ nàng thấy tận mắt rồi tự tay
đi hái.
"Có phải huynh có rất nhiều Tăng Nguyên Đan hay không?
Cho ta một viên được không. Ta… tương lai mà tìm được tung tích của Dịch Khinh Trần, nhất định ta sẽ nói cho huynh biết."
Tương lai, chờ ta thực hiện được hết mọi tâm nguyện rồi sẽ đưa mạng này cho huynh.
Trong mắt Tiêu Liên Nhi dày đặc hơi nước, đầu lông mày như tích tụ một
làn khói.
Nàng đến tìm ta luôn là vì một thứ gì đó. Minh Triệt cả giận, "Không có! Ma
Môn coi quả Đan như cơm, không cần luyện cái gì mà Tăng Nguyên Đan. Nhóc con tham lam, vậy mà lại sinh ra được dung mạo đáng thương! Còn lâu ta
mới mắc mưu."
Tiêu Liên Nhi bị kích thích, "Dùng mạng của ta đổi được không?"
Minh Triệt biến sắc, đứng lên nói, "Chỉ vì những thứ vụn vặt cho Thanh Phong mà nàng dùng mạng mình để uy hiếp ta sao?"
Tất cả lời nói đều bị nghẹn lại trong ngực, Tiêu Liên Nhi cúi đầu, biết
tinh thần mình không bình tĩnh, "Không phải ta uy hiếp huynh… Ta muốn ở
một mình."
Nàng quay người đi ra bên ngoài.
Một lời bất
hòa là chạy đi ngay? Minh Triệt giận đến đau cả ruột gan, "Nàng thích ở
chung với ta chỉ vì được ăn thịt và canh thôi sao?"
Tiêu Liên
Nhi đứng ở cửa ra vào quay đầu lại, đôi mày thanh tú nhướng lên, "Ta có
thể cho huynh cả tính mạng mình, chỉ cần lấy một Hạt Sen Cửu Sắc thôi,
vậy mà huynh còn nói là ta tham lam? Đi theo huynh có thịt có canh thì
sao chứ? Hẹp hòi!"
Nhưng hắn lại thích bộ dạng vô sỉ khi nàng
muốn moi lợi ích từ hắn. Minh Triệt bật cười, chỉ về phía nàng, "Nàng
chạy đi. Nàng mà dám đi thì ta sẽ không giúp nàng và Cố Tiểu Phong nữa!"
Đúng lúc ấy, ngoài cửa lầu Kình Thiên vang lên giọng nói của Vu Hàm, "Thiếu quân, Vu Hàm thắng rồi."
"Muốn giúp hay không thì tùy, đỡ bị nói là ta lợi dụng huynh!"
Cửa đột nhiên bị mở ra, Tiêu Liên Nhi ngẩng đầu đi ra ngoài.
Nụ cười trên mặt Minh Triệt trong nháy mắt đã biến mất, hắn đáp, "Biết rồi."
Vu Hàm cười duyên, "Thiếu quân, điều người đã đồng ý với tỷ muội bọn ta đâu?"
Minh Triệt đâu có tâm tư nói chuyện với nàng ta, hình bóng chỉ vừa nhoáng lên đã ra khỏi lầu Kình Thiên.
Vu Hàm ngẩn ngơ, quay người lại rồi vội vàng hô lên, "Thiếu quân, ngài không thể quỵt nợ được!"
Trên võ đài bên ngoài, vòng thứ hai đã bắt đầu.
Tiêu Liên Nhi ra khỏi lầu Kình Thiên, đứng trên hành lang hình vòm, trông
thấy được Hàn Tu Văn và một vị trưởng lão Ma Môn đang giằng co. Nàng
dừng bước lại.
Trên võ đài, trong lòng Hàn Tu Văn bất ổn.
Trưởng lão Ma Môn vừa lên đài đã chỉ đích danh gã mà khiêu chiến. Chỉ có tu vi Nguyên Anh Sơ kỳ, vậy mà muốn cùng gã đấu thần thức.
Hàn Tu Văn không muốn ứng chiến. Đêm đó thần thức của gã bị Minh Triệt làm bị
thương, mặc dù chỉ là một vết thương nhẹ, nhưng gã mơ hồ có cảm giác
thần thức của mình đang bất ổn, vậy mà lại thấy được Nhược Thủy đạo
quân.
"Để đề phòng thần thức bị thương, chúng ta đấu văn." Trưởng lão Ma Môn nói.
Cái gọi là đấu văn chính là thần thức hai bên không trực tiếp công kích đối phương, mà ở giữa võ đài trôi nổi mười vòng hoa kết bằng lụa đỏ, bên
ngoài bao bọc một tầng phòng ngự bảo hộ. Hai bên cùng nhau dùng thần
thức công phá vòng bảo hộ, ai cướp được nhiều hoa kết hơn thì chiến
thắng.
Tu vi thấp hơn so với gã, vậy mà lại nêu đích danh gã
xuất chiến. Ma Môn biết chuyện gã hủy diệt con phố kia đêm đó. Trong
lòng Hàn Tu Văn có nỗi khổ không nói nên lời. Gã đang nghĩ ngợi biện
pháp từ chối thì tiếng hò hét không biết của ai trong số các tu sĩ ngoài quảng trường vang lên. Mấy nghìn tu sĩ cùng hò hét vì muốn trợ uy cho
gã. Nếu như gã không ứng chiến, vậy thì Nguyên Đạo Tông không thể nào
ngóc đầu lên được.
Dù có thua, gã cũng phải ra đấu.
Hai
người ngồi ở hai đầu sân. Để cho công bằng, mười vòng bảo hộ được cả Ma
Môn và Đạo Môn làm ra. Cùng nhau công kích vòng bảo hộ, ai nhanh thì
người đó có thể đoạt được nhiều hoa kết mà giành lấy chiến thắng.
Hàn Tu Văn nhắm mắt lại, mười hoa kết hiện lên rõ ràng trước mặt gã. Thần thức khẽ động, gã dò xét tới một cái phía trước.