Cùng lúc đó, trên cao nguyên Scotland, trường học ma pháp Hogwarts.
Thời gian đã tới gần trưa lúc nào chẳng hay.
Sau khi ánh lửa màu vàng đỏ lóe lên, bóng dáng của cụ Dumbledore xuất hiện trên hành lang ngoài cổng của lâu đài Hogwarts.
"Phù, cuối cùng cũng về rồi, mong rằng Alina và Gellert có thể hòa hợp với nhau."
Cụ Dumbledore ngẩng đầu nhìn tòa lâu đài quen thuộc rồi thở phào một hơi, khuôn mặt hiện lên nét nhẹ nhõm, vui mừng.
Trong cuộc đời giảng dạy dài đằng đẵng của mình, cụ đã từng coi nhóm bốn
người James Potter hoặc hai anh em song sinh Weasley là những tên nhóc
quậy phá khiến người ta đau đầu nhất từ trước tới nay trong trường học
pháp thuật Hogwarts.
Thế nhưng, đến tận khi gặp Alina Kaslana,
rốt cuộc cụ Dumbledore cũng hiểu ra rằng, những đứa trẻ lúc trước còn
ngoan ngoãn hơn cô bé tinh quái này nhiều.
May mà trong khoảng
năm ngày tới, Hogwarts yên ổn, tĩnh lặng mà cụ biết tạm thời sẽ trở lại. Còn về những chuyện bên phía Nurmengard, có Gellert với kinh nghiệm dày dạn trông coi, lại cả không gian thoải mái, tinh tế đó nữa, dù có đôi
chút ấm ức thì chắc là cô bé lai Veela đó cũng sẽ hiểu và nhẫn nhịn được phần nào.
Nghĩ tới đây, bước chân của cụ Dumbledore nhẹ nhàng hẳn đi.
"Ồ, Hiệu trưởng Dumbledore, ngài trở về đúng lúc quá! Tôi vừa thông báo thứ tự tới ăn trưa cho các khối lớp."
Còn chưa đẩy cánh cửa chính của Đại sảnh đường ra thì cụ Dumbledore đã thấy bà Poppy Pomfrey cầm một tấm da dê bước xuống phòng y tế từ trên cầu
thang lầu hai.
Trên thực tế, trong cả trường học ma pháp
Hogwarts, ngoại trừ cụ Dumbledore đảm nhận chức vị hiệu trưởng thì bà
Poppy Pomfrey phụ trách việc chữa trị cho tất cả các thầy trò chính là
người có địa vị cao nhất trong những viên chức giảng dạy. Chỉ có điều bà Poppy Pomfrey không muốn đảm nhận chức vụ nào khác ngoài công việc y tế mà thôi.
Vì suy xét đến việc người làm phó hiệu trưởng như Giáo
sư McGonagall cũng là một thành viên trong những "huấn luyện viên quân
sự", trước khi rời khỏi trường học, cụ Dumbledore đã tới nhờ bà Poppy
Pomfrey, nếu trước buổi trưa hôm nay cụ không kịp về trường học thì bà
ấy sẽ căn cứ vào tình hình huấn luyện của các khối để sắp xếp chia tổ ăn trưa.
"Vất vả rồi, Poppy! À mà tình hình của các học sinh trong phòng y tế thế nào rồi?"Cụ Dumbledore mỉm cười gật đầu, nhận lấy tấm da dê trong tay bà Poppy
Pomfrey nhưng không vội vàng nó mở ra ngay. Hai người vừa trò chuyện vừa bước vào trong Đại sảnh đường.
"Hầu hết học sinh khá ổn, chỉ có
hai học sinh năm ba của Slytherin là hơi nghiêm trọng hơn một chút, bọn
họ bị thương nặng trong trận đấu này, có thể phải nằm trên giường thêm
mấy ngày nữa để khôi phục lại."
Phu nhân Poppy Pomfrey nhíu mày, bà nói bằng giọng bất mãn:
"Theo tôi thấy, những đứa bé này ra tay không biết nặng nhẹ gì cả. Cho dù
chữa khỏi rồi thì tôi vẫn lo là hai cậu bé đáng thương kia sẽ bị ám ảnh
tâm lí trong một khoảng thời gian dài."
Nói thật ra, lúc đến tầng hầm của lâu đài Hogwarts, đúng là bà Poppy Pomfrey đã phải giật nảy
mình. Trong kí ức của bà, Hogwarts chưa từng xuất hiện vụ đánh nhau nào
nghiêm trọng như thế.
Điều may mắn là bùa mạnh nhất mà các học
sinh sử dụng chỉ là Bùa choáng và Bùa tê liệt, trên thực tế, trong
chương trình dạy của Hogwarts cũng không có pháp thuật để quyết đấu nào
mạnh mẽ và có hiệu quả hơn.
"Ừm, tôi cũng đã nhận ra điều này
rồi. Thực ra đây là kết quả của việc tích lũy những yếu tố về nhiều mặt, vì thế chúng ta mới thử đánh tan bốn nhà, để bọn họ có nhiều cơ hội tìm hiểu và giao lưu với nhau hơn."
Cụ Dumbledore vuốt trán mà vẫn
chưa hết bàng hoàng, may mà đầu sỏ đã tạm thời cách xa trường học,
Cedric và Marcus cũng được viện trưởng của học viện mình dặn dò riêng
rồi. Hơn nữa, bởi vì vụ đánh nhau này nên mối quan hệ giữa Hufflepuff và Slytherin đỡ gay gắt hơn, kết quả này tạm có thể coi là trong cái rủi
có cái may.
"Hứ? Năm nhất khá đấy!"
Vừa nói, cụ Dumbledore vừa mở tấm da dê trong tay ra xem xét mức độ hoàn thành nhiệm vụ huấn
luyện của các khối. Cụ nhếch lông mày lên một cách bất ngờ, hứ một tiếng ngạc nhiên qua mũi.
Các học sinh năm thứ ba mà Giáo sư Snape dẫn dắt lại vượt qua những học sinh năm thứ sáu do Giáo sư McGonagall dẫn
dắt, đạt được hạng nhất trong tất cả các đội ngũ học sinh của cả trường. Chuyện này thì cụ Dumbledore không bất ngờ cho lắm, dù sao thì với tình hình hôm qua, mức chênh lệch của hai bên không quá lớn, hơn nữa khi suy xét tới vụ việc ngoài dự liệu trưa hôm qua, các học sinh năm thứ sáu
hơi tụt xuống cũng là điều khó tránh được.
Điều thực sự làm cụ
bất ngờ là sau khi Alina đi, các học sinh năm nhất do Hagrid dạy lại
dùng ưu thế nhỏ yếu của mình để vượt qua năm thứ sáu, trở thành khối lớp có độ hoàn thành đứng thứ hai trong chương trình huấn luyện của cả
trường.
"Lũ trẻ khóa này đều rất giỏi đấy nhỉ?"
Cụ
Dumbledore vỗ vỗ vào tấm da dê như đang suy nghĩ điều gì đó, trong đầu
cụ không khỏi nhớ lại cái đêm mà mũ phân loại phải run rẩy ấy, mỗi một
học sinh năm nhất đều can đảm nói ra lựa chọn của mình trước mặt học
sinh cả trường, tuy rằng hình thức không ổn cho lắm.
Nhưng không có gì để nghi ngờ cả, so với những phù thủy chỉ biết ngơ ngác
nhận lấy sự sắp xếp phân viện, ngay từ đầu nhóm phù thủy nhỏ này đã có
mục tiêu rõ rệt. Nếu nói là bọn họ có năng lực đặc biệt thì chẳng thà
nói rằng bọn họ đã chủ động lựa chọn việc mình muốn trở thành phù thủ
thế nào trong tương lai.
Chỉ có điều, lúc trước ánh hào quang của Alina quá chói lọi, lực chú ý của hầu hết giáo viên và học sinh đều nằm trên người cô bé này, thế nên mới không để ý những đứa trẻ xung quanh
Alina.
"Có lẽ… vào lúc sớm hơn nữa?"
Ngón tay của cụ
Dumbledore hơi khựng lại một chút, đôi mắt hiện lên nét suy tư, cụ nói
khe khẽ - ánh trăng màu bạc xuất hiện trên Hồ Đen, cuộc gặp gỡ ngẫu
nhiên trên tàu tốc hành Hogwarts, hoặc là một manh mối nào đó sớm hơn
nữa…
"Xin lỗi, ngài Dumbledore, ngài vừa nói gì cơ?"
Bà Poppy Pomfrey ngồi bên trái cụ ghé đầu, hỏi với giọng khó hiểu.
"Không có gì, chỉ là tôi cần thời gian để chứng thực những suy nghĩ vụn vặt mà thôi."
Dumbledore sực tỉnh lại, cụ lắc đầu, mỉm cười rất hiền hòa:
"Sự thật chứng mình rằng tuổi tác và kinh nghiệm chưa chắc đã dẫn trước
được mãi mãi. Những đứa trẻ năm thứ ba và năm nhất này đều rất giỏi, rất giỏ!. Chúng ta vẫn nên đi chuẩn bị chúc mừng và chào đón các học sinh
đã giành được chiến thắng trong ngày hôm nay đi thì hơn, tôi đã loáng
thoáng nghe thấy tiếng lũ trẻ rồi đấy."
Rào!
Sau câu nói này của cụ, cửa Đại sảnh đường lại được đẩy ra một lần nữa.
Một nhóm phù thủy nhỏ năm thứ nhất ùa vào nhanh chóng như thủy triều.
Dumbledore đứng lên, cụ mỉm cười và vỗ tay nhẹ, khen ngợi những đứa trẻ năm nhất này mà không hề kiệm lời chút nào.
"Chúc mừng các cháu vì đã nhận được thành tựu khó mà tin nổi…"