Chợt cảm nhận được khí tức của một người khác, Mặc Hiểu Lam liền giật mình
hồi tỉnh. Cơ Khiết nhìn hắn, dáng vẻ phiền não nói: "Thiên Mệnh, ngươi
cứ về phòng nghỉ ngơi. Sư tôn ngươi cứ để ta xem chừng."
Cơ Khiết vừa dứt lời, một thân ảnh lam y liền bước vào. Lam Thần Quân đưa ánh mắt sắc lạnh âm trầm nhìn Mặc Hiểu Lam, bất quá người ngoài
nhìn vào chỉ cảm thấy hắn so với dáng vẻ trước giờ cũng chẳng khác là
bao. Nhưng thật sẽ không kẻ nào biết được tâm trạng Lam Thần Quân lúc
này đang dậy sóng thế nào.
Lam Thần Quân sắc mặt tựa tên lắp vào cung, mắt không rời Mặc Hiểu Lam mà nói: "Sở phu nhân, phiền ra ngoài."
Cơ Khiết đã rời đi rồi, không gian phút chốc liền chìm vào một khoảng tĩnh lặng đáng sợ. Mặc Hiểu Lam khẽ mỉm cười, nói: "Lam huynh."
"Câm miệng!"
Lam Thần Quân tức khắc phất tay tạo một kết giới xung quanh hai
người, đề phòng sẽ có kẻ rình mò nghe lén. Mặc Hiểu Lam nhìn thấy hắn
như vậy, lại không khỏi nói thầm: "Lam huynh ngươi vẫn hệt lúc trước,
thật cẩn trọng."
Dường như đã cảm thấy ổn thỏa mọi việc, Lam Thần Quân liền bước tới,
hàn quang từ Biệt Sinh kiếm ánh lên trong bóng tối. Trong phút chốc, Mặc Hiểu Lam chợt cảm nhận được sát khí sắc lạnh đang nằm ngay trước yết
hầu. Hắn thở dài nói: "Thì ra huynh vẫn luôn căm hận ta."
"Ta biết nếu Vong Đạo còn lưu lại, chắc chắn sẽ có ngày ngươi trở về."
"Lam huynh, thật xin lỗi."
Lam Thần Quân càng siết chặt chuôi kiếm trong tay, đuôi mày nhíu chặt : "Xin lỗi? Ngươi nên xin lỗi phải là mẫu tử Hiểu Huyên mới đúng."
"Ta biết, là ta sai.... Huynh có muốn giết thì cứ việc, ta chấp nhận."
Mặc Hiểu Lam nhắm mắt lại, hoàn toàn nguyện ý sẽ chết dưới tay Lam
Thần Quân. Nhưng hồi lâu vẫn không thấy chút động tĩnh, chỉ có sát khí
kia dường như đã dần tiêu tan đi. Hắn ngạc nhiên nhìn Lam Thần Quân đã
thu kiếm lại, liền nói: "Huynh vì sao lại không giết ta?"
Vẫn giữ bộ dạng không đổi sắc đó, Lam Thần Quân trái lại không đáp
lời hắn. Mặc Hiểu Lam cúi đầu thở dài, nói: "Hai tiểu tử đó, thời gian
qua đã trưởng thành rất tốt phải không?"
"Ngươi còn có thể nói được câu này? Năm xưa không phải chỉ chút nữa, ngươi đã đưa chúng đi cùng với Hiểu Huyên rồi sao?"
Trong bất giác, Lam Thần Quân chợt tăng độ cong khóe môi, thật hiếm hoi mà nở một nụ cười gượng gạo chua chát.
"Trưởng thành tốt? Chẳng phải đều là do phúc phần mà ngươi ban cho sao?"
Mặc Hiểu Lam liền cảm thấy yết hầu nghẹn đắng không nói được lời nào. Lam Thần Quân nói quả thật vô cùng đúng, hắn chính là tội ác chất đầy,
cho dù có xin lỗi vạn lần vẫn sẽ chỉ mãi như vậy, vĩnh viễn không thể
nào thay đổi, người đã chết cũng không thể sống lại. Hắn tất nhiên hiểu
được Lam Thần Quân mất mát đau thương đến dường nào, chỉ là, dù ra sao
cũng vô pháp bù đắp lại.
"Bỏ đi, ta đến đây không phải để tranh luận với ngươi."
Lam Thần Quân hừ lạnh một tiếng, liền bước tới cạnh Sở Tình, trên tay giữ một viên đan dược, nhẹ nhàng đặt vào miệng nàng. Hắn vừa vận linh
lực truyền cho Sở Tình vừa không buồn liếc mắt Mặc Hiểu Lam mà nói:
"Đừng thắc mắc nhiều, là do Vong Đạo nhờ ta."
Nghe đến đây, Mặc Hiểu Lam liền không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Nếu Lam
Thần Quân nói là chủ ý của hắn muốn cứu Sở Tình, vẫn còn có thể miễn
cưỡng chấp nhận được, dù sao trước kia giao hảo giữa hai người này cũng
không đến nỗi nào. Nhưng đằng này lại là Vong Đạo, một tên bí ẩn khó
lường, người đứng đầu trong Ngũ Tà Họa Thế, quả thật là quá khó tin. Chỉ là, bất quá đã là Vong Đạo muốn giúp, đều chắc chắn sẽ làm được.
"Lam huynh, ngươi nói là Vong Đạo sao? Vậy hắn thế nào lại không đến?"
"Y có việc cần giải quyết."
"Việc gì chứ?"
"Ngươi nghĩ y sẽ nói cho ta biết sao?"
Lam Thần Quân thoáng bực dọc, càng cau mày nhìn Mặc Hiểu Lam, nói:
"Ngươi từ lúc nào lại nhiều lời như vậy? Hơn nữa, ta chỉ giúp Vong Đạo,
không phải giúp ngươi. Cho nên cũng đừng nghĩ đến chuyện ta sẽ tha thứ."
Chợt trông thấy hắn vừa quay lưng bước đi, Mặc Hiểu Lam đã vội nói: "Lam huynh, vậy Sở Tình khi nào sẽ tỉnh?"
"Không biết. Ngươi muốn biết thì đi hỏi y, đừng tìm ta."
Lam Thần Quân không vẫn không dừng bước mà nói. Bộ dạng này chính là
chỉ cần Mặc Hiểu Lam nói thêm một lời nào nữa, tức thì liền sẽ có núi
lửa bùng nổ.
"Ta có chuyện cần hỏi huynh, xem như nể mặt Vong Đạo, huynh nghe ta được không?"
Trong phút chốc, một đạo hàn khí lướt qua, dừng lại ngay trước mắt
Mặc Hiểu Lam. Biệt Sinh kiếm lạnh lẽo đối mặt hắn, tựa hồ như Lam Thần
Quân chỉ cần dùng chút lực, liền có thể dễ dàng đoạt mạng Mặc Hiểu Lam.
"Ta có thể hoàn toàn không cần nể mặt y mà giết ngươi."
Lúc này Mặc Hiểu Lam bất giác chợt nhớ ra, hắn hiện tại chỉ là một
tiểu tử pháp lực yếu ớt, so với trước kia còn chẳng bằng một phần vạn.
Quả thật nếu Lam Thần Quân muốn giết Mặc Hiểu Lam, thực sẽ không tốn phí chút linh lực mà tiễn hắn đi lần nữa.
Mặc Hiểu Lam ngược lại vẫn không biến sắc, nói: "Vì sao Sở Tình mất đi đôi mắt, ta nghĩ huynh ít nhiều sẽ biết."