Khoảng không trước mắt một mảng sấm chớp giăng đầy, tựa như đang cố cản trở
bước đi của hai thiếu niên. Hay chăng đây là một điềm báo không mấy an
lành, bởi đoạn đường của họ đã định sẵn không rõ sinh tử, chính là tai
kiếp phải trải.
Sở Nhạc Hiên nhìn cảnh vật phía trước, khẽ mỉm cười nhưng trong lòng
lại là bất an cuồn cuộn như sóng triều, hắn nhìn người đang ngự kiếm bên cạnh mà nói: "Ca ca, chúng ta cứ đi như vậy, đúng là khiến phụ thân tức đến không nói nên lời mà. Đến lúc trở về, chắc chắn lại sẽ bị phạt chép Đạo Đức Kinh a. Ầy, dù sao lần này cũng là ca ca dẫn đầu bỏ trốn, có
phải phạt huynh nhất định cũng sẽ chép thay đệ mà, phải không?"
Mặc Hiểu Lam khẽ cười, nói: "Đến khi trở về, chúng ta đều phải thành
thật nhận lỗi với sư phụ. Còn chép phạt, đệ cũng cần rèn luyện một chút
đi."
"Ca ca a, huynh cũng thật nhẫn tâm quá rồi."
Chợt ngừng lại một lúc, tựa như nhớ ra điều gì, Sở Nhạc Hiên liền
nói: "À, phải rồi ca ca, sao tỷ tỷ lại không cản chúng ta đi vậy chứ?"
Với tính cách của Sở Tình, theo lẽ thường sẽ đánh cho hai tên tiểu tử này một trận ra trò, sau đó đem tới tận nơi cho Sở Hy ban phạt. Nhưng
ngày họ ra đi, Mặc Hiểu Lam cũng chỉ nói với nàng một câu: "Sư phụ phiền ngươi chiếu cố, đa tạ đã không cản ta."
Sở Tình chỉ trầm mặc đứng trên đỉnh núi, nhìn theo hai thân ảnh xa
dần, một lời cũng không nói. Vĩnh viễn như thế, lạnh lẽo tột cùng.
Mặc Hiểu Lam khẽ thở dài, xem như là số mệnh đi. Sở Nhạc Hiên nhìn
thấy thiếu niên bên cạnh chỉ trầm mặc như vậy, cư nhiên lại nổi hứng
muốn trêu chọc một chút. Hắn mỉm cười tà mị mà nói: "Huynh a, yên lặng
như vậy, đang nhớ đến tỷ tỷ sao?"
"Đệ bớt nói nhảm đi."
Vẫn không có ý định buông tha Mặc Hiểu Lam, Sở Nhạc Hiên liền đảo mắt một vòng, cười nói: "Ây, đệ biết rồi, ca ca không nhớ tỷ tỷ. Huynh đang bận tương tư cô nương khác a."
Mặc Hiểu Lam sắc mặt không chút biến chuyển, dường như đã quá quen
với việc nghe tiểu tử đó nói xằng nói bậy, chỉ khẽ rút ra vài kim châm,
lườm hắn mà nói: "Đệ muốn không?"
Sở Nhạc Hiên thoáng tái mặt, méo miệng cười, nói: "Đệ biết rồi, không nói, không nói nữa a."
Vừa dứt lời, hắn lại tròn mắt nhìn xuống dưới tầng tầng mây mờ, ngạc
nhiên nói: "Ca ca, hình như ở đó đang có đánh nhau phải không?"
Không gian một mảng trắng xóa, một thân ảnh bạch y lẫn trong nền
tuyết, kiếm quang lướt qua, máu tươi tựa huyết hoa phủ khắp. Chỉ là
người đó từ đầu chí cuối, vẫn một thân sương giá không nhiễm chút bụi
trần. Thật đối lập hoàn toàn với khung cảnh chung quanh, vô số tẩu thi
huyết nhục hỗn độn điên cuồng vây quanh.
Nàng khẽ đưa tay kết một đạo thủ ấn, lập tức cơn tuyết vũ bất chợt
phủ khắp không gian. Từng hoa tuyết rơi xuống, tựa như tột cùng băng
giá, khiến cho tầng tầng lớp lớp tẩu thi đông lại trong sương giá. Trong chớp mắt, binh đoàn chết chóc ấy cơ hồ hoàn toàn dừng lại.
Phía xa trận chiến, Sở Nhạc Hiên đưa tay bắt lấy một hoa tuyết, vô
cùng ngạc nhiên nói: "Kỳ lạ, sao ở đây lại có tuyết rơi vậy chứ?"
Mặc Hiểu Lam không để tâm hắn, chỉ tập trung quan sát cuộc chiến, một lúc sau lại xoa cằm mà nói: "Tiểu Hiên, đệ nhìn xem, đó là cái thứ gì
vậy? Trước giờ ta thật chưa từng thấy tà túy gì kỳ dị như thế."
"Nhìn thật giống người, nhưng mà cũng không phải người. Ca ca, liệu có phải quỷ không?"
Khẽ lắc đầu, Mặc Hiểu Lam ngẫm nghĩ một lúc, lại nói: "Không có quỷ
khí, nhưng mà hình như giống đệ nói, là người. Không đúng, có chút
giống... tử thi."
Mặc Hiểu Lam còn đang trầm tư suy nghĩ, Sở Nhạc Hiên đã hoảng hốt
giật vạt áo hắn, chỉ tay về một hướng mà nói: "Ca ca a, huynh xem kìa,
sao lại càng có nhiều đến như vậy? Cô nương đó rốt cuộc có đánh lại
không a."
Thoáng trong nền tuyết trắng phía xa, vô số tẩu thi đẫm máu bước đi
đờ đẫn hướng nữ tử bạch y kia mà tiến tới. Nàng vừa tung một đạo kiếm,
toàn bộ tẩu thi trước mắt liền ngã rạp, máu tươi thấm đẫm mặt tuyết
trắng. Khẽ ngước nhìn về phía trước, sắc mặt nàng phút chốc dường như
tái nhợt đi thêm một bậc. Đây thật là vượt ngoài khả năng a!
Bỗng một tiếng đàn trầm lắng phá không gian mà tấu lên. Trong chớp
mắt, lớp lớp tẩu thi như bị vạn kiếm xuyên thân, chao đảo mà ngã xuống.
Nhưng cũng chỉ nhanh chóng, từng tên lại lần nữa đứng dậy loạng chạng
bước tiếp, dẫu cho tứ chi đứt lìa, chúng vẫn có thể như lẽ thường mà kéo lê thân thể tiến tới.
Mặc Hiểu Lam chầm chậm chạm vào dây đàn, tấu lên một cầm khúc. Linh
lực chung quanh bùng nổ, theo tiếng đàn mà lao khắp. Chỉ là bọn tẩu thi
đó vẫn như vạn lần, không thể diệt chết được. Tình thế này đúng thật là
dọa người mà!
Lúc này, nữ tử bạch y kia chợt nói: "Tấn công vào đầu chúng."
Cầm khúc một lần nữa tấu lên, từng tầng sóng âm tựa như thiên đao vạn kiếm mà lao tới. Trong phút chốc, vô vàn tẩu thi liền bị trảm thủ tạo
thành một trời huyết vũ đẫm nền tuyết trắng.
Thi khí trong không gian thoáng tiêu tán, một tia nắng nhàn nhạt
xuyên mây mà chiếu rọi. Dường như trong nháy mắt, khung cảnh sương giá
này lại nhạt nhòa từ từ biến mất, tựa chưa từng tồn tại.
Mặc Hiểu Lam thở phào một hơi, tay khẽ rời dây đàn, vừa ngẩng mặt lên đã thấy Sở Nhạc Hiên không còn ở bên cạnh. Hắn nhìn về hai thân ảnh
phía trước, lắc đầu nói thầm: "Tiểu tử này lại đi gây chuyện a."
Sở Nhạc Hiên lấy kiếm gạt gạt một tên tẩu thi dưới chân, ánh mắt tràn tiếu ý ôn hòa, nhìn nữ tử trước mắt mà mỉm cười nói: "Cô nương, không
biết đây là loại tà túy gì vậy?"
Nữ tử bạch y nhìn hắn có chút khó hiểu, khẽ cười nói: "Chẳng lẽ công
tử không biết tẩu thi sao? Đây là đại dịch bùng phát ở phía Đông, nhưng
hình như đều đã được truyền tin khắp Tu Chân Giới."
"Tẩu thi a? À, ta từ nhỏ đã ở trên núi ẩn cư tu đạo, thật không biết còn có loại dịch này."
"Công tử nên cẩn thận một chút, tẩu thi có độc, đừng tùy tiện động vào chúng."
Sở Nhạc Hiên nghiêng đầu nhìn tên tẩu thi dưới chân, nói: "Độc này sẽ lây lan thành dịch phải không?"
"Phải, tẩu thi khát máu điên cuồng, luôn hướng theo sinh khí và máu
tươi mà tấn công. Chỉ cần người bị chúng làm thương tổn, sẽ nhanh chóng
biến thành bộ dạng như vậy, trở thành tẩu thi đích thực, tiếp tục tìm
người sống cắn xé. Đại dịch vì vậy cũng từ đó mà lan tràn, khó lòng diệt sạch."
"Vậy sao, nguy hiểm thật a. Phải rồi, chúng ta nói chuyện đã lâu, cô nương vẫn chưa biết tên của ta nha."
Nữ tử bạch y khẽ mỉm cười nói: "Vậy công tử nói thử xem."
"Ta tên Sở Nhạc Hiên, nhưng mà gọi ta là Tiểu Hiên cũng được."
Nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mắt vẫn chỉ nhàn nhạt nhìn hắn mà mỉm cười, Sở Nhạc Hiên liền nói: "Tên của ta đã hỏi rồi, cô nương cũng nên cho ta biết phương danh phải không?"
Nói cho đến cùng, Sở Nhạc Hiên cố tình hỏi đủ chuyện, vốn cũng chỉ
muốn biết tên của cô nương nhà người ta mà thôi. Nữ tử ấy dường như cố
tình hướng mắt về Mặc Hiểu Lam mà nói: "Ta tên Cơ Khiết."
Nàng khẽ mỉm cười, lại quay lưng cất bước, tựa như trận sương tuyết
ấy, vội đến cũng thật vội đi. Mặc Hiểu Lam nhìn theo thân ảnh bạch y
khuất xa, từ cõi lòng lại có chút xao động kỳ lạ.
Ngẩng nhìn từng tia nắng nhàn nhạt trên nền trời, Mặc Hiểu Lam khẽ hé mở lòng bàn tay, khóe môi bất giác cong lên. Sương giá đã tan rồi,
nhưng một đóa hoa tuyết vẫn còn lưu luyến đọng lại.....
"Là sương tuyết trong lòng ta...."
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com