Mặc Hiểu Lam nặng nề hé mi, cảnh vật phía trước mờ ảo trong màng nước mắt. Hắn vừa định lấy tay dụi mắt, một cơn đau đớn nơi lồng ngực lan
tràn ra toàn thân đã đánh gục hắn không còn chút khí lực. Nỗi đau thể
xác khiến Mặc Hiểu Lam từ từ định thần hồi phục ý thức.
Hắn nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Căn phòng đơn sơ lại mang vẻ lạnh lẽo lạ thường. Bên góc phòng đặt một cầm trác, phía
trên đặt một thất huyền cầm. Một góc khác là án thư, xếp gọn gàng vài
quyển sách cùng bút nghiêng và một chiếc gương đồng nhỏ. Cạnh đó là
chiếc giá nhỏ gác một thanh bội kiếm. Sát vách là chiếc giường mà Mặc
Hiểu Lam đang nằm. Cả một căn phòng chỉ vỏn vẹn vài thứ, làm người ta có cảm giác vô cùng lạnh lẽo trống trải.
Mặc Hiểu Lam gắng gượng chống tay ngồi dậy, một tay ôm lồng ngực đau
nhói, thầm nghĩ: "Ta chưa chết? Không lẽ nào? Vực Tiêu Hồn không phải là nơi đến rồi sẽ có đường sống trở về!"
Vực Tiêu Hồn từ xưa đến nay là nơi cực âm cực tà nhất trong thiên hạ, nơi đó sát khí lẫn oán khí đều vô cùng sâu nặng. Nếu rơi xuống Vực Tiêu Hồn, trong thiên hạ dù ai cũng không thoát nổi, đều sẽ hồn phi phách
tán, vĩnh viễn không được siêu sinh. Trước giờ, chưa từng có ngoại lệ.
Vậy mà Mặc Hiểu Lam lại không chết? Không lẽ nào như vậy? Hắn không
đến mức thành yêu nghiệt vậy chứ? Chẳng lẽ khi Mặc Hiểu Lam rơi xuống đã có người cứu hắn?
"Không thể nào, trong Tu Chân Giới này, người có thù với ta không ít. Có ai lại từ bi đến mức đi cứu một tên ma đầu như ta chứ?"
Mặc Hiểu Lam lắc đầu khó hiểu, chợt khựng người, nhận ra giọng nói
của mình có chút bất thường. Âm thanh trầm ổn lại pha chút non nớt của
thiếu niên. Không phải vậy chứ? Mặc Hiểu Lam cứng miệng, không hiểu nổi
chuyện gì. Chẳng lẽ hắn vừa thoát chết lại bị hỏng giọng rồi? Mà hình
như lại không giống như vậy. Dường như chỉ có một khả năng....
Thân thể này không thuộc về hắn?
Mặc Hiểu Lam liền quên hết đau đớn nhanh chóng phi thân đến bên án
thư, cầm chiếc gương đồng soi lên. Vẻ mặt hắn cơ hồ không còn chút huyết sắc, không tin vào mắt mình, suýt nữa đánh rơi cả chiếc gương.
Trong gương, soi rõ hình bóng một thiếu niên chừng 12, 13 tuổi. Thiếu niên này dung mạo tuấn mỹ văn nhã, tựa như tinh điêu ngọc mài. Đôi mắt
một màu lục nhàn nhạt trong trẻo, trông qua lại có vẻ vô cùng đơn thuần. Gương mặt này phải nói là một tiểu mỹ nam xuất chúng. Chỉ có điều, đó
không phải là gương mặt của Mặc Hiểu Lam!
Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?
Mặc Hiểu Lam còn không hiểu nổi chuyện gì, cố nhìn kỹ vài lần, vẫn là như thế. Hắn bèn đặt chiếc gương xuống, bàn tay ôm chặt trán, đôi mày
thanh tú nhíu chặt, quyết định ngồi tĩnh tọa suy nghĩ. Một lúc sau, rốt
cuộc cũng thông suốt vài chuyện...
Chuyện thứ nhất, chính là Mặc Hiểu Lam đích thực đã chết! Chết thật sự, không giả được!
Mà hiện tại hắn đã trùng sinh vào thân thể một tên tiểu tử. Có thể là lúc hắn chết dưới Vực Tiêu Hồn, linh hồn lại vì cơ duyên nào đó mà
thoát được, lưu lạc thế nào lại nhập vào tiểu tử này, chỉ là Mặc Hiểu
Lam căn bản lại không hề nhớ được chút gì? Chuyện này rốt cuộc cũng
chẳng biết là họa hay là phúc?
Chuyện thứ hai, Mặc Hiểu Lam cũng không thể hiểu rõ hết, chỉ là khi
kiểm tra thân thể tiểu tử này lại phát hiện hắn trước đó đã bị trọng
thương mà chết. Mà thương thế này lại không phải tầm thường, là bị đánh
nứt kim đan, kinh mạch đều suýt nữa đứt hết. Có điều lại vô cùng đáng
ngờ, nội thương dù nghiêm trọng như vậy, kẻ đã thương hắn dường như lại
có ý nương tay. Kẻ đó muốn giết tiểu tử này như vậy, sao lại đánh chỗ
nào cũng chừa cho cơ hội phục hồi? Vốn biết hắn sẽ phải chết, sao lại
phải làm đến rườm rà như vậy? Chắc chắn có điều ẩn khuất!
Nhưng dù sao tiểu tử này cũng đã được trị thương, nội thương cũng đã
ổn định. Mặc Hiểu Lam cũng không khỏi hài lòng y thuật của vị y sư chữa
trị cho hắn, rõ ràng là một y sư rất giỏi. Thương thế này có lẽ trải qua chưa lâu, mà lại được chữa trị tốt cả nội thương lẫn ngoại thương như
vậy, xem ra vị y sư đó cũng chẳng thua kém hắn là bao.
Nghĩ đến đây, Mặc Hiểu Lam không khỏi chột dạ, liền thở dài một hơi, xoa xoa trán không ngừng.
Tự nói sẽ dùng y thuật của mình đi cứu người, rốt cuộc thì sao? Kết
cuộc như thế nào, hắn không dám nhớ tới nữa, cũng chỉ thêm phiền não mà
thôi.
"Thiên Mệnh, tỉnh rồi sao?"
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ sau lưng hắn. Giọng nói này không chỉ vô cùng nhẹ nhàng mà còn rất lạnh lẽo, nhưng ngữ khí lại như không
một chút cảm xúc, hoàn toàn vô tình. Mặc Hiểu Lam thoáng giật thót, tim
như muốn nhảy ra ngoài. Giọng nói này sao lại nghe quen tai vậy chứ?
"Giọng nói này.... Giọng nói này.... Không phải chứ? Lẽ nào... là ...."
Mặc Hiểu Lam liền nghĩ tới một người, mà người này lúc trước hắn lại
vô cùng sợ. Dù biết không thể không có khả năng đó, vẫn cố trấn tĩnh,
hít một hơi thật sâu, lòng thầm khấn trời sẽ không phải là nàng, hắn từ
từ quay đầu.
Một nữ đạo sĩ áo xanh không chút động tĩnh mà bước tới, thanh sáo
ngọc treo bên hông phất phơ chùm tua rua xanh trong gió, cơ hồ mang tiên khí phảng phất. Nữ đạo sĩ này nửa khuôn mặt dưới xinh đẹp tuyệt thế.
Nửa khuôn mặt trên lại quấn một băng vải trắng rộng chừng ba ngón tay
che đi đôi mắt nàng. Nơi vốn dĩ là đôi mắt, có đôi chút lõm xuống, hình
như không có tròng mắt. Dù vậy, nữ tử ấy từ đầu chí cuối vẫn là một thân hàn khí bao phủ, thần sắc lạnh băng, vô tình lãnh đạm, tựa như vạn vật
xung quanh dù có biến động gì cũng không làm nàng để tâm nổi.
Mặc Hiểu Lam ngây ngốc nhìn nàng, sắc mặt không phải là sợ sệt hay
bất ngờ mà là hoang mang lẫn lo lắng, hắn thầm nghĩ: "Sở Tình? Mắt của
Sở Tình sao lại....? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mặc Hiểu Lam lúc này chính là tột cùng hoang mang, hắn chỉ là vừa ngủ một giấc, vừa tỉnh dậy Sở Tình lại thành ra thế này. Lẽ nào sau khi hắn chết đi đã xảy ra đại họa diệt thế hay chuyện gì tương tự như vậy? Pháp lực của Sở Tình tuyệt không thể xem thường được, cả Mặc Hiểu Lam cũng
nhiều lần bị nàng đánh tơi tả. Trong trận chiến diệt Tứ tà họa thế, Sở
Tình tuy ít ra chiến trường, nhưng nếu đã ra tay thì chỉ có thể nói là
chiến công lẫy lừng, người có thể làm tổn thương nàng xem ra đếm trên
đầu ngón tay cũng khó. Vậy mà kẻ nào lại khiến mắt Sở Tình thành ra như
vậy?
Rốt cuộc là chuyện gì? Rốt cuộc mọi chuyện đối với hắn là mộng hay là thật đây?
Mặc Hiểu Lam theo phản xạ định bước đến dìu Sở Tình, nhưng nhìn nàng
bước đến hoàn toàn ung dung bình thản, có lẽ đã quen với mọi thứ ở nơi
này, hắn đành từ bỏ ý định, sắc mặt tối tăm mịt mù.
Sở Tình nói: "Thương thế chưa khỏi, ngươi lại đi lung tung?"
Mặc Hiểu Lam chợt định thần lại, mới nghĩ đến một vấn đề không được
đúng lắm. Tiểu tử này đối với Sở Tình là có quan hệ gì chứ? Nàng nói
chuyện với hắn rất gần gũi, ngữ khí tựa vô tâm nhưng thật ra rất thoải
mái, từ trước đến giờ, chỉ có phụ thân nàng mới có thể như vậy, cho dù
là vị sư huynh Mặc Hiểu Lam, cũng đừng mong tảng băng như nàng đặt vào
tầm mắt. Mặc Hiểu Lam khẽ gãi cằm, thầm nói: "Thân phận của tên tiểu tử
này cũng không tầm thường a. Nhưng mà, giờ phải biết nói gì đây?"
Mặc Hiểu Lam xoa trán, thầm than trời không biết vì sao mình lại phải dây vào mớ rắc rối này, chết luôn rồi không phải tốt hơn sao? Mà hiện
tại hắn nhất định không thể để Sở Tình biết được thân phận thật sự của
mình, nếu không... thật sự sẽ rất thảm....
Loại người nhìn vẻ ngoài lạnh lùng bên trong cứng rắn như nàng, đối
với kẻ sát hại phụ thân mình, sẽ xử lý hắn ra sao đây? Nghĩ đến Sở Tình
sẽ dùng Trần Kiến kiếm chém hắn thành vài khúc giống như chém một tên
độc thi, Mặc Hiểu Lam không khỏi rùng mình lạnh sống lưng. Hắn cũng thật sự không biết ngày sau phải đối mặt với nàng thế nào đây?
Chợt Sở Tình bước tới bên cạnh Mặc Hiểu Lam, hắn từ nãy đến giờ vẫn
là đang không tỉnh táo nổi, lại bất giác theo bản năng lùi về phía sau,
kéo dài khoảng cách giữa hắn với nàng. Sở Tình hơi khựng lại, gương mặt
vẫn không một chút biến động, chỉ nói: "Thiên Mệnh, ngươi sao vậy? Vết
thương còn đau sao?"
Mặc Hiểu Lam trong lòng "À" một tiếng, nghĩ thầm: "Thì ra tiểu tử này tên là Thiên Mệnh, cũng được đó chứ."
Liền khẽ cười nói: "Có... Có chút đau...."
Sở Tình ngồi xuống cạnh Mặc Hiểu Lam, khẽ nắm lấy cổ tay hắn ngửa ra, đặt hai ngón tay của nàng lên. Trầm mặc một lúc, nàng nói: "Không còn
đáng ngại."
Mặc Hiểu Lam dở khóc dở cười, hắn tất nhiên đã sớm tự kiểm tra cả
rồi, chỉ là không ngờ rằng vị y sư mà hắn khen ngợi vậy mà lại là Sở
Tình. Chính hắn cũng không ngờ mình thật sự "may mắn" đến vậy, không
muốn gì thì liền được đó. Thật đúng là muốn tránh liền không tránh khỏi
mà!
Sở Tình nói: "Vi sư chỉ đi một lúc, không ngờ ngươi lại bị kẻ ám hại."
Giọng nói nàng tuy vẫn bình thản, nhưng lại tựa như phảng phất chút lo lắng khó nói.
Mặc Hiểu Lam thì hoàn toàn đơ người, thầm tự hỏi mình có nghe nhầm
không? Sở Tình vậy mà lại có đệ tử? Mà đệ tử đâu phải ngày một ngày hai
muốn có là có. Chẳng biết rốt cuộc hắn đã chết bao lâu rồi nữa. Thật sự
muốn bỏ hết mọi chuyện mà đi hỏi Sở Tình cho rồi, tự hắn nghĩ mãi kết
cục chỉ thành một mớ rối tung rối mù mà thôi.
Mặc Hiểu Lam xoa xoa trán mình, cố định thần, lát sau liền cười nói:
"Sở.... Sư.... Sư tôn, kẻ ám hại Thiên Mệnh là ai, người có biết không,
vấn đề này ta thật sự không nhớ."
Sở Tình nói: "Ngươi cũng không nhớ?"
Liền đứng dậy bước đi ra cửa, nàng nói: "Không nhớ thì đừng cố nhớ.
Nghỉ ngơi đi. Ngày mai tiếp tục luyện công, không được chậm trễ."
Mặc Hiểu Lam nghe 2 câu đầu thì gật gù khẽ cười, thầm nghĩ Sở Tình
quả là vị sư phụ tốt, đối với đệ tử lại tốt hơn sư huynh đệ nhiều, nghe
đến câu cuối cùng thật sự không còn cười nổi, nói thầm: "Không ngờ Sở
Tình đối xử với Thiên Mệnh như vậy, thương thế nặng nề, cử động còn khó, mà vừa mới tỉnh lại đã bắt đi luyện công rồi. Chậc, chậc, tên tiểu tử
này chắc cũng không tầm thường a, nếu là ta, sớm đã trốn đi rồi."