Đột nhiên hắc y tăng cất lên tiếng khanh khách rung động, hét lớn một tiếng, một chưởng đánh tới.
Phịch một tiếng, lão giả béo trúng nguyên chưởng kình, chấn lỏng huyệt đạo: “A!” kêu to một tiếng.
Một tiếng này cực kỳ thê lương, truyền đi xa xa!
Lão giả béo kia tuy cũng là võ lâm cao thủ nhất lưu, nhưng đã bị lão
giả gầy điểm huyệt đạo, lại ăn thêm một chưởng với công lực chấn cổ kim
của hắc y tăng, sớm đã toi mạng.
Lão giả gầy thấy cách hắc y tăng đánh chết lão giả béo thì giật mình, rút lui, co chân chạy ra hướng cửa miếu.
Hắc y tăng bất ngờ quay người lại, vù vù hai tiếng, song chưởng và cả cái còng tay quét tới, phịch một tiếng, thân hình lão giả gầy bị đánh
bay ra bảy tám trượng ngoài miếu.
Chưởng của kaix đánh vào lão giả gầy, tất nhiên là gân róc xương đoạn, cho dù có mười mạng cũng không sống nổi.
Hoàng Cổ Lăng giật mình, chưởng lực của hắc y tăng đúng là trên đời
hiếm thấy. Hắn thấy hắc y tăng giết hai người xong thì đột nhiên
xoay người lại.
Lách cách, rắc rắc ….
Hai tiếng kêu lên, xích tay và xích chân trên tay hắc y tăng đồng thời văng tung tóe.
Hắc y tăng giết chết hai người, lại bứt đứt dây xích chỉ trong nháy mắt, lão tăng lông mi trắng muốn cứu cũng đã không kịp.
Lúc này trong hai mắt hắc y tăng loé lên hung quang, trừng mắt nhìn chỗ Hoàng Cổ Lăng ẩn nấp, hai mắt như muốn phun ra lửa
Trong lòng Hoàng Cổ Lăng giật mình, vận chân khí tới cực hạn, chậm rãi bước ra.
Hắn biết khi hắc y tăng phát chưởng tập kích, tốt nhất là hiện thân
ra sau lưng vị tăng lông mi trắng, khiến lão ta vào thời điểm bất đắc dĩ phải dùng toàn lực đỡ lấy chưởng lực kia.
Vị tăng lông mi trắng nói khẽ: "Oan nghiệt! Oan nghiệt! Ngươi không dừng tay còn đợi đến khi nào. . ."
Thở ra một tiếng, hắc y tăng đột nhiên đánh một chưởng về hướng Hoàng Cổ Lăng. Hoàng Cổ Lăng đã sớm chuẩn bị, khi hắc y tăng vừa xuất chưởng
phong, hắn đã vọt đến sau lưng vị tăng lông mi trắng.
Bùm…. Đoàng…. Chát…. Chát…. Một hồi loạn chưởng!
Vách tường của cái miếu nát đã bị đánh đến đổ sụp xuống, bụi bặm bay đầy trời.
Hoàng Cổ Lăng không dám lơ đãng, thân hình nhoáng một cái, ẩn trong đám bụi bặm đang lan tràn, nhanh chóng chạy ra ngoài miếu.
Nào biết ánh mắt hắc y tăng rất lợi hại, thấy Hoàng Cổ Lăng lướt đi,
lão hất một tay ngược lại, đánh một chưởng vào sau lưng Hoàng Cổ Lăng.
Hoàng Cổ Lăng đột nhiên cảm giác sau lưng có một cỗ tiềm lực ám kình
đang mãnh liệt cuốn tới, thân hình hắn liền đảo xuống đất, song chưởng
cấp tốc tung ra.
Tiếp theo, hắn lại nhảy ra phía sau hơn hai trượng.
Ầm một tiếng vang lớn, hai cỗ kình khí đụng vào nhau, Hoàng Cổ Lăng
cảm giác thân thể chấn động mãnh liệt, lại lui về phía sau ba bốn bước.
Hắn cả kinh, đúng là không phải chuyện đùa.
Đột nhiên có bóng người lóe lên, vị tăng lông mi trắng đã ngăn cản ở
trước mặt hắn, lưng quay về phía Hoàng Cổ Lăng, lúc này hắc y tăng cũng
đã đuổi tới.
Giờ phút này, mưa to đã ngừng, ba người nhất thời mang lại bầu không khí trầm mặc khẩn trương sau cơn mưa.
Hoàng Cổ Lăng thầm nghĩ bên trong đầm lầy đều là anh hùng hào kiệt,
cũng không biết hắc y tăng là ai mà có võ công cao cường như thế, hầu
như còn mạnh hơn lão nhân tàn phế ngoài kia.
Nhưng nghe hơi thở hắc y tăng lại dần dần gấp rút lên, lão lớn tiếng
nói: "Sư phụ, ta từ nhỏ là một ác nhân, trời cao không để cho ta ăn năn, ta muốn giết người, ta không làm hòa thượng nữa! Người đứng đây sẽ
khiến ta giết cả người.”
Vị tăng lông mi trắng nói: “Tội lỗi! Tội lỗi! Ta niệm đoạn kinh Phật cho ngươi nghe."
Hắc y tăng cất giọng thô thiển: "Nghe kinh Phật cái gì? Ngươi lừa ta hai mươi mấy năm, ta không bao giờ nghe nữa."
Vị tăng lông mi trắng khoanh chân ngồi trên mặt đất, miệngniệm Phật
hiệu, sắc mặt rất trang nghiêm, nói: " Người mê muội cả đời cũng còn
biết quay đầu trở lại, chẳng lẽ ngươi thật muốn trầm luân vào cảnh vạn
kiếp bất phục sao?"
Gương mặt hắc y tăng lúc xanh, lúc đỏ, trong lòng đã cực hỗn loạn, trong nội tâm lão đang mâu thuẫn thiện, ác.
Cứ đứng bất động như thế một lát, hắc y tăng đột nhiên thở ra một tiếng, xuất chưởng đánh về phía vị tăng mi trắng.
Vị tăng mi trắng chắp tay trước ngực, đứng dậy, thân thể lay nhẹ, tránh một chưởng này.
Hắc y tăng cả giận nói: "Tốt, ngươi nhất định phải đánh một trận với
ta.” Tay trái lão lại đánh thêm một chưởng, vị tăng mi trắng liền đưa
tay đỡ nhưng không tấn công.
Hắc y tăng mắng: "Ngươi giả mù sa mưa làm gì? Xuống tay mà đánh đi,
sao lại không đánh? "Phật Thánh" Lãnh Cô Nhất Đăng có gì đặc biệt hơn
người? Võ công của ngươi có thể hơn ta sao?”
Hoàng Cổ Lăng nghe được kinh hãi, vị tăng lông mi trắng quả nhiên là
một trong võ lâm thất thánh, Phật Thánh – Lãnh Cô Nhất Đăng. Như vậy hắc y tăng này là ai? Nhìn chưởng lực của lão hùng hậu, dường như Lãnh Cô
Nhất Đắng cũng không đánh thắng lão được.
"Phật Thánh" Lãnh Cô Nhất Đăng nói: "Ngươi biết rõ võ công ta không
bằng ngươi, ngươi vì sao nhất định phải dùng vũ lực để lấy tính mạng của ta?"
Hắc y tăng quát lớn: "Ngươi, Lãnh Cô Nhất Đăng võ công cao siêu,
thiên hạ ai không biết? Ngươi đánh trả đi, ngươi không hoàn thủ thì mất
mạng oan uổng cũng đừng trách ta.”
Nói xong, hắc y tăng đánh tiếp sáu, bảy chưởng. Kỳ thật võ công Lãnh
Cô Nhất Đăng năm đó hơi yếu hơn lão, mặc dù thân cận mấy chục năm, Lãnh
Cô Nhất Đăng cũng tăng tiến hơn nhưng bất quá cũng chỉ sàn sàn nhau, nếu lão ta chỉ tiếp mà không hoàn thủ thì đánh một hồi lâu nữa nếu không
mất mạng thì nhất định cũng trọng thương.
Nhưng "Phật Thánh" Lãnh Cô Nhất Đăng mang lòng hỷ xả, mang trên người đại nguyện đại dung, thà rằng va chạm chưởng lực làm bản thân thụ
thương, cũng quyết không hoàn thủ, một lòng chỉ mong hắc y tăng tỉnh
ngộ. Bởi vậy lúc này đấu tranh không phải là võ công cùng nội lực mà là
đấu tranh giữa ác niệm và thiện niệm.
Hoàng Cổ Lăng nhìn song chưởng hắc y tăng, giống như khai sơn đại
phủ, một chưởng, lại một chưởng bổ tới Phật Thánh, đã đến chưởng thứ
mười bảy.
Lãnh Cô Nhất Đăng "Oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Hắc y tăng ngẩn người, quát: "Ngươi còn không hoàn thủ sao?"
"Phật Thánh" Lãnh Cô Nhất Đăng cười nhìn lão, ôn nhu nói: "Ta hà tất
đánh trả? Ta đánh hơn ngươi thì hữu dụng gì? Ngươi đánh hơn ta có gì hữu dụng? Muốn thắng bản thân thì khó nhất là phải kiềm chế xung đột nội
tâm.”
Hắc y tăng chợt ngộ, thì thào nói: " Muốn thắng bản thân thì khó nhất là phải kiềm chế xung đột nội tâm.”
Hoàng Cổ Lăng nghe lời Lãnh Cô Nhất Đăng nói, thầm nghĩ: "Đúng là
kiềm chế sự tùy hứng của bản thân, xung đột của nội tâm, triệt tiêu ý
nghĩ làm bậy kia quả thật còn khó hơn đánh nhau với cường địch.” Phật
Thánh nói quả thật chí lí.
Lúc này, "Phật Thánh" Lãnh Cô Nhất Đăng, nhẹ nhàng thì thầm: "A Di Đà Phật!", niệm liên tục bảy, tám chục tiếng. Hai mắt hắc y tăng đã chậm
rãi thu liễm hung quang. Tiếng niệm Phật hiệu này, giống như tiếng
chuông trống sớm chiều, gõ tỉnh linh hồn hắc y tăng.
Đột nhiên hắc y tăng khóc lên một tiếng bi thống, phi đi như điện.
Phật Thánh Lãnh Cô Nhất Đăng, cũng nhanh như điện đuổi theo.
Hoàng Cổ Lăng lớn tiếng kêu lên: "Lão tiền bối, tạm dừng bước, vãn
bối có chuyện thỉnh giáo." Xa xa truyền đến tiếng Lãnh Cô Nhất Đăng,
nói: "Thí chủ, ngươi tuổi trẻ tài cao, chớ ngộ nhập lạc lối, chúng ta
sau này còn gặp lại."
Hoàng Cổ Lăng biết rõ với cước bộ bản thân không cách nào đuổi theo
bọn họ, đành ngơ ngác đứng tại chỗ, hắn nhớ tới mấy tháng này toàn gặp
gỡ những người ly kỳ quái dị.
Hoàng Cổ Lăng quay đầu nhìn thi thể của lão giả gầy trên mặt đất, hắn chậm rãi đi tới, chỉ thấy thất khiếu của lão chảy ra máu tươi, hiển
nhiên là tâm mạch bị chưởng lực hắc y tăng chấn đứt.
Nghĩ đến võ công của hắc y tăng, Hoàng Cổ Lăng không khỏi lại nổi lên ý niệm truy cầu võ công trong đầu, mấy tháng qua hắn toàn gặp được
người võ công tuyệt cao, hơn xa hắn.
Dương Hoàn, Lang Thiên Như, Tây Môn Ngọc Lan, Lý Mị Hồng, mấy người
này tuổi tác tương đương với hắn nhưng sở học võ kỹ cũng đều cao hơn
hắn, nói chi đến những người như Dã Lang Thần Thâu, Bạch Phát Lão Nhân,
còn có vị lão nhân tàn phế cụt chân kia. So với bọn họ, võ công hắn còn
kém xa.
Hắn cảm thấy con đường võ công thật sâu xa, bao la như biển, vô biên
vô tận, nếu bản thân muốn cuồng ngạo tung hoành trong chốn giang hồ,
tung hoành võ lâm thì ít ra hắn phải học được võ công của lão giả tàn
phế kia.
Có được Sát Nhân Chỉ thì hắn sẽ trao đổi được võ công với lão giả tàn phế. Nghĩ đến đó, Hoàng Cổ Lăng liền sờ vào ngực lão giả gầy đã chết
kia.
Bỗng nhiên từ phía sau có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến.
Hoàng Cổ Lăng vội vàng cầm lấy sát nhân chỉ, giấu vào trong ngực, nhanh chóng quay người lại, cả kinh bước lui ba, bốn bước.
Lúc hắn lo lục đồ thì cách hắn ba thước đã có một nho sĩ mặc áo dài
xám đang đứng, trên mặt lộ ra một tia hiền lành hòa ái mỉm cười, Hoàng
Cổ Lăng kinh hãi là do người này đến gần như vậy mà hắn mới phát hiện
ra.
Hoàng Cổ Lăng lui ba bước về sau, cẩn thận liếc nhìn, đánh giá vị nho sĩ kia. Chỉ thấy gã ước chừng bốn mươi bảy, bốn mươi tám tuổi, khuôn
mặt anh tuấn, người này vào hai mươi năm trước chắc chắn là một thiếu
niên phong nhã, đẹp động lòng người.
Hoàng Cổ Lăng ngẩn người, hắn chỉ thấy vị nho sĩ này có làn da trắng
nõn, tư thái nhẹ nhàng, không giống người bình thường, nhìn vẻ bề ngoài
cứ như là một văn sĩ yếu ớt vô hại, không ai ngờ rằng thân lại mang
tuyệt đỉnh võ công.
Vị nho sĩ áo xám, tay trái vuốt râu dài, khẽ mỉm cười nói: "Vị huynh
đài này, ngươi lấy gì từ trên người hắn vậy? Có thể nói cho ta biết
không?”
Hoàng Cổ Lăng trầm ngâm một hồi, nói: "Là một Sát nhân chỉ."
Trong lòng vị nho sĩ áo dài xám hơi chấn động, gã không ngờ Hoàng Cổ
Lăng lại thẳng thắn nói ra như vậy, kỳ thật gã nào biết được tâm ý của
Hoàng Cổ Lăng.