Nhưng Thất Thất lại không ngờ việc nàng trả lại ngân
phiếu đã bị vị đại tiểu thư kia phát hiện. Nàng không hề biết là người
mà công tử thích lại là một nữ nhân có lòng đố kị đến mức như vậy. Trong lúc đang ngủ, nàng bị người ta bắt cóc ngay trên giường, không biết đã
bị hành hạ bao lâu, nàng chỉ biết là có rất nhiều nam nhân nhưng lại
không biết những người đó là ai. Thất Thất dẫu sao cũng chỉ là một cô
nương mảnh mai, yếu ớt làm sao chống lại được những người có võ công cao cường trong chốn giang hồ?
Hiển nhiên thân thể bị cưỡng đoạt, lại bị người ta
dùng một lưỡi dao sắc bén hủy hết dung mạo. Trước khi chết, nàng nghe
được lời nói của vị đại tiểu thư kia, bảo nàng dám mơ mộng đến Vô Nhai
ca ca, đáng chết! Sau khi chết, thi thể Thất Thất bị thả chìm vào đáy
hồ. Công tử thì lại cho rằng nàng đã chuộc thân nên không còn nhắc đến
nữa, trong khi đó thi thể của nàng thì lại lạnh lẽo nằm ở đáy hồ, bị vùi sâu trong đám bùn lầy dưới đáy hồ ngày lại qua ngày, năm này qua năm
khác.
"Ta muốn... có được... tình yêu của công tử."
Trong mắt của nữ hồn tên Thất Thất không ngừng có huyết lệ rơi xuống.
"Ta muốn... nàng ta... gặp báo ứng."
Lúc bị chìm vào đáy hồ nàng vẫn còn chút hơi thở
nhưng lại bị bùn đất dưới đáy hồ tràn vào khoang miệng, nỗi đau đớn khi
phải giãy giụa trước khi chết này sao có thể diễn tả bằng lời được.
Thanh Hoan cảm thấy đau lòng trước hoàn cảnh trái
ngang của nàng ta, khẽ thở dài một tiếng, nàng đặt tay lên lưng nữ hồn
Thất Thất, nói:
"Ta..."
"Ngươi, có thể giúp ta không?"
Nữ hồn Thất Thất nhìn về phía nàng, rõ ràng giọng
điệu đứt quãng khó nghe, âm lượng cũng không lớn nhưng khi đi cùng với
dung mạo huyết nhục mơ hồ kia lại có thể khiến Thanh Hoan nghe ra được
sự khát vọng và tha thiết cầu xin trong đó.
"Tâm nguyện của nàng ta chưa được hoàn thành nên không thể bước qua cầu Nại Hà được."
Tiếng nói của tiểu cô nương vang lên trong đầu khiến Thanh Hoan vô cùng khiếp sợ.
Tiểu cô nương lại nói: "Tỷ đồng ý với nàng ta là được rồi."
Thanh Hoan là một người có tính tình kiên định, một
khi nàng đã quyết định ở lại trên cầu thì sẽ không thay đổi. Nàng dịu
dàng nói với nữ hồn Thất Thất: "Ta sẽ giúp ngươi."
Vừa dứt lời còn chưa kịp nở nụ cười, trước mặt liền
tối sầm lại. Chỉ trong chớp mắt nàng liền từ một nơi tối tăm là cầu Nại
Hà bị chuyển đến một căn phòng hoa lệ. Trước mặt có một phụ nhân trang
điểm lộng lẫy đang vẫy khăn tay hướng về phía nàng chỉ trỏ, Thanh Hoan
cẩn thận lắng nghe mới biết là bà ta đang nói đến giá trị của nàng. Nàng nghiêng đầu nhìn vào chiếc gương trong phòng, mặc dù là gương đồng mờ
nhạt nhưng vẫn có thể nhìn thấy được hình dáng của một tiểu cô nương
khoảng bảy tám tuổi.
Phải một lúc lâu sau Thanh Hoan mới nhận ra mình đang ở nơi nào. Tiếng nói của tiểu cô nương lại lần nữa vang lên trong đầu
nàng:
"Tỷ, tỷ phải nhớ rõ là phải hoàn thành tâm nguyện của nữ hồn kia, chỉ cần không làm việc thương thiên hại lý, coi mạng người
như cỏ rác, nhiễu loạn thiên đạo thì tỷ làm như thế nào đều được cả. Nếu lần này tỷ không thể làm cho nữ hồn kia đầu thai chuyển thế được thì vị ân nhân kia của tỷ sẽ phải chết!"
Chỉ cần nhắc đến người duy nhất đối xử tốt với mình
kia thì trong lòng Thanh Hoan liền dâng lên can đảm dù cho có bắt nàng
làm bất kể chuyện gì. Nàng vốn là một cô nương nhút nhát có thể kìm nén
sự sợ hãi mà quyết định ở lại cầu Nại Hà thì đã cũng dùng hết toàn bộ
lòng can đảm vốn có rồi.