Thanh Hoan dùng ánh mắt sao ngươi kỳ quái như vậy nhìn hắn:
"Công tử nói gì vậy, nô gia là nữ tử thanh lâu, có nữ tử thanh lâu nào mà lại chẳng tiếp khách chứ? Ma ma đối với ta đã tốt
lắm rồi, có vài tỷ muội còn chưa đến mười hai tuổi đã bị phá thân rồi.
Nô gia sống ở Ỷ Hương viện rất vui vẻ không muốn rời khỏi."
Quân Vô Nhai chợt nhận ra không phải hắn kỳ quái mà
là do Thanh Hoan ở Ỷ Hương viện nhiều năm đã bị mưa dầm thấm đất đã
không còn phân biệt đâu là đúng đâu là sai. Lần này hết cách chỉ có cách đem nàng về Ỷ Hương viện rồi từ từ sửa đổi lại ý nghĩ của nàng. Nhưng
mà nàng tuyệt đối không thể tiếp khách. Suy nghĩ xong Quân Vô Nhai liền
thay đổi chủ ý:
"Đưa nàng trở về cũng được nhưng mà từ nay chỉ có ta có thể cùng giường với nàng."
Thanh Hoan chớp mắt nói:
"Như vậy sẽ tốn rất nhiều bạc. Ma ma nuôi dưỡng ta nhiều năm như vậy ta còn chưa có báo đáp đấy."
Cho dù là thân sinh mẫu thân cũng chưa chắc đã tốt như tú bà đều này khiến Thanh Hoan cảm thấy thật châm chọc.
Thanh Hoan thản nhiên mà cười khiến cho Quân Vô Nhai
nhìn thấy nụ cười này của nàng làm cho tâm thần chấn động, vừa muốn lên
tiếng đã thấy nàng trở về lại dáng vẻ bí hiểm như trước:
"Ta có rất nhiều bạc, chuyện này nàng không cần lo lắng."
Vì thế dưới sự yêu cầu cùng uy hiếp của Thanh Hoan
thì Quân Vô Nhai chỉ có thể đưa nàng trở về Ỷ Hương viện. Tú bà đã chuẩn bị tốt bồn tắm cho nàng, thấy trên người Thanh Hoan che kín dấu vết
không khỏi che miệng cười khẽ:
"Vị công tử này nhìn bề ngoài nho nhã như thế không
ngờ cũng thô bạo như thế. Ai ôi chắc là nhìn thấy cơ thể phấn điêu ngọc
mài này nhịn không được vừa gặm vừa cắn đây!"
Thanh Hoan vuốt vuốt mái tóc đen ướt nhẹp, nói:
"Nam nhân còn chưa khai trai đều như vậy, ma ma cũng không phải chưa thấy qua."
Tú bà nở nụ cười:
"Cơ thể con có khó chịu hay không? Lát nữa ta gọi người chuẩn bị chút thuốc bổ, con nhớ phải uống đó."
Thanh Hoan gật gật đầu.
Tú bà liền cầm lấy khăn vải giúp nàng kỳ lưng, lực
đạo rất nhẹ khiến Thanh Hoan cảm thấy buồn ngủ. Nàng híp mắt lại dựa vào một bên thùng, nhẹ nhàng ngáp một cái liền nghe tú bà nói:
"Thất Thất à, ma ma không phải muốn hắt nước lạnh vào con. Vô Nhai công tử trời sinh tuấn tú đúng là không tồi, hắn lại là
thiếu niên tài giỏi tiền đồ vô lượng nhưng mà con nhớ đừng đem tương lai ký thác vào trên người hắn. Trên đời này tất cả nam nhân đều là hạng
người bội tình bạc nghĩa chỉ có bạc mới là thật nhất."
Thanh hoan lười biếng mà nói:
"Cảm ơn ma ma đã chỉ dạy, trong lòng Thất Thất hiểu rõ."
Nàng đương nhiên sẽ không đem tâm của mình đặt vào
một người nam nhân, bởi vì nàng đã sớm không còn thứ tình cảm này rồi.
Hiện tại thứ đang đập trong lòng ngực của nàng cũng không phải là tim
nàng.
"Con xem công tử đó cùng lắm chỉ mới mười bảy mười
tám tuổi, nữ tử ái mộ hắn nhiều không đếm xuể. Tuy là hắn đối xử với con có chút đặc biệt, đưa bạc cho ta không bắt con phải tiếp khách nhưng mà tình cảm này theo thời gian cũng sẽ suy giảm, ai biết có một ngày nào
đó hắn tự nhiên không còn thích con nữa thì sao?"
Tú bà dường như đang than thở cũng dường như đang lên án:
"Nhớ năm đó lúc ta còn trẻ cũng là xinh đẹp hơn người có khách thường xuyên. Có một vị mệnh quan triều đình trong nhà đã có
một vị chính thất phu nhân và mấy vị di nương luôn miệng nói thích ta
muốn chuộc thân cho ta nhưng cuối cùng lại lấy hết tài sản cá nhân của
ta rồi không bao giờ... xuất hiện nữa. Từ lúc đó ta liền biết nam nhân
trên đời này không một ai đáng tin cả, nếu muốn sống sót và sống tốt con sẽ phải tự dựa vào bản thân mình."
Thanh Hoan nghe đến nhập thần, nàng không nghĩ tú bà
sẽ có suy nghĩ như vậy. Nếu khi còn sống nàng hiểu được đạo lý này thì
không biết sẽ tốt biết bao. Sớm biết nam nhân thế gian này bạc tình nàng tội gì phải trầm luân vào đau khổ để chết oan chết uổng chứ.
"Thất Thất nghe hiểu, ma ma cứ yên tâm cho dù công tử có đối xử với con rất tốt thì trong lòng con vẫn biết nặng nhẹ." Vừa
nói xong nàng liền đối với mặt nước nở một nụ cười rạng rỡ.