"Chị xinh đẹp ơi chị này làm em sợ." Nghe thế Tiêu Khả Hân liền vỗ vỗ lưng
của Chu Hinh Nhi rồi nói: "Không sợ, Không sợ, bây giờ nhà em ở đâu nói
cho chị để chị đưa em về nhà nha."
Lâm Nhật
Thi nghe vậy liền cười nói: "Cậu Đó, đúng thật là..." Nói xong rồi nghe
có người kêu thức ăn, Lâm Nhật Thi liền chạy đi đưa đồ ăn trước khi đi,
dường như nhớ ra cái gì liền nói vọng vào cho Tiêu Khả Hân nghe.
"Này, hồi nãy lúc cậu đi mẹ cậu có điện cho cậu đấy, có dặn là khi nào rảnh
thì điện lại cho bác ấy." Nghe thế Tiêu Khả Hân liền nghĩ: "Chết rồi,
không lẻ chuyện mấy bữa trước mẹ biết rồi sao ta."
Nghĩ rồi liền lấy điện thoại ra điện cho mẹ mình, mẹ của Tiêu Khả Hân tên
Đồng Hân Viên, còn cha của Tiêu Khả Hân tên Tiêu Đông, lúc này Tiêu Khả
Hân cầu mong là, mẹ mình chưa biết chuyện nếu không mình chết chắc.
Điện thoại vừa đổ chuông liền có người bắt máy, Tiêu Khả Hân liền nghe tiếng la mắng của mẹ mình:
"Tiêu... Khả... Hân con còn biết đường điện cho mẹ nữa sao, sảy ra chuyện như
thế tính dấu mẹ được à, ngay cả nhà trường cũng gọi điện mắng vốn, bộ
con ngứa đòn hả gì." Cũng may Tiêu Khả Hân đã để điện thoại ra xa nếu
không lỗ tai của Tiêu Khả Hân sẽ bị thủng màng nhĩ mất, nói đến chuyện
này phải kể về ba ngày trước ở trường đại học YR trường mà Tiêu Khả Hân
đang học.
Ba ngày trước...
Ở phía sau trường đại học YR có, một đám con trai và con gái khoảng chừng ba nam hai nữ, đang bắt nạt một người bạn nữ ở trong trường Tiêu Khả
Hân lúc đó, vừa làm vệ sinh sân trường rồi đi đổ rác nên vô tình nhìn
thấy thế, liền chạy đến la lên
Tiêu Khả Hân: "Này mấy người đang làm gì thế hả? Bắt nạt một người con gái như thế bọn bây vui lắm à!"
Bọn người đó đang tức giận nên muốn kiếm người, để sả giận và cô gái này
tên là Ôn Nhu Dạ là người, bị chúng sai sử và chút giận lên người nhiều
nhất, những người đó nghe Tiêu Khả Hân nói thế liền cười nhạo nói:
"Ha... Ha... Ha... Bọn tao làm gì mày không cần quan tâm, đừng có nhiều
chuyện làm gì mau biến đi."
"Ha... Ha... Đúng đó mày nên mau biến đi"
Tiêu Khả Hân không nói gì từ từ đi đến và đá cho cái tên vừa nói, giống như
trời giáng vào bắp chân của hắn, làm hắn ta phải khụy gối xuống một cách đau đớn, mấy tên còn lại thấy vậy liền nhào lại định dạy cho. Tiêu Khả
Hân một bài học nhưng bọn chúng chưa kịp, đụng đến người của Tiêu Khả
Hân nữa, thì đã bị đánh văng ra xa nhanh đến nổi làm bọn chúng không kịp trở tay, Ôn Nhu Dạ thấy như vậy liền chạy đi mất dạng.
Còn hai đứa con gái thì sợ hết hồn rồi một tên trong đó, giống như đại ca
trong nhóm, thấy đàn em của mình chỉ một đứa con gái mà đánh còn không
lại nữa liền quát lên.
"Tất cả bọn bây là lũ
ăn hại, chỉ một đứa con gái mà cũng giải quyết không xong, để tao." Vừa
nói xong tên đó liền lao đến chổ Tiêu Khả Hân, ra sức đánh nhưng hắn
đánh ra sao tất cả điều bị Tiêu khả Hân tận dụng, sức mạnh và sự ra đòn
của hắn đánh trả lại, làm cho hắn nhết nhác không chịu nỗi, mà Tiêu Khả
Hân vẫn như cũ không thay đổi nhết nhác chút nào cả cuối cùng hắn dừng
tay lại nói:
"Thôi, chúng ta dừng đánh đi
tôi chịu thua" Nghe tên đó nói thế những tên bị đánh hồi nãy tỏ vẻ không phục nói: "Đại ca sao phải đầu hàng chứ, chúng ta nhiều người mà phải
sợ cô ta sao?" Hai đứa con gái nghe thấy vậy cũng nói theo.
"Hắn nói đúng đó đại ca, việc gì phải sợ nó chứ!" Tên đại ca đó nghe mà phát bực liền vả vào mặt của tên kia, rồi nói với vẻ giọng hằn học.
"Chát... Đánh, đánh chúng mày thấy mình có cơ hội thắng không mà đòi đánh" Nói xong rồi chỉ sang Tiêu Khả Hân rồi nói tiếp.
"Mày nhìn cô ta đi, rồi nhìn lại người tao xem có chổ nào còn lành lặn không hả?" Những người đó nghe thế liền nhìn Tiêu Khả Hân rồi, lại nhìn sang
tên đại ca nhìn xong ai cũng cuối đầu xuống hết, vì nhìn thế nào bọn họ
điều đánh không lại Tiêu Khả Hân liền nhỏ giọng nói.
""Đại ca... Em... Em chỉ muốn." Nghe tên kia nói thế mặt dù chưa hết câu, nhưng tên đại ca kia liền phất tay nói:
"Tớ biết cậu tính nói gì, nhưng mình thua là phải chấp nhận thua thôi." Nói xong rồi liền đi đến chổ của Tiêu Khả Hân đưa tay ra làm hòa nói:
"Mình tên Du Thanh Tân, rất vui vì được đánh với cậu một trận thoải mái như
vậy, còn những người này là..." nói xong liền chỉ những người còn lại,
rồi giới thiệu tên của bọn họ.
Cái tên bị
Tiêu Khả Hân Đánh lúc đầu tên là Thiệu Lai, tên còn lại là Lâm Sinh, còn hai cô gái một người tên là Hách Miên, còn người kia là Trạch Phẩn.
Thấy vậy Tiêu Khả Hân cũng bắt tay cười nói: "Còn mình là Tiêu Khả Hân học
nghành thiết kế thời trang, rất vui được biết các bạn."