Ông ta nghe thế liền cầm thục đơn lên xem lại, xem xong ông ta mới phát hiện đúng như thế thật.
Liền sấu hổ quá vội vàng tính tiền phần bánh Pizza hồi nãy, xong rồi vội
vàng chạy đi, những chuyện sảy ra nãy đến giờ, điều đã đươc một cô bé
khoảng chừng 5 tuổi thấy hết, cô bé có một gương mặt bầu bĩnh làn da
trắng hồng, tóc cột hai bên, đôi mắt to tròn, bận đầm công chúa trong
rất đáng yêu.
Từ nãy đến giờ cô bé ngồi ở đây bé rất đói bụng, nhưng lại không có tiền liền nghĩ: "Biết vậy khi nãy
đi, đem tiền theo rồi thất sách quá" Nghĩ xong còn lắc đầu chặt lưỡi nữa chứ, trong dễ thương vô cùng.
Tiêu Khả Hân đi đưa đồ ăn cho khách đi ngang qua, vô tình thấy được cảnh đáng yêu như vậy, liền đi đến bẹo má của cô bé rồi hỏi.
"Này bé con sao lại một mình ngồi ở đây? Hết chắc lưỡi rồi lại lắc đầu thế nói chị nghe xem nào."
Thấy có người bẹo má mình, mà lại còn hỏi câu ngu ngốc nữa chứ. Cung Hinh
Nhi liền nhìn Tiêu Khả Hân như nhìn một người ngốc vậy.
Cung Hinh Nhi nghĩ ngợi một chút rồi nhìn Tiêu Khả Hân, với vẻ mặt có một
chút hơi gian gian cộng với vẻ mặt đáng yêu, hơi rưng rưng nước mắt nói: "Chị xinh đẹp ơi, em đang rất đói bụng, mà em lại không có tiền nữa."
Nói xong rồi còn chu cái miệng bé nhỏ của mình lên nữa, làm cho dòng máu chị em của Tiêu Khả Hân bùng nổ lên, tình chị thương em ngập tràn liền
nói:
"Bé con em đừng buồn nữa, hay là vầy chị mời em ăn được không." Nghe thế Cung Hinh Nhi liền ra vẻ, suy nghĩ trầm tư rồi mới nói.
"Nhưng ba ba, của em nói không được nhận đồ của người lạ, nếu không họ sẽ đem mình đi bán mất."
Tiêu Khả Hân hơi giật khóe miệng suy nghĩ: "Không lẻ con nít thời nay, cha
mẹ chúng điều dạy những điều thật lòng vậy sao trời." Ở một nơi khác có
một người đang...
"ách xì"
"Cung tổng, ngài có sao không" Nghe trợ lý của mình hỏi thế Cung Lại Sâm Liền nói: "Tôi không sao, chỉ là có chút ngứa muỗi thôi."
Lúc này Tiêu Khả Hân nói tiếp: "Bộ em nhìn chị giống như, những người mà ba em đã nói sao." Nghe thế Cung Hinh Nhi liền nhìn sơ Tiêu Khả Hân rồi
lắc cái đầu nhỏ của mình nói:
"Không...
Giống." Nghe thế Tiêu Khả Hân liền nghĩ trong lòng mình: "Đương nhiên là không giống rồi bé con, vì chị đâu phải người như thế." Nghĩ rồi mĩm
cười liền nói:
"Vậy coi như hôm nay chị mời, khi nào em có tiền mời lại chị được không nào."
Cung Hinh Nhi liền nghĩ: "Cô ta đang tính làm gì đây, bây giờ mình đang đói
có người trả tiền cho mình mà, mình cứ ăn thoải mái thôi với sự thông
minh của mình, mà còn không bằng chị gái ngốc này sao." Liền gật đầu
nói:
"Được... Ạ" Nghe thế Tiêu Khả Hân lại
bẹo má của Cung Hinh Nhi rồi nói: "Vậy em đợi chị một lát, chị đi lấy đồ cho em ăn, mà em thích ăn gì?"
Nghe Tiêu Khả Hân hỏi thế. Cung Hinh Nhi liền cười nói: "Em muốn ăn KFC với một phần
Pizza loại nhỏ, à còn thêm coca nữa nha chị gái xinh đẹp."
Nghe thế Cung Hinh Nhi gật đầu, Tiêu Khả Hân liền đi đến quầy lấy đồ ăn cho
Cung Hinh Nhi, Sa Uyên Linh thấy Tiêu Khả Hân lấy đồ ăn tưởng đâu cho
khách, liền hỏi để ghi vô lát nữa tính tiền, thì nghe Tiêu Khả Hân nói:
"Chị Uyên Linh, cái này chị ghi cho em được rồi em đãi cho em của em". Nói
xong Tiêu Khả Hân liền, đi đến chổ ngồi của Cung Hinh Nhi, Sa Uyên Linh
nhìn theo, hướng Tiêu Khả Hân đi đến thì thấy ở đó có, một cô bé rất
đáng yêu như đang ngồi đợi cái gì đó, rồi cô thấy Tiêu Khả Hân dừng ngay chổ cô bé ngồi như đang nói cái ấy, rồi đặt đồ ăn xuống cho cô bé thì
Sa Uyên Linh đã hiểu liền nói:
"Haizzz... con bé này lại không cưỡng được những thứ đáng yêu đây mà."
Tiêu Khả Hân đến nơi, liền để những đồ ăn đó xuống rồi nói: "Đây đồ ăn của
em đây em ăn đi, bây giờ chị đang làm việc không có thời gian chơi với
em, nếu ăn xong rồi mà không có ai đến đón em, thì chị sẽ dẫn em đến
cảnh sát nhờ họ tìm nhà giúp em, em chịu không."
Nghe thế Cung Hinh Nhi liền cười nói: "Dạ, được ạ" Ngoài miệng thì nói thế
nhưng trong lòng lại nghĩ: "Ăn xong là mình đi rồi, sao có thể để bà chị ngốc đây, đưa đến cảnh sát được chứ còn không sợ bị ba ba phát hiện ra
sao."