Thực lực và tiền tài chính là trật tự của nó, tự do là hỗn loạn chính là bản hòa âm đen tối vĩnh cửu của nó.
Người kia khi vẫn còn là thiếu niên sẽ như thế nào?
Dùng một câu nói được lưu hành ở thời văn minh trước, những người ở thời
thiếu niên đều có "Chuunibyou"[1] như nhau, đều tự cho mình là người đầy nhiệt huyết hoặc là lãnh khốc, tự cho chính nghĩa là sa đọa, tự cho
thoải mái và buồn bã….
[1]Chūnibyō (中二病 (Trung nhị bệnh)?) hay
chuunibyou là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung
học cơ sở (hay "sơ trung" theo cách dịch của tiếng Việt, chính xác là
"trung học" theo hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói "bệnh" trong
"Trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của
bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này.
Tại Việt Nam, Chūnibyō còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".
Tóm lại, tất cả đều mang theo sắc thái tự cho mình là đúng.
Cho nên, thiếu niên và Bến Cảng Hắc ám là một tổ hợp thú vị, đụng vào nhau, tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện.
Chính nghĩa, sẽ muốn đi tiêu diệt sự bất công của Bến Cảng Hắc Ám.
Xấu xa, sẽ muốn bản thân tỏa ra hào quang chói sáng tại Bến Cảng Hắc Ám…
Nơi này chính là một sân khấu.
Mỗi một thiếu niên đến đây đều là một đám thiên tài, tự cho mình là trung tâm của cả thế giới.
Có người nói, thật ra Bến Cảng Hắc Ám là một nơi yên bình.
Mặc dù mỗi ngày nó đều trình diễn tội ác, bất công, thế nhưng mỗi ngày nó
đều sẽ phóng thích tự do, buông thả, cứ thế, mỗi ngày đều rất yên bình.
Thế nhưng, những thiếu niên đã xuất hiện, điều này có thể không thay đổi sao?
***
Ba búa một tổ, hai búa đầu phải tập trung tinh thần, trong khoảng thời
gian cực nhanh, dùng một loại kỹ xảo mà thời đại Tử Nguyệt không thể đạt được để rèn sắt.
Mà một búa cuối cùng, nhất định phải tỉ mỉ dùng hết sức lực toàn thân.
Mỗi một búa, Đường Lăng đều gõ rất thành thật, thứ hắn theo đuổi không phải là hoàn thành nó, mà là muốn hoàn thành nó một cách hoàn hảo.
Đường Lăng cẩn thận lắng nghe âm thanh của búa khi gõ xuống, cẩn thận lắng
nghe từng thay đổi và điều chỉnh tinh tế trong tiếng vang, ngay cả lần
đập búa thứ ba, đơn giản nhất, nhưng phải qua biết bao nhiêu lần gõ hắn
mới phát hiện ra được, sự ảo diệu của nó nằm ở chỗ nó không chỉ dùng sức mạnh toàn thân mà còn phải dùng sức mạnh ngưng tụ, lúc đập búa xuống,
phải chắc chắn rằng phần lớn sức mạnh đều nằm ở bên trên khối kim khí
thô, chứ không bị tản ra ngoài.
Khi làm như vậy, sự phục hồi tựa hồ diễn ra nhanh hơn một chút.
Do đó, búa thứ ba này rất quan trọng.
"Keng keng keng." Mỗi âm thanh của Đường Lăng đều mang theo biến hóa, ông chủ Hoàng nghe vào tai giống như là một khúc nhạc hoàn mỹ.
Hắn ta
đưa tay lên, duỗi một ngón tay ra, như là một người nhạc trưởng, dựa
theo tiết tấu của Đường Lăng mà vung vẩy ngón tay mình.
Sức mạnh đẹp nhất mà con người có thể gợi lên ở thế giới này là gì? Đó là sức mạnh của suy nghĩ.
Hắn ta cũng không quan tâm Thượng Đế có bật cười hay không, dù sao thì suy
nghĩ của nhân loại cũng đang thúc đẩy một nền văn minh tiên tiến.
Luc Đường Lăng gõ búa có vận dụng suy nghĩ, mới có thể khiến cho nó tràn
đầy biến hóa, ừm, tốt đẹp hơn chính là, sự biến hóa kia đã đi đúng
phương hướng.
Ông chủ Hoàng thì hưởng thụ, trái ngược với Đường Lăng đang lao động mệt nhọc.
Cứ ba búa một tổ, mỗi một tổ đập xuống sẽ vô cùng mệt mỏi, lại đập thêm
mấy tổ, liền cảm thấy năng lượng bên trong cơ thể bị tiêu hao một cách
mạnh mẽ.
Còn nữa, mỗi một tổ hợp ba búa, cần phải giữ vững được
trạng thái chung của mỗi búa, ngẫm lại, độ tập trung tinh thần, toàn lực bộ phá sức mạnh…
Đường Lăng há miệng thở dốc, nhưng hắn vẫn
không muốn dừng lại, dường như hắn đã yêu thích cái cảm giác rèn sắt
này, mặc kệ cho ông chủ Hoàng che giấu như thế nào, thì hắn cũng cho
rằng đây chính là một phương pháp tự thân rèn luyện.
Đáng tiếc, khi hắn gõ được mấy tổ liền phải dừng lại, bây giờ, thể lực của hắn đã không thể chèo chống nổi việc rèn sắt nữa.Sau khi đánh xong tổ thứ sáu, hai tay của Đường Lăng đau xót, có cảm giác
như không còn là tay của hắn nữa, thế nhưng đây cũng không phải là
nguyên nhân khiến hắn không thể tiếp tục, nguyên nhân chính là Đường
Lăng cảm thấy mình không còn chút sức lực, một búa cuối cùng, tựa như
hắn phải dùng hết sức mạnh ý chí để chống đỡ mình, toàn lực đập xuống
một búa.
Lần này, hắn đã ép khô hết năng lượng trong cơ thể mình, năng lượng biến mất, thể lực tự nhiên cũng không thể nào chống đỡ thêm.
Lúc này, dường như Đinh Linh đã đoán chắc thời gian, lắc thân thể nho nhỏ
của mình, nghiêng cái đầu tròn vo, bưng một bàn đồ ăn đến cho Đường
Lăng.
Một ly nước rong biển và những điểm tâm còn lại của Đường Lăng.
Đường Lăng dùng cánh tay hơi run rẩy của mình cầm lấy một cái bánh mì, lần
này đã có kinh nghiệm, hắn xé một mẩu nhỏ để vào miệng.
Nhìn dáng vẻ này của Đường Lăng, Đinh Linh không nhịn được che miệng cười "Anh
quá nhỏ yếu, cứ lo rèn sắt cho tốt, như thế sức chịu đựng của anh sẽ
tăng lên."
"Ông chủ đã nói qua, trong khả năng cơ bản, rất nhiều
người chỉ coi trọng sức mạnh. tốc độ, thế nhưng, sức chịu đựng và thể
lực mới là thứ đáng được coi trọng hơn."
"Hửm?" Đường Lăng nhướng mày, lúc trước hắn vẫn luôn suy nghĩ về khả năng cơ bản, thế nhưng lại chưa nghĩ qua điều này.
Câu nói này, dường như khiến hắn tỉnh ngộ.
"Đúng vậy, là thể lực! Ông chủ nói, hai người bình thường đánh nhau, người có thể trụ đến cuối cùng chắc chắn là người có thể lực bền bỉ, vứt bỏ hết
tất cả mù mờ, bản chất chính là chiến đấu là đánh nhau, bản chất của
đánh nhau không phải là so xem ai chống đỡ lâu hơn ai sao?" Đinh Linh
dùng ánh mắt "anh thật ngốc" nhìn thoáng qua Đường Lăng, sau đó hừ lạnh
một tiếng, vứt xuống một câu "Hai giờ sau tôi sẽ lại đem cơm đến cho
anh", sau đó bỏ đi.
Mà Đường Lăng lúc này đã ngây ngẩn cả người!
Đúng rồi, thể lực! Trước kia hắn chưa từng coi trọng năng lực cơ bản này,
nếu như thể lực đủ mạnh, không chỉ có thể đánh được lâu, mà còn có thể
chịu được thêm mấy đòn đánh.
Công việc rèn sắt này còn có thể giúp tăng thể lực, đây đúng là một công việc tốt mà.
Không hiểu sao Đường Lăng đã bị tẩy não, nhanh chóng ăn hết nửa cái bánh mì,
cảm thấy năng lượng trong cơ thể mình bắt đầu khôi phục lại, sau khi đã
tràn đầy rồi, lại lần nữa đứng dậy, tay cầm búa sắt.
Một ngày
này, tiếng rèn sắt keng keng không ngừng vang lên trong Sân Si lâu,
không hề ngừng lại, từ tám giờ sáng cho đến tám giờ tối, ròng rã suốt
mười hai tiếng, đã vượt quá thời hạn chín tiếng mà ông chủ Hoàng định
ra.
Một ngày này, ông chủ Hoàng tự như đắm chìm trong âm thanh
rèn sắt của Đường Lăng, khách tới cửa gọi cũng bị hắn ta từ chối hết năm người, chỉ còn duy nhất một người có thể thương lượng thành công việc
làm ăn mua bán.
Dường như cùng người khác nói chuyện làm ăn, sẽ ảnh hưởng đến sự hưởng thụ nghe tiếng Đường Lăng rèn sắt của hắn ta.
"Đúng là mệt thật." Ông chủ Hoàng mệt mỏi duỗi lưng, nhìn Leng Keng đóng cửa
tiệm, sau đó cầm một cái khăn lau, chuẩn bị lau dọn lại cái cửa hàng vốn dĩ rất sạch sẽ này.
"Ông ngồi một ngày cũng than mệt?" Thân thể của
Leng Keng mặc dù nhỏ, nhưng độc tác lại vô cùng nhanh nhẹn, chỉ nháy mắt mấy cái, cô bé đã lau sáng choang một cái giá đỡ Bách Bảo, đây đúng
thật không phải là tốc độ của loài người.
Có cảm giác như vừa hít thở mấy hơi thì cái giá Bách Bảo kia đã bị lau qua một trăm lần.
Đối với tốc độ lau dọn này, ông chủ Hoàng đã sớm tập thành thói quen, đối
với hắn ta thì Đinh Linh và Leng Keng rất bình thường. Đối mặt với sự
khinh thưởng của hai cô bé, ông chủ Hoàng cũng không nổi giận, mỉm cười, kéo dài giọng nói "Sao không mệt được? Hôm nay ta đã tiếp một đơn hàng
làm ăn đấy. Nếu như là bình thường, thì một tháng ta cũng không nhận một đơn hàng nào, dù sao thì, đối với Sân Si lâu này, một trăm cũng không
quá một trăm người khách."
"Còn nữa, ta còn phải lựa chọn người, không phải kiểu người nào cũng có tư cách dùng đồ của Sân Si lâu đâu."
Leng Keng lười nhác nói tiết, cô bé vừa bắt đầu chà xát những đồ vật trong nhà vừa liếc nhìn ông chủ Hoàng.
Ông chủ Hoàng cũng kêu lên một tiếng, nhìn về gian phòng rèn sắt ở giữa,
lầm bầm nói "Tên nhóc này có khi lại là phúc tinh? Hôm nay vừa đến thì
cửa hàng đã có sáu người khách, lại còn có một người vừa mắt ta, bàn
thành công vụ làm ăn mua bán."
"Ừm, ta đi xem tên nhóc này một
chút. Làm liên tục 12 giờ, có khi sẽ khiến bản thân mệt chết. Mãi mới có được một phúc tinh…." Vừa nói ông chủ Hoàng vừa chắp tay sau lưng, thản nhiên đi vào gian phòng rèn sắt.
Leng Keng nhìn theo bóng lưng
của ông chủ Hoàng, lẩm bẩm một câu "Lo lắng thì nói là lo lắng, tìm cớ
làm gì chứ? Cũng lạ thật, không phải Đường Lăng chỉ mới đến có một ngày
thôi sao? Sao ông chủ lại để bụng thế? Trước khi hắn đến không phải ông
ấy rất ghét bỏ, còn cảm thấy rất phiền phức sao?"
Nghĩ đến đây,
Leng Keng nhớ đến dáng vẻ ăn điểm tăm sáng nay của Đường Lăng, không
khỏi phì cười một tiếng, lại nghĩ đến việc hắn có thể rèn sắt lâu như
vậy, ừm, người này cũng không đáng ghét.
Về phần ông chủ suy nghĩ thế nào? Mặc kệ hắn ta, tâm tư của hắn ta ai mà đoán được?
"Chậc chậc chậc, có người ngốc đến vậy sao? Chỉ có năm khối sắt thô mà đến 12 tiếng rồi vẫn chưa xử lý xong?"Âm thanh của ông chủ Hoàng mang theo
châm chọc, nhìn Đường Lăng đang cẩn thận tỉ mỉ rèn sắt, trong mắt đều là khinh bỉ.
Lúc này, toàn thân Đường Lăng đã ướt đẫm mồ hôi, quần áo đều dính vào cơ thể, cứ như vừa nhúng người vào trong hồ nước.
Nhiệt độ cao ở giữa phòng rèn sắt này không phải ai cũng có thể chịu đựng
được, nhưng dựa theo quy định của ông chủ Hoàng, không thể lắp đặt bất
cứ đồ vật nào để làm hạ nhiệt độ, cho nên không hề có một tia gió.
Nói là như vậy sẽ ảnh hưởng đến tất cả sự ổn định.
Tất cả ổn định là cái gì? Có quỷ mới biết! Tóm lại, ông chủ Hoàng thích tự
ngược, cho nên Đường Lăng nhất định phải làm việc dưới hoàn cảnh như thế này.
Không để ý tới ngôn từ châm chọc của ông chủ Hoàng, Đường
Lăng vẫn toàn tâm toàn ý đập thép như cũ, trải qua mười hai giờ, chỗ tốt bên trong việc này hắn đã nghiệm ra được rất sâu, không chỉ có rèn
luyện thân thể, để cho sức mạnh hòa hợp, ngay cả tinh thần lực cũng được tăng lên một phần nhỏ bé.
Loại trải nghiệm ở ranh giới hy vọng này hắn chưa từng có được!
Phải biết rằng, mỗi ngày ở ranh giới hy vọng, ngay cả ngủ hắn cũng ngủ ít
đi, thế nhưng vẫn không đạt được hiệu quả rèn luyện, đối với việc có thể tăng cường mọi thứ trong cơ thể mình lên như vậy, phương pháp rèn sắt
theo tổ này phải nói là rất thần kỳ.
"Chậc chậc chậc, cậu không
định đáp lời tôi thật à?" Ông chủ Hoàng nhẹ nhàng thổi tẩu thuốc hai
cái, mẫu thuốc bên trong tẩu lại cháy đỏ lên, hắn ta thừa dịp này chậm
rãi hút sâu một hơi, từ mũi bay ra một làn khói dày đặc "Cậu đúng là đã
tạo ra một kỷ lục. Cho dù là người ngu ngốc nhất cũng có thể tinh luyện
năm khối sắt thô này trong vòng năm tiếng."
Đúng vậy, mười hai
tiếng. Đường Lăng đã tinh luyện xong bốn khối sắt thô, đặt ở bên chân
của hắn, tản ra ánh sáng màu bạc nhàn nhạt.
Còn một khối nằm trên đe cũng đã gần như chuyển sang màu bạc, có lẽ thêm nửa giờ nữa thôi,
việc tinh luyện cũng sẽ hoàn thành triệt để.
Ở trước mặt hắn còn
có một cái đĩa rỗng, điểm tâm còn dư lại của buổi sáng đã được ăn hết,
giữa trưa, Đinh Linh có bưng đến một miếng thịt cá nướng, một đĩa nhỏ
giống như bầu xào vỏ sò, cũng đã được Đường Lăng ăn sạch.
Bởi vì
hắn vẫn còn đắm chìm trong việc rèn sắt, cho nên mùi vị của mấy món ăn
này ra sao Đường Lăng cũng không biết, chỉ biết rằng, đồ ăn bữa trưa còn chứa nhiều năng lượng hơn cả điểm tâm sáng.
Nhưng đây đã là cực hạn rồi, Đường Lăng cảm thấy mình không cần ăn thêm bữa tối nữa, căn bản thì đã không ăn nổi.
Thế nhưng, trước đây hắn cứ nghĩ, một bữa điểm tâm sáng kia hắn phải mất hai ngày mới tiêu hóa xong.
Sự tăng lên này có ý nghĩa gì? Đường Lăng đã vui mừng như điên rồi, sao
còn có thể để ý đến mấy lời châm chọc của ông chủ Hoàng nữa?
Ngốc thì ngốc, có lẽ hắn không có thiên phú để rèn sắt cũng nên?
Thế nhưng, căn bản Đường Lăng không hề biết, ông chủ Hoàng chỉ là bịa
chuyện ra nói, người bình thường, thậm chí là thiên tài ở trong suy nghĩ của ông chủ Hoàng.
Khi bắt đầu tiếp xúc với phương pháp rèn sắt
theo tổ hợp này, thời gian một ngày, mất hai mươi bốn tiếng, có thể tinh luyện hoàn chỉnh một khối sắt thô này thôi thì cũng đã vô cùng không
tầm thường rồi.
Thế nhưng, ông chủ Hoàng tuyệt đối sẽ không nói sự thật này cho Đường Lăng biết.