Thiên Âm cảm giác như mình đã đi được rất lâu, nhưng những thứ cô cần
tìm vẫn chưa hề thấy đâu. Xung quanh chỉ toàn những cây thân to cao lớn, có một số cây leo có hình thù kỳ lạ, lá cây cong dài hình con sâu, có
cây có quả thì quả lại có hai màu, nửa bên này màu đen, nửa bên kia lại
màu đỏ. Chưa hết, càng đi tiếp thì cảm giác như ngay cả phương hướng
cũng không thể phân biệt được, cảm giác bất an trong lòng mỗi lúc một
tăng thêm. Thiên Âm không dám lại tiếp tục, nhanh chóng xoay người hướng cũ trở về.
Nhưng chân vừa xoay lại đã cảm giác mặt đất như tấm
xốp từng khối đổ vỡ, một hố đen từ đâu xuất hiện dưới chân, Thiên Âm
chưa kịp kinh hô ra tiếng, đã bị nó hút mất.
Thiên Âm cảm giác
như bản thân trôi nổi rất lâu, cuối cùng lại được đặt lên một tấm thả có mùi cỏ nhẹ nhàng. Cô chớp mắt tỉnh dậy, phát hiện bản thân thật sự đang nằm trên một thảm cỏ, chỉ khác biệt, cỏ ở đây lại có màu đỏ quỷ dị.
Cô ngồi dậy kiểm tra một lượt, phát hiện bản thân không có bị thương, mới
ngẩng đầu quan sát. Phía trên là một mặt trời màu tím đang tỏa ra ánh
sáng lành lạnh. Xung quanh là những cây cối trước lúc cô bị hút đi nhìn
thấy. Cả loại quả hai màu kia cũng xuất hiện ở đây, rất nhiều.
Có tiếng nước chảy róc rách truyền tới, nghe như cách đây không xa. Đè nén cảm giác không yên trong lòng, Thiên Âm đứng dậy, lần mò đi đến. Dọc
đường đi, màu sắc của thảm cỏ dưới chân liên tục thay đổi, Thiên Âm còn
tính nhẩm được, cứ mỗi mười bước chân, cỏ sẽ lại đổi sang một màu: đỏ -
tím – vàng – trắng – xanh rồi lại đỏ - tím – vàng – trắng - xanh… đến
lần màu đỏ thứ thứ ba thì hồ nước đã nằm trong tầm mắt.
Thiên Âm
nuốt một ngụm nước bọt, không hề có vách đá, nước trong hồ liên tục từ
trên trời chảy xuống, róc rách, đều đặn. Xung quanh hồ mọc vô số loại
hoa lạ, có loài năm cánh như hoa mai nhưng màu lam, có loài úp nụ như tu líp cũng có loài mở lớn như hoa sen. Đồng dạng, cánh của chúng đều có
màu lam, những bọt nước bắn lên, rơi trên cánh hoa, mỗi lần như vậy
những bông hoa như được tiếp thêm sức sống, run rẩy vui sướng, cúi đầu
hướng về phía hồ như cảm tạ.
Nhìn qua là một cảnh tượng kỳ ảo lại đẹp mắt, nhưng thứ làm Thiên Âm không thể không để ý chính là: Tại sao
nước hồ lại có màu vàng???
- Ngồi xuống…
Một giọng nói từ đâu vọng ra, Thiên Âm lập tức xoay người nhìn quanh: “Ai vậy?”
- Ngồi xuống!
Như không thèm để ý đến câu hỏi của Thiên Âm, giọng nói lại lần nữa vang lên, mang theo hàm ý bắt buộc.
Thiên Âm cau mày, hít sâu một hơi, cũng chậm rãi ngồi xuống.
- Nhắm mắt thiền định…
Thiên Âm xếp bằng hai chân, nhắm mắt, tay phải đặt lên tay trái để giữa bụng, nhưng ngay lập tức, cánh tay cô như bị người nào điều khiển, nhanh
chóng chuyển lên trước ngực, ngón tay chụm lại thành hình tròn. Nếu để ý sẽ thấy rõ, động tác giống như Diệp Lục lúc trước đã ngồi.
- Nhắm mắt!
Không cho Thiên Âm có cơ hội thắc mắc, giọng nói kia lại lần nữa vang lên,
Thiên Âm cố nén vẻ buồn bực trong lòng, nhắm lại hai mắt. Cô điều chỉnh
hô hấp, bắt chước cảm giác ngồi thiền lúc ở Trái Đất, dần dần, như có
thứ gì đó đang lấp ló muốn hiển hiện. Nhưng mỗi khi cô cố gắng muốn nhìn rõ, thì nó lại lập tức biến mất. Đầu óc trống rỗng, trở lại khoảng đen.
- Từ từ, dùng tâm cảm nhận…
Theo lời nói, Thiên Âm lần nữa thả chậm lại nhịp thở của mình, cái thứ lấp
ló kia như không cảm nhận được uy hiếp, ngày càng mạnh dạn hơn, nó mỗi
lúc đến gần, đến gần, rồi lại đến gần, cuối cùng, lóe…
Ánh sáng trắng chói mắt chợt ùa lấy bao trùm tất cả, mặc dù đang nhắm
mắt, nhưng Thiên Âm cảm giác mắt mình đã sắp bị nó làm cho lóa. Chừng ba mươi giây sau, mọi thức lại lần nữa trở về bình thường, ánh sáng kia
cũng dần lui về rồi biến mất. Cùng lúc này, một loạt thông tin như thủy
triều liên tục đổ úp vào não Thiên Âm.
Thần Long Thế Giới – nơi
động vật được khai sáng có thể tùy ý biến hóa thành người, lấy cấp bậc
từ thấp đến cao, lần lượt là: Trắng, Lục, Lam, Vàng, Cam, Tím, Đen, Đỏ.
Thông qua hình thức tu luyện không ngừng chiến đấu và hấp thu linh khí trời đất, từ đó tiến hóa, đạt được sức mạnh.
Ta đã giúp ngươi khai sáng lực lượng. Vì là người từ thế giới khác đến,
lại có giác ngộ không tồi, nên cấp bậc bắt đầu từ Lam, sau này cứ theo
cảm giác lúc nảy, kiên trì mỗi ngày ít nhất hai đến ba giờ, không quá
một năm, chắc chắn lại có thể thăng cấp.
- Thăng cấp? Vậy tôi còn có thể trở về Trái Đất không?
- Chỉ cần người mạnh lên, sau này, tự khắc biết được!
Dứt lời, Thiên Âm lại cảm giác như cả người bị ném vào hố đen, lần nữa xoay vòng, đến khi mở mắt ra, đập vào mắt chính là hình ảnh lo lắng của đám
Chút Chút Trắng. Thiên Âm chớp mắt ngồi dậy, những loại cây và cỏ kỳ dị
kia đã biến mất. Bắp Cải trực tiếp nhảy lên người Thiên Âm, lo lắng kêu
theo “rít rít” trông bộ dạng như muốn hỏi: Chị làm sao thế? Không khỏe
chỗ nào sao?
Thiên Âm xoa xoa đầu còn hơi chút choáng váng, cười hì hì xoa đầu nó: “Không sao, chỉ hơi mệt chút thôi!”
Nói xong câu này, không chỉ Thiên Âm mà ngay cả đám Chút Chút cũng giật mình.
- Quái dị này hiểu được Bắp Cải nói?
Tiếng nói trong suốt, nhưng mang theo một tia hơi trầm, Thiên Âm lập tức nhìn sang, hiển nhiên là Số 1 đang không ngừng chỉ trỏ này nói ra.
- Không thể nào! Ngoài Mẹ ra thì không thú nào có thể nghe hiều được chúng ta!
Số 3 và Số 4 nhìn khó hiểu nhìn nhau, Số 4 lập tức tiếp lời:
- Thủ lĩnh, đã dặn cậu không được gọi cô ấy là quái dị, đó là chủ nhân của Mẹ!
- Chủ nhân của Mẹ, cũng không phải là của tôi! Ai bảo cô ta dám cướp Bắp
Cải, còn ăn mặc quái dị như vậy… AAA, đồ quái dị, thả tôi ra…
Thiên Âm nắm một chân của Số 1, nâng ngang đầu híp mắt xem xét: “Ăn mặc quái
dị? Đây là quần áo làm từ vải có độ đàn hồi cao, thấm hút tốt, lại thêm
hoạt động dễ dàng. Mi thử đi đâu trên thế giới này kím cho ta xem còn bộ nào thứ hai tốt hơn cái này không?”
Nghe Thiên Âm nói, đám Chút
Chút liền giật mình, thậm chí Số 1 liền sợ ngây người, được một lúc sau
mới mở miệng nói tiếp: “Cô, cô hiểu được lời ta nói? À không, quái dị,
mau thả ta ra…”
Thiên Âm tặc lưỡi, cũng không thèm lại đi chấp
nhất với một con nhện, lập tức thả tay vất nó sang một bên. Số 1 lộn một vòng trên không rồi an toàn tiếp đất.
Thiên Âm vươn vai, quay
đầu liền thấy một ít trái cây được bọc trong tơ nhện, hiển nhiên là do
đám Chút Chút hái xong kéo đến. Cô gật đầu, đưa tay xoa xoa đầu ba đứa
còn lại (trừ Số 1) khen: “Ừm, làm tốt lắm!”
Nói rồi, liền đứng dậy nhặt chúng cho vào giỏ tơ trên vai: “Chúng ta đi về thôi!”
Thiên Âm dẫn đầu đi trước, đám Chút Chút nhìn nhau, rồi lại lập tức theo sau. Đi được một đoạn, cuối cùng Bắp Cải liền không nhịn được, đu lên vai
Thiên Âm hỏi: “Chủ nhân, cô làm sao hiểu được chúng tôi nói vậy?”
Thiên Âm chớp mắt, nửa thật nửa đùa trả lời: “Cũng không biết nữa, đột nhiên buồn ngủ, ngủ một giấc dậy liền nghe hiểu rồi!”
- Hừ! Dối trá!
Số 1 không cho là vậy, lập tức hừ lạnh. Thiên Âm chống nạnh quay ra sau,
con nhện nào đó lập tức sợ hãi liên chân lùi về sau: “Sao, sao hả? Bộ
không đúng à?”
Thiên Âm nhếch miệng, cúi người, Số 1 càng sợ hãi
lập tức chạy ra một khoảng xa, ai ngờ người ta không thèm để ý đến nó,
chỉ nhặt lên Số 3, Số 4, cho vào giỏ tơ rồi xoay người bỏ đi.
Số 1 chớp mắt, nó đi vòng tròn mấy lần rồi cũng nhanh chóng bò đuổi theo. Sự việc không tầm thường, quái dị này đột nhiên có thể hiểu được bọn nó,
nó phải mau chóng về mét mẹ.